Lòng Ta Nào Phải Đá

Chương 3: Chúng lý tầm tha thiên bách độ



(Giữa biển người mênh mông trăm lần tìm kiếm một bóng hình)

Ban đêm trên sông Tần Hoài, thuyền hoa dập dìu, gió đêm phe phất, ngay cả trong không khí cũng ngập tràn hương yên chi thuỷ phấn*. Nước sông phản chiếu hai bờ xa hoa trụy lạc, thảng như mời gọi người ta vứt bỏ hết lo toan phiền muộn, bỏ lại hết những bất đắc dĩ cùng chua xót sau lưng rồi chìm đắm trong mê lạc.

Thạch Cô Hồng xốc rèm thuyền hoa, nhẹ nhàng nhảy lên bờ. Lơ đãng quay đầu nhìn, dưới ánh đèn mười dặm Tần Hoài mông lung, giống như một bức họa mỹ nhân bị tẩy bớt màu sắc. Nghe trong gió mơ hồ vẳng đến tiếng ca hát, tiếng cười nói, phảng phất tựa hồng tụ thêm hương, bất quá cũng chỉ là một hồi mộng mị dung tục.

Hắn đứng lặng dưới bóng liễu bên bờ sông một lát, biển người dồn đến bên sông mỗi lúc một nhiều, hầu hết đều là các phong lưu tài tử. Không bao lâu quả nhiên có chiếc thuyền hoa sơn son lướt tới giữa hồ, nha hoàn vén lên bức rèm che một thiếu nữ bạch y mang mạng che mặt bằng lụa trắng khoan thai bước ra thềm hoa, đi đến mũi tàu đón gió mà đứng.

“Vãn Tình cô nương!” Vài thanh niên ngữ khí ngả ngớn phóng đãng hướng thiếu nữ che mặt gọi to, lời nói ra mặc dầu không đến mức hạ lưu nhưng cũng khiến chung quanh rộ lên từng tràng cười không dứt. Vãn Tình vẫn thong thả đứng tại mũi tàu không chút động dung. Nàng tuy là thanh quan nhi nhưng dấn thân nơi tường hoa ong bướm, lăn lộn bao năm, loại cười giễu này sớm đã không để mắt.

Lúc này Thạch Cô Hồng thấy một nam tử tuổi còn trẻ chen giữa đám người, ánh mắt chăm chú hướng tới thuyền Vãn Tình không chớp. Lòng hắn chợt động, nguyên lai nam tử đó, không phải ai khác mà chính là người sớm nay xuất hiện trên Phượng Hoàng Đài: Diệp Khinh Phong. Nghĩ tới hôm nay Diệp Khinh Phong cũng vì đêm đầu tiên của Vãn Tình mà đến, ngực Cô Hồng cứng lại, phiền muộn khôn tả.

Lại tiếp tục dò xét trong đám người, vẫn không tìm được mục tiêu đêm nay – Đường Môn Đại Công tử Đường Kinh, trong lòng càng âm trầm buồn bực. Hôm nay nghe hai tên đệ tử Đường Môn nói chuyện, Đường Kinh vốn mười phần mê đắm cô nàng Vãn Tình, đúng ra hắn ta không cho phép người khác nhúng chàm nàng mới phải.

Thiếp thân nha hoàn của Vãn Tình lúc này hướng đám người bên bờ hô to: “Các người không cần náo loạn, cô nương nhà ta lập tức chọn rể đây!”

Bất chợt có một người nghiêng ngả loạng choạng vọt tới bờ sông, gọi: “Này, này! Các ngươi từ từ! Cái tên tiểu tử Đường tinh tinh còn chưa đến đâu!” Mải nói không để ý nên trượt chân, suýt chút nữa ngã ùm vào nước khiến xung quang dâng trên tràng cười ha ha.

Thạch Cô Hồng nhìn người nọ, cũng là một thanh niên mặt như quan ngọc, một thân hoàng sắc nho sam, tay phe phẩy chiết phiến, từ đầu đến chân một bộ dáng phú gia công tử tiêu chuẩn.

Nha hoàn trên thuyền thấy vậy hướng đến anh chàng hoàng sam, nói: “Sở công tử thỉnh cẩn thận! Cô nương nhà ta không định tuyển một người ướt sũng đâu!”

Mọi người trên bờ nghe vậy lại ha ha cười vang.

Sở công tử! Tên vừa lọt vào tai, Thạch Cô Hồng đã biết thân phận người này. Khắp thiên hạ người có tư cách chớt nhả Đường Kinh vốn không nhiều, mà có gan thêm vào trước tên hắn chữ tiểu tử chỉ sợ chỉ có Hữu Nguyệt Sơn Trang Thiếu trang chủ Sở Tư Viễn.

Tuy rằng bị cả đám người cười nhạo, Sở Tư Viễn không thèm để ý, hắn tiêu sái lắc lắc, quạt quạt chiết phiến, hướng tới nha hoàn kia cười: “Cho dù Sở mỗ có đáp mây ngũ sắc mà đến Vãn Tình cô nương cũng sẽ không chọn. Chẳng bằng Sở mỗ ta nhảy xuống sông thành kẻ ướt sũng sĩnh, họa may chăng còn tranh thủ được nụ cười mỹ nhân”.

Quả nhiên, một đời phong lưu trằn trọc chốn thanh lâu danh bất hư truyền, Sở công tử đứng giữa đám đông ồn ã bên sông làm trò vẫn bình thản ung dung, mặt không đổi sắc.

Vãn Tình hướng Sở Tư Viễn, khẽ che miệng: “Sở công tử quá khách khí, Vãn Tình chỉ là nữ tử thanh lâu, vốn là kiếp sống bán rẻ tiếng cười chung vui thiên hạ. Sở công tử nếu là muốn Vãn Tình cười, Vãn Tình sao lại không biết đạo lý?”

Sở công tử nghe vậy gập quạt lại, cười vang: “Cô nương nói lời ấy sai rồi, thực lòng cười cùng với miễn cưỡng cười làm sao có thể đánh đồng? Sở mỗ mặc dù bất tài cũng biết cô nương tựa trích tiên, ngay cả dùng ngàn vàng đổi lấy nụ cười cũng là mạo phạm cô nương rồi”

Thạch Cô Hồng đứng bên bờ xem một màn thi diễn tình ái ngang nhiên của Sở Tư Viễn, thầm nghĩ giang hồ đồn đại vị công tử này vốn là tên hoa hoa công tử*, hôm nay chứng kiến, quả nhiên không sai.

Lúc này đám đông ven bờ có chút nôn nóng, vài kẻ cắt ngang Sở Tư Viễn, hò hét thúc giục Vãn Tình bắt đầu. Vãn Tình thấy chính mình không qua được cửa này, thê thanh: “Vãn Tình cảm kích các vị công tử quan tâm, chính là Vãn Tình đã có người trong lòng, tối nay chỉ có thể làm các vị thất vọng rồi”

Mọi người nghe vậy vừa kinh ngạc vừa thất vọng, xao xác đoán hỏi xem ai là người may mắn, đồng thời hỗn loạn vang lên vài tiếng chửi đổng.

Sở Tư Viễn nghe xong vốn là ngẩn người ra, chợt tỉnh lại cười ha ha, nghiêng đầu hướng đám người trên bờ gọi: “Này! Các người đều nghe rồi đó! Vãn Tình cô nương đã có người trong lòng, các người với không tới, còn không mau đi!”

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đang băn khoăn toan tính xem nên cố nài hay cứ như thế buông bỏ mỹ nhân, bất chợt nghe Vãn Tình sâu kín thở dài: “Vãn Tình chỉ hận hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình”

Ngữ thanh phiêu đãng trên mặt nước, tựa hồ có chút tiếng vọng âm âm, thê lương quạnh quẽ khó nói thành lời.

Vãn Tình thu hồi ánh mắt, đưa tay rút từ sau lưng cỗ cổ cầm, nhẹ nhàng ve vuốt rồi mới ngẩng đầu hướng Sở Tư Viễn: “Cỗ cầm này là vật duy nhất tiên phụ tiên mẫu để lại cho Vãn Tình, chẳng hay Sở công tử có thấu tâm nguyện, vui lòng nhận cho?”

Lời vừa dứt liền dùng sức quăng tới hướng Sở Tư Viễn đang đứng, cỗ cầm tung bay trên không trung nhưng bởi lực đạo Vãn Tình quá nhỏ, chưa tới bờ đã rớt thẳng xuống sông.

Ngay lập tức chỉ thấy một thân ảnh hoàng sam hướng sông nhảy xuống, trên không trung uyển chuyển xoay người, ưu nhã lật ngược trở lại tựa một cánh bướm phiêu bổng trong đêm. Khi mọi người tái định thần nhìn kỹ đã thấy Sở Tư Viễn bên bờ ôm cỗ cổ cầm, ung dung đón gió, khuôn mặt thản nhiên vương chút hoang mang, nghi hoặc.

Từ giữa sông lại đột ngột Uỳnh một tiếng vang thật lớn, mọi người vội vàng quay đầu lại, kinh hãi thấy giữa lòng sông thuyền hoa của Vãn Tình đột nhiên biến thành quả cầu lửa thật lớn, hoa lửa tóe ra bốn phía, nháy mắt thuyền hoa đã vỡ thành từng mảnh nhỏ.

Tất cả đều bị màn này chấn kinh trợn mắt há miệng, không làm sao tin nổi tiểu mỹ nhân mới rồi còn đứng đó, đảo mắt đã hóa tàn tro, mà thuyền son xa hoa xinh đẹp cũng thành ngàn mảnh bập bềnh trên nước.

Sở Tư Viễn mở rộng miệng ngây ngốc nhìn tàn lửa trên sông, lại cúi đầu nhìn cỗ cầm cổ, đột nhiên dẫm chân: “Ngươi, Đường Tinh Tinh thối tha, tiểu mỹ nhân là bị ngươi hại chết…ta… Ta…”, đột nhiên đặt mông ngồi xuống, hai chân loi choi đập mạnh xuống đất. (hơ hơ, yêu thế, yêu bạn nêỳ thế…bạn này phải gọi Sở ngoan đồng a~)

Từ trong bóng tối Thạch Cô Hồng cũng chấn kinh không ít. Đang chuẩn bị rời đi bỗng nhiên nhận thấy một bóng màu lam vừa lóe qua, Diệp Khinh Phong đang ẩn trong đám đông cũng phi thân bỏ đi. Trong tâm nháng tia chớp, Cô Hồng lặng lẽ đuổi theo, hai người một trước một sau chạy băng băng ước chừng một canh giờ, cũng lại tới bờ một khúc sông khác.

Trên mặt sông vừa có một thuyền lá con con vừa mới rời đi, mơ hồ có thể nhìn thấy trên thuyền có một thân ảnh bạch sắc vụt qua. Diệp Khinh Phong đứng trên bờ thở dài, tìm quanh không có bóng thuyền nào nữa để có thể truy theo. Thạch Cô Hồng vẫn theo đuôi lúc này mới hiểu rõ, trên bờ Tần Hoài có lẽ Diệp Khinh Phong đã phát hiện ra điều gì kỳ lạ mới một đường truy tung lại đây.

Ẩn thân sau tảng đá lớn Thạch Cô Hồng còn đang cân nhắc đã thấy Diệp Khinh Phong liếc mắt về phía mình, cung tay thi lễ: “Không biết các hạ có thể hiện thân?”.

Thạch Cô Hồng biết đối phương đã nhận ra tung tích của mình, nhớ ra mình vẫn còn dịch dung liền dứt khoát bước ra. Diệp Khinh Phong hào quang trong mắt chợt lóe, mỉm cười: “Nguyên lai là các hạ”

Thạch Cô Hồng trong đầu chuyển niệm, hiểu được Diệp Khinh Phong trong bóng đêm vẫn có thể nhận ra mình là người dưới Phượng Hoàng Đài sáng nay. Hắn âm thầm bội phục trí nhớ người kia, lúc ấy dưới đài nhiều người như vậy, Diệp Khinh Phong đối với mình bất quá chỉ là xa xa thoáng nhìn mà thôi.

Cô Hồng đáp: “Đối với tai hoạ vừa rồi trên sông Tần Hoài, Diệp công tử có phát hiện điều gì?”

Diệp Khinh Phong quay đầu nhìn con thuyền đã biến thành chấm đen nhỏ xíu trên sông một lúc rồi mới mỉm cười: “Tại hạ phát hiện không nhiều hơn so với các hạ. Hẳn các hạ đến sớm, còn muốn rõ hơn.”

Thạch Cô Hồng thế mới rõ đối phương đã sớm chú ý hành tung của mình, nhịn không được nóng lên, hắn ngẩng đầu nhìn nụ cười sáng tươi của Diệp Khinh Phong, buột miệng nói một câu: “Diệp công tử có huynh đệ nào không?”

Diệp Khinh Phong ngẩn ngơ, sau đó nói: “Không có, tại hạ là con trai độc nhất”

Lại liếc Cô Hồng, hỏi dò: “Các hạ đã từng gặp một người giống tại hạ chăng?”

Thạch Cô Hồng chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn mặt sông mờ ảo lấp loáng sóng gợn, rầu rầu: “Người đã mất bốn năm rồi”

Diệp Khinh Phong thấy chạm đến thương tâm người khác, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ: “Chuyện… này… là… là tại hạ đường đột”

Thạch Cô Hồng lắc đầu, lạnh lùng: “Không ngại, đã qua đi lâu rồi”

Nói xong không đợi Diệp Khinh Phong trả lời liền phiêu nhiên quay người, để lại một người đứng im, trái tim loạn nhịp hồi lâu.

____

Câu mở đầu trích từ bài thơ: Thanh Ngọc Án – Tân Khí Tật

Phiên âm Hán Việt:

Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ,

Cánh xuy lạc, tinh như vũ.

Bảo mã điêu xa hương mãn lộ.

Phụng tiêu thanh động,

Ngọc hồ quang chuyển,

Nhất dạ ngư long vũ.

Nga nhi tuyết liễu hoàng kim lũ,

Tiếu ngữ doanh doanh ám hương khứ.

Chúng lý tầm tha thiên bách độ,

Mạch nhiên hồi thủ,

Na nhân khước tại,

Đăng hoả lan san xứ.

Dịch thơ:

Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở,

Rụng như mưa, sao rực rỡ.

Ngựa quý, hương đưa, xe trạm trổ.

Phụng tiêu uyển chuyển,

Ánh trăng lay động,

Suốt đêm rồng cá rộn.

Ngài tằm, liễu tuyết, tơ vàng rủ,

Phảng phất hương bay, cười nói rộ.

Giữa đám tìm người trăm ngàn độ,

Bỗng quay đầu lại,

Người ngay trước mắt,

Dưới lửa tàn đứng đó.

Bài thơ vốn là tả cảnh đêm rằm Nguyên tiêu, với hoa đăng rực rỡ như hoa bay, bay lên trời rồi lại rụng xuống như sao sa. Tới đoạn cuối tả người: giữa biển người mênh mông tìm một bóng hình đã trăm ngàn lần… bỗng nhiên quay đầu nhìn lại… người đang đứng đó dưới hoa đăng lụi tàn…

–          Yên chi thủy phấn: hương phấn son.

–          Hoa hoa công tử: đại khái play boy:p. hê hê, mềnh là mềnh yêu anh Sở này nhất – nhầm – iu thứ hai, chỉ sau mỗi tiểu Hàn Hàn nhà mềnh thôi ^.^

Pê ẹt: Làm xong bộ này chắc tớ có nguyên một bộ sưu tập thơ thẩn lẩn mẩn quá:D.

Dịch: Quick Trans

Hiệu chỉnh: Cô Nương Lẳng & Tiểu Lộc Lộc