Hai người vội vàng cho xe ngựa thẳng hướng đông, đi mấy ngày đường đều bình an vô sự. Một ngày nọ tới bờ biển, Thạch Hàn Chi bảo Cô Hồng dừng lại. Cô Hồng cảm thấy kỳ quặc, hướng y hỏi: “Chẳng lẽ Ma Tâm Cốc ở trên biển?”
Thạch Hàn Chi cười mà không đáp, hướng bến tàu chu môi huýt sáo, Thạch Cô Hồng liền ôm hắn đi tới, thấy một người nhà đò đang vá lưới.
Cô Hồng hỏi: “Hai chúng ta muốn rời bến, không biết nhà đò có bằng lòng đưa chúng ta một đoạn đường?”
Người dân chài kia ngừng tay đưa thoi, liếc nhìn hai người một cái nói:“Không được a! Ngươi xem sắc trời trên biển kìa, chỉ sợ mấy ngày tới sẽ có bão táp.”
Cô Hồng vội hỏi:“Chúng ta có việc gấp, nguyện ý trả giá gấp ba.”
Nhà đò trầm tư một chút, vẫn lắc lắc đầu, “Không phải vấn đề tiền bạc, vạn nhất có bão táp, chính là mất mạng đó a.”
“Vậy thuyền của ngươi có bán không?”
Nhà đò nghĩ nghĩ, “Không bán, thuyền này là vật duy nhất cha ta lưu lại, nhiều tiền mấy cũng không bán.”
Đến đây Cô Hồng hoàn toàn bế tắc, nhìn qua Hàn Chi cầu cứu, thấy người kia đang ngắm nghía thanh kiếm của mình. Cô Hồng rốt cục hiểu ra, hắn rút ra trường kiếm chỉ vào người nhà đò, trầm giọng nói: “Nếu không đem thuyền bán cho ta lập tức ngươi sẽ mất mạng.”
Ánh mắt của hắn vốn lạnh băng băng cho nên vừa nói xong câu trên nhà đò liền sợ tới mức run rẩy, tuy rằng trong lòng không muốn, lại chỉ có thể ủy ủy khuất khuất cầm bạc rời đi.
Hàn Chi cười ha ha, quay sang Thạch Cô Hồng bảo: “Ngươi đã đe dọa hắn, thì dứt khoát ngay cả bạc cũng đừng trả, như vậy mới đủ khí thế. Mặt mũi dân cường đạo đều bị ngươi làm cho mất hết – cái thuyền rách nát này làm sao trị giá đến hai mươi lượng bạc?”
Cô Hồng thấy y vui vẻ, cũng nhịn không được cười cười,“Ta vì thấy hắn là một người con có hiếu, nên mới cho nhiều một chút, ngươi nghĩ rằng ta ngốc đến nỗi ngay cả thuyền này giá trị nhiều ít cũng không biết sao?”
Hai người lênh đênh trên biển ước chừng đã ba ngày, mặc dù có chút sóng gió, nhưng may là không gặp bão táp. Trên đường đi Hàn Chi thỉnh thoảng lại bảo Cô Hồng điều chỉnh hướng đi, cũng không biết đường về còn bao xa.
Thạch Cô Hồng mới đầu vẫn duy trì im lặng không nói, về sau rốt cục nhịn không được,“Hàn Chi, đến tột cùng ngươi có nhận biết đường hay không? hình như đêm hôm qua chúng ta đã đi qua đây rồi.”
“ơ.. ưm……” Hàn Chi mặt lộ vẻ quẫn bách,“Ta thật sự không rõ ràng lắm. Kỳ thật ta cũng chỉ mới đi tới Ma Tâm Cốc một lần, lại còn là bị người dùng mê dược rồi mang đi. Cũng may ở giữa đường hàn độc trong người phát tác, thanh tỉnh lại, trộm quan sát mới mơ mơ hồ hồ nhớ được hướng đi.”
Cô Hồng nghe vậy không khỏi cảm thấy được dở khóc dở cười, nghĩ lại thì, chẳng trách lúc trước Ma Tâm Cốc cốc chủ không vội đi Thiên Cơ Viên cứu Thạch Hàn Chi, bà ta căn bản không sợ y tiết lộ bí mật gì. Nghĩ đến bà ta lại có thể đối với chính con mình đề phòng như thế, cuối cùng hiểu được tình cảm giữa mẫu tử hai người lạnh nhạt đến mức nào.
Ngày hôm đó trên biển gió êm sóng lặng, một con hải âu vui vẻ vỗ cánh bay lượn trên mặt nước xanh thẳm, gợi lên làn sóng gợn lăn tăn. Xa xa trời biển giao hòa, lồng lộng mênh mông, những đám mây trắng lãng đãng trôi trên bầu trời, bốn phía mơ hồ ẩn hiện đảo nhỏ trập trùng.
Đối mặt cảnh sắc như thế, tâm tình hai người cũng khoan khoái cực kì. Hàn Chi ngồi ở đuôi thuyền vừa tràn đầy hứng thú ngắm nhìn phong cảnh, vừa cùng Thạch Cô Hồng đang chèo thuyền vui vẻ tán gẫu.
“Cô Hồng! Ngươi nhìn đằng kia!” Hàn Chi đột nhiên hô một tiếng.
Cô Hồng theo ánh mắt của y nhìn tới, cách đó không xa trên mặt biển hiện ra một hòn đảo nhỏ, từ xa xa nhìn lại chính là một hình khối đỏ rực. Dưới ánh mặt trời càng phát sáng rực rỡ loá mắt, như thể một viên ngọc rubi trong suốt óng ánh khảm trên mặt biển xanh lam.
Hắn thấy Hàn Chi nhìn hòn đảo kia chằm chằm không chuyển mắt, thấy khoảng cách không quá xa, liền dứt khoát đem thuyền hướng đảo kia tiến vào. Hàn Chi thấy vậy, quay đầu lại cảm kích cười cười với hắn, rồi lại tiếp tục ngắm nhìn.
Đến gần hơn, hai người mới phát hiện nguyên lai màu đỏ của đảo này là do sắc lá của loài cây mọc tràn khắp đảo. Bởi vì cả đảo đều được loài cây này bao trùm, cho nên từ xa nhìn lại tưởng như toàn bộ đảo đều mang màu đỏ, tựa như ngọn lửa đang bùng cháy rừng rực giữa biển xanh.
Không bao lâu sau thuyền nhỏ cập lại gần đảo, Cô Hồng buộc kĩ dây neo, ôm Hàn Chi lên đảo. Đảo này nhìn xa tưởng nhỏ, kỳ thật diện tích cũng không nhỏ, trên đảo hương thơm nồng đậm, thấm vào ruột gan. Tiếng chim hót thanh thúy càng làm nổi bật sự u tĩnh nơi đây, thi thoảng chợt có chú sóc nhỏ kéo cái đuôi xù thật dài chạy lên chạy xuống dọc theo thân cây, đôi mắt tròn xoe như hai viên bi tò mò mở lớn quan sát hai kẻ xâm nhập.
Trong rừng, mặt đất được phủ kín lá cây đỏ au thành một tầng dày, vừa dẫm lên liền nghe được tiếng động sột soạt khe khẽ. Mỗi khi gió nhẹ lướt qua, tàng cây xào xạc một hồi rồi lại rụng xuống vài chiếc lá đỏ. Trong không khí mùi hương lập tức càng đậm, hóa ra mùi thơm này cũng tỏa ra từ lá cây màu đỏ kia, hương thơm này so với hương hoa hơn vài phần dịu mát, so với xạ hương lại hơn mấy phần tinh khiết.
Hai người vào sâu trong rừng, tìm một chỗ bóng râm ngồi xuống. Thạch Cô Hồng đặt Hàn Chi dựa vào thân cây, sau đó đưa tay nhặt lên vài mảnh lá cây ngắm nghía, lá cây nọ có hình sao năm cánh, ở giữa nổi lên gân mạch rõ ràng, nơi gân mạch giao nhau càng nổi rõ sắc đỏ tươi thắm, thật là đẹp.
Thạch Hàn Chi hít một hơi thật sâu, “Mùi hương này ngửi thật thơm quá!” Trên mặt đột nhiên lộ ra mỉm cười, hướng Thạch Cô Hồng nói: “Không bằng chúng ta đi Ma Tâm Cốc xong thì trở về nơi này định cư, ngươi thấy thế nào?”
Thạch Cô Hồng nghiêng đầu nhìn y, vài tia nắng xuyên thấu qua cành lá chiếu rọi gương mặt, có lẽ được màu lá thắm rọi lên, sắc mặt Hàn Chi vốn tái nhợt nay có chút ửng đỏ, da thịt trắng trong như ngọc, đôi mắt hiện ý cười trong suốt. Trong lòng hắn chợt động, kìm lòng không được gật gật đầu,“Đương nhiên là được .”
Ý cười trên mặt Hàn Chi càng tươi dịu, chăm chú nhìn Cô Hồng dịu dàng hỏi:“Vĩnh viễn sao?”
Thạch Cô Hồng nhìn sâu vào đôi mắt chan chứa nhu tình nồng đậm mà thản nhiên của y, trái tim rung động mãnh liệt từng hồi. Mặc dù giờ phút này hắn chẳng biết vĩnh viễn có xa lắm không, lại vẫn gật đầu thật mạnh,“Vĩnh viễn.”
Đắm mình vào đôi mắt thăm thẳm như hồ nước của Hàn Chi, Cô Hồng cảm thấy dường như có dòng nước thanh mát ngọt lành đang từ từ tràn qua tâm phế, cuốn đi hết thảy muộn phiền sầu thương, quá khứ dần dần trở nên xa xôi mờ nhạt, ngợp đầy lòng hắn bây giờ là niềm vui sướng hạnh phúc tựa thể vừa được tái sinh. Từ đây sinh mệnh liền chỉ còn lại người kia, có lẽ quạnh quẽ u tịch, nhưng sẽ không cô đơn lẻ bóng. Không biết sinh mệnh khi nào sẽ mất đi, chẳng bằng tranh thủ hưởng thụ sự bình lặng ấm áp này, cuộc đời còn chi phải hối tiếc.
Không biết từ khi nào hai đôi môi đã quyện vào nhau, hai trái tim cùng rộn ràng loạn nhịp, tuy còn bối rối, nhưng cũng đều đã hiểu rõ. Đã uổng phí mất rất nhiều thời gian, nếu còn tiếp tục không quý trọng hạnh phúc chắc chắn sẽ vuột khỏi tầm tay mãi mãi.
Hai con tim cùng đắm chìm vào cơn say, say trong ánh dương rạng ngời minh mị, say trong không gian ngan ngát mùi hương, say trong sóng mắt người thương âu yếm. Nếu như có thể, chỉ mong cùng người say mãi không cần tỉnh lại.
Môi lưỡi mềm mại liều mạng giao quyện, y phục cũng dần dần tước bỏ, hai thân thể trắng nõn quấn quýt trên thảm lá đỏ tươi, tóc dài đen nhánh vương vít giao lẫn vào nhau, tựa như vận mệnh cả hai vẫn luôn triền miên giao hòa, chẳng thể phân rõ, chẳng thể tách rời.
Chính giữa lúc ý loạn tình mê, Cô Hồng đột nhiên nghe thấy Hàn Chi khẽ hô một tiếng,“Chậm đã!”
Thạch Cô Hồng thoáng thanh tỉnh lại, nghi hoặc nhìn Hàn Chi má đỏ hây hây. Hàn Chi thở gấp vài tiếng, ngẩng đầu nhìn thật sâu vào mắt hắn, nói rõ ràng từng chữ một: “Lần này ngươi theo ta, về sau vĩnh viễn đều tùy ngươi.”
Cô Hồng kinh hãi, thân thể lập tức cứng ngắc, trong đầu lại hiện lên hình ảnh vẫn luôn thường trực trong những cơn ác mộng của mình. Mấp máy môi muốn cự tuyệt, nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy một hồi, Cô Hồng nhìn ánh mắt kiên định của Hàn Chi, cũng nhìn thấy được tình ý dạt dào sâu trong đáy mắt y. Trong lòng đột nhiên rung động, có lẽ đã đến lúc hắn nên đối mặt, nếu Truy Thạch lệnh chủ đã chết, vậy mà bản thân mình vẫn còn hãm sâu trong vũng bùn bế tắc không thể tự thoát ra được thì báo thù còn có ý nghĩa gì?
Nhìn sóng mắt trong suốt của đối phương, nghĩ có lẽ cũng chỉ có thuần khiết y mang tới mới có thể thanh tẩy những dơ bẩn trên thân thể này của mình, cũng thanh tẩy đi những ám ảnh u tối nơi sâu thẳm linh hồn mình. Lại thêm hắn cũng không biết Hàn Chi còn có thể sống được bao lâu, nếu như có thể làm cho y vui vẻ, có lẽ cũng là một cách bù đắp đối với những thương tổn hắn đã gây cho y trong dĩ vãng, nghĩ đến đây rốt cục nhẹ nhàng gật gật đầu.
Hàn Chi khóe miệng lập tức tràn ra ý cười, chậm rãi chạm nhẹ bờ môi lên môi hắn, miệng lẩm bẩm nói:“Đừng nghĩ về dĩ vãng nữa, hiện tại ở bên ngươi chính là ta……”
Thạch Cô Hồng nhắm mắt lại, cảm giác được đôi môi mềm mại ấm nóng của đối phương nhẹ nhàng trượt xuống cổ, khẽ gặm cắn một chút rồi lại chuyển xuống ngực. Động tác tuy rất dịu dàng, những nơi được môi y chạm đến lại bỏng cháy như có lửa châm, dường như muốn thiêu đốt hắn cháy rụi trong ngọn lửa tình. Nhưng mà hai người bọn họ đều không phải thiêu thân mù quáng lao đầu vào lửa, mà là phượng hoàng tắm mình trong ngọn lửa tái sinh, cho nên thời khắc này đầy ngợp trong lòng hắn chính là hạnh phúc êm đềm ấm áp.
Dần dần môi người ấy lại trở về quấn quyện trên môi hắn, Cô Hồng bất giác vươn lưỡi cùng y dây dưa khuấy đảo, giữa lúc thần chí đê mê hắn cảm giác được thân thể mình bị người xâm nhập, tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, thân hình vẫn có chút run rẩy, rất nhiều kí ức ào ào tuôn ra, đều là những cảnh tượng đẫm máu thảm khốc.
Chính lúc hắn đang kinh hoảng, thanh âm dịu dàng an ủi của Hàn Chi vang lên bên tai, “Là ta…… Đừng sợ……”
Thanh âm kia giống làn gió biển tươi mát, làm khô đi giọt mồ hôi lạnh trên trán hắn, xua tan những đớn đau sợ hãi trong nội tâm hắn. Thân thể cũng dần dần thả lỏng, như thế đang thả mình trôi nổi tự do trong làn nước biển ấm áp xanh trong, trên đỉnh đầu là những đám mây trắng như bông thong dong lững lờ, bên tai là âm thanh sóng vỗ rì rào êm dịu, vốn là thời khắc tình cảm mãnh liệt cuộn trào, nội tâm lại yên ả bình lặng đến diệu kì.
Kìm chế không được Cô Hồng mở to mắt nhìn Hàn Chi, thấy y đang sâu kín lẳng lặng nhìn mình, vẻ mặt có chút phức tạp, khiến hắn nhất thời không xem thấu được tình tự của y. Hàn Chi thấy Cô Hồng nhìn mình, liền cúi xuống thân thiết hôn nhẹ lên trán hắn, “Sao vậy? Khó chịu sao?”
Cô Hồng vươn tay vuốt ve thân thể y, lắc đầu nói:“Không sao hết, dù sao ta da dày thịt béo” ( =)) – vâng, lãn mạng kinh lên được ý ạ – cứ giữa lúc người ta abc xyz là chị Ngữ không nhịn được phải cho nhân vật chêm vào vài câu nhảm nhảm như thế này sao)
Hàn Chi nhịn không được “Phì” cười thành tiếng, động tác dưới thân cũng nhanh hơn một chút. Cô Hồng có chút xấu hổ ảo não,“Ngươi cười cái gì?”
Hàn Chi nhịn cười, dừng lại động tác, dịu dàng cắn cắn vành tai hắn nhỏ nhẹ trêu ghẹo:“Cười vẻ mặt giống như đang khẳng khái quên mình xả thân hy sinh vì nghĩa lớn của ngươi.”
Cô Hồng ngẩn ra, ai bảo trong lòng mình không có thứ cảm xúc như thế?
Tuy rằng tâm lý bài xích, lại bởi vì người kia là Hàn Chi, Cô Hồng vẫn hưởng thụ được khoái cảm ái ân. Không phải thứ khoái cảm ùn ùn mãnh liệt ào đến như sóng cuộn biển gầm, mà là khe suối ngọt lịm dịu mát, thanh khiết róc rách chảy từ trên núi cao.
Sau khi kết thúc, Hàn Chi rời khỏi thân thể, thấy biểu cảm có chút ngơ ngác của hắn, trong lòng y cũng mang đầy ngọt ngào xen lẫn rối ren. Không rõ vì sao hôm nay mình lại cứ cố chấp muốn có được thân thể hắn như vậy, trước giờ mình còn chưa từng có ý niệm này trong đầu nữa kia. Cho dù hiểu được hắn có lẽ là muốn quên đi hết thảy những chuyện đã qua nên mới nguyện ý tiếp nhận mình, chính là nếu kết quả được như mình sở nguyện, vậy cũng không tất phải đi so đo nhiều làm gì.
Cô Hồng mới vừa nằm xuống nhắm mắt lại, liền phát hiện Hàn Chi lại bắt đầu hôn lên thân thể mình, hắn cả kinh, vội đứng dậy hướng y nói:“Ngươi thân thể không tốt, vẫn nên nghỉ ngơi một chút đã rồi nói sau.”
Hàn Chi có chút hoang mang nhìn hắn,“Ta thì cũng không sao, bất quá ngươi chẳng lẽ không cần sao?” Nói xong để minh chứng còn đưa mắt liếc qua hạ thân hắn. Cô Hồng đại quẫn, vội rụt lui thân thể nói:“Ngươi sao lúc nào cũng nói thẳng tuột hết ra như thế?”
“…… Ta mới không giống ngươi, muốn mà không dám nói.”
Cô Hồng thấy y nói đến đúng lý hợp tình, nhất thời cũng vô pháp phản bác. Lơ đãng liếc nhìn y, thấy y sắc mặt ửng đỏ, gò má mịn màng hồng nhuận, khóe môi tinh nghịch mỉm cười, ánh mắt mê li khép hờ. Lá đỏ tiên diễm ngát hương như có như không điểm xuyết trên thân thể bạch ngọc nõn nà, tóc đen hơi rối buông xõa trên vai ngọc, nơi nơi đều tản ra ý vị tình sắc mời gọi. Cho dù hắn vốn không hề có loại xúc động kia, lúc này cũng không còn giữ được bình tĩnh nữa rồi.
Cố nén một trận, rốt cục vẫn đầu hàng khuất phục dưới dục vọng của mình. Hai thân thể trẻ trung lại ở trên mặt đất phủ đầy lá đỏ bắt đầu một cuộc ái ân quấn quýt, lá đỏ trên cây liên tiếp rơi xuống, xa xa nhìn lại giống như hoa rụng, tưởng rằng có thể che khuất cảnh xuân sắc kiều diễm trên mặt đất, mà không biết ngược lại còn tô điểm thêm vài phần xuân sắc.
Hoàng hôn ngày kế khi hai người thấy dưới trời chiều xa xa một dãy hải đảo, Thạch Hàn Chi lập tức lộ vẻ mặt sợ hãi lẫn vui mừng,“Ngay tại bên kia, ngươi nhanh lên.”
Thạch Cô Hồng cẩn thận nhìn kĩ, phát hiện trong số những đảo này có không ít là đảo núi lửa, nhìn cảnh tượng trước mắt, buột miệng nói ra một câu, “Đây chẳng phải là cảnh vật đảo núi lửa trên bức họa trong Vãn Tình lâu ngày đó hay sao?’’
Thạch Hàn Chi nhìn kỹ một lúc, gật gật đầu: “Quả thế thật, lần trước ta ở tại trên đảo, ngược lại không nhìn tới được toàn cảnh thế này.”
Ước chừng một lúc lâu sau thuyền nhỏ cập lại gần bờ một hòn đảo núi lửa, đảo này diện tích rất lớn, nhìn không thấy bờ bên kia. Trên đảo có cả dãy miệng núi lửa, đỉnh núi trụi lủi xơ xác, trước mắt hiu quạnh tiêu điều.
Thạch Cô Hồng đang ở trên tảng đá buộc dây thừng, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu rên, nhìn lại, đã thấy Thạch Hàn Chi cuộn tròn thành một khối ngã vào trên thuyền. Hắn cực kỳ hoảng sợ, vội vàng đi qua xem xét, còn chưa tới kịp độ chân khí cho Hàn Chi y đã liền hôn mê bất tỉnh.
Cô Hồng thấy sắc trời đã tối muộn, mắt thấy thủy triều sắp dâng lên, liền vội vội vàng vàng ôm Hàn Chi lên bờ, tìm một khoảng rừng ở chỗ sâu trên đảo dừng chân nghỉ lại.
Vận công giúp Thạch Hàn Chi khu trừ ra một trận hàn khí xong, thấy thân thể y dần dần ấm lên, lúc này mới yên tâm. Ôm lấy y đánh giá bốn phía, chỉ thấy quần sơn trùng điệp, tiêu điều tịch liêu, ai đi qua nơi này cũng tuyệt đối sẽ không nghĩ đến trên đảo còn có người ở.
Qua chừng hai canh giờ Hàn Chi rốt cục từ từ tỉnh dậy, Cô Hồng thấy sắc mặt y không tốt, tâm tình tuy rằng lo lắng bất an, trên mặt cũng không biểu lộ ra. Đại khái là rốt cục tới được đích đến, Hàn Chi ngược lại tâm tình rất tốt, thỉnh thoảng còn cùng hắn cười nói.
Căn cứ theo chỉ dẫn của Hàn Chi, Cô Hồng ôm y hướng sâu trong đảo đi tới, dọc theo đường đi gặp chút tồn thảo không sinh trưởng trên miệng núi lửa, lại có núi rừng âm u cây cối rậm rạp, cùng vài dòng suối nhỏ. Đi chừng hai canh giờ, vẫn không thấy được một vết chân người mà đường dưới chân lại càng ngày càng khó đi. Đợi đến lúc đi tới một vách đá, thấy phía trước không còn đường nào có thể đi thì Thạch Cô Hồng rốt cục nhịn không được hỏi: “Đây rốt cuộc là nơi nào?”
Thấy Thạch Hàn Chi mỉm cười vui vẻ, theo ánh mắt của hắn hướng nơi vách đá nhìn xuống, chỉ thấy vực thẳm sương khói lượn lờ, sâu không thấy đáy.
Lúc này chợt nghe thấy dưới vực truyền đến vài tiếng kêu thanh thoát, một con tiên hạc trắng như tuyết xuyên qua tầng tầng sương mù bay lên đỉnh núi, đậu xuống trước mặt Hàn Chi.
Hàn Chi cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên đỉnh đầu tiên hạc, tiên hạc liền vui vẻ vỗ vỗ cánh. Thạch Cô Hồng tâm niệm vừa động, bật thốt lên hỏi: “Chẳng lẽ Ma Tâm Cốc nằm dưới đáy vực này? Tiên hạc này là muốn đưa chúng ta đi?”
Thạch Hàn Chi mỉm cười gật đầu, Thạch Cô Hồng mở to hai mắt, giật mình kinh ngạc nói không ra lời. Hắn nghĩ khó trách vài thập niên qua chưa từng có người nào tìm được tới căn cứ của Ma Tâm Cốc, ngay cả Bách Hiểu Châu được xưng tụng là tường tận mọi chuyện khắp thiên hạ cũng không có chút manh mối. Người trong võ lâm chỉ biết Ma Tâm Cốc là một sơn cốc, chắc chắn không thể tưởng được sơn cốc này lại ở tận trên một hòn đảo xa tít tắp ngoài biển Đông. Lại nói tiếp cho dù có người nào vô tình đặt chân lên hòn đảo này, cũng sẽ không nghĩ tới Ma Tâm Cốc lại nằm dưới một đáy vực sâu hút.
Thạch Hàn Chi đang định bảo Thạch Cô Hồng cỡi lên tiên hạc, đầu tiên hạc đột nhiên lệch đi, ngã trên mặt đất. Hàn Chi vừa cảm thấy được buồn bực, liền nghe thấy phía sau một người vỗ tay cười nói:“Nguyên lai Ma Tâm Cốc nằm ở chỗ bí ẩn như vậy, lần này nếu không nhờ Cô Hồng huynh toàn lực phối hợp, chỉ sợ chúng ta cả đời cũng đừng mong tìm được đến vực thẳm nơi đảo xa này.”
Edit : Tiểu Lộc Lộc & Cô Nương Lẳng
__________________
Tên chương trích từ bài Tương tiến tửu của Lý Bạch
Tương tiến tửu
Quân bất kiến: Hoàng Hà chi thủy thiên thượng lai,
Bôn lưu đáo hải bất phục hồi.
Quân bất kiến: Cao đường minh kính bi bạch phát,
Triêu như thanh ti mộ thành tuyết.
Nhân sinh đắc ý tu tận hoan,
Mạc sử kim tôn không đối nguyệt.
Thiên sinh ngã tài tất hữu dụng,
Thiên kim tán tận hoàn phục lai.
Phanh dương tể ngưu thả vi lạc.
Hội tu nhất ẩm tam bách bôi.
Sầm phu tử,
Đan Khâu sinh,
Tiến tửu quân mạc đình.
Dữ quân ca nhất khúc,
Thỉnh quân vị ngã khuynh nhĩ thinh.
Chung cổ soạn ngọc bất túc quý,
Đãn nguyện trường túy bất phục tỉnh.
Cổ lai thánh hiền giai tịch mịch,
Duy hữu ẩm giả lưu kỳ danh.
Trần vương tích thời yến Bình Lạc,
Đẩu tửu thập thiên tứ hoan hước.
Chủ nhân hà vi ngôn thiểu tiền,
Kính tu cô thủ đối quân chước.
Ngũ hoa mã,
Thiên kim cừu,
Hô nhi tương xuất hoán mỹ tửu,
Dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu.
Dịch nghĩa (Trần Trọng San dịch):
Hãy mời rượu
Bạn không thấy sao: Nước sông Hoàng Hà từ trên trời chảy xuống, xuôi ra đến bể chẳng trở về.
Bạn không thấy sao: Cha mẹ già soi gương, thương thay mái tóc sớm như tơ xanh, chiều thành tuyết trắng.
Vì thế, ở đời khi nào đắc ý hãy nên tận hưởng hoan lạc, đừng nên để chén vàng trống rỗng trước vầng trăng. Trời sinh ra ta đã có tài tất phải có lúc dùng đến, chứ ngàn vàng kia, tiêu hết đi rồi sẽ lại có.
Chúng ta hãy mổ dê, giết trâu cùng nhau vui vẻ. Nào Sầm phu tử, nào Đan Khâu sinh, xin các anh chớ ngừng mời rượu!
Ta vì các bạn hát một khúc. Xin các bạn vì ta hãy lắng tai nghe. Hát rằng: “Chuông, trống, cỗ bàn, châu ngọc không đủ quý. Chỉ mong say mãi chứ không mong tỉnh”.
Xưa nay các bậc thánh hiền đều chìm trong im lặng. Chỉ những kẻ giỏi uống rượu là danh tiếng để đời. Trần vương khi xưa mở yến tại quán Bình Lạc, uống mười ngàn chén rượu, tứ vui vẻ biết bao!
Chủ nhân sao lại bảo ít tiền? Hãy mau mua rượu để ta và các bạn cùng uống. Chú ngựa đẹp năm hoa kia, áo cừu giá nghìn vàng đây! Hãy bảo bọn trẻ đem đổi lấy rượu ngon để ta cùng các bạn làm tan mối sầu vạn cổ.