*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cố Xước định ra cho cuộc đời sau này của mình mấy mục tiêu nhỏ,
Một là, phải đoạt lại sự quan tâm và yêu thương của Quý Chước từ Cát Cát, cho dù không thể đoạt lại toàn bộ thì tình yêu Quý Chước dành cho nó cũng không được nhiều hơn dành cho mình.
Hai là, trở nên đẹp trai hơn rồi đến dự buổi họp lớp của Quý Chước, sau đó long trọng giới thiệu chính mình, để bạn Quý Chước triệt để quên đi sự tồn tại của Cận Đình và biết mình mới chính là đương nhiệm.
Nhưng hai mục tiêu này vì một thông báo đi công tác mà bị nhỡ nhàng.
Nhóm HT hot lâu dài, công ty dự định nhân dịp này để HT phát triển thành nhóm nam nhân khí, trừ việc cho nhóm tham gia các chương trình thực tế nhân khí cao thì còn định để nhóm diễn một bộ phim truyền hình. Công ty đã nhìn trúng một cuốn tiểu thuyết nhẹ nhàng trên Tấn Giang, phản sáo lộ, chi phí thấp, rất dễ hút fan. Tiểu thuyết đã mua lại bản quyền, đạo diễn cơ bản cũng đã xác định, giờ chỉ còn tìm nhà đầu tư.
Cố Xước tự mình bay qua đàm luận hạng mục này.
Hắn rất muốn làm một phú nhị đại ăn no chờ chết như trước kia, có thể tùy hứng từ chối yêu cầu này, thế nhưng giờ không còn giống như trước, hắn đã là người có vợ, phải kiếm tiền nuôi gia đình.
Cố Xước cố nhịn, chuẩn bị đi công tác.
Quý Chước đang giúp hắn thu dọn hành lý, Cố Xước thì ngồi xổm bên cạnh nhìn y.
“Thành phố S khá lạnh, mấy ngày tiếp theo trời sẽ đổ mưa nên em chuẩn bị cho anh một cái áo khoác mỏng với một bộ âu phục. Ô thì để trong cái túi nhỏ này này.”
Quý Chước dặn dò rất cẩn thận, một chiếc va li to đùng bị y nhét đầy ắp.
“Bảo bối, em còn quên một thứ.” Cố Xước nói.
“Thứ gì?”
Cố Xước chăm chú nhìn Quý Chước: “Em.”
“Bảo bối, nếu em là chú bé tí hon thì tốt, như vậy anh sẽ đặt em trong túi, đi đến đâu cũng mang theo.”
Cố Xước tưởng tượng Quý Chước biến thành một chú bé to bằng ngón tay cái đứng trong lòng bàn tay rồi ngẩng đầu lên nhìn mình, đột nhiên cảm thấy moe muốn chớt.
Lại càng không nỡ đi.
Cố Xước lại gần ôm lấy y, cọ cọ đầu vào cổ Quý Chước. Quý Chước cảm thấy ngưa ngứa ở cổ: “Đừng nghịch.”
Y cũng có công việc của mình, đặc biệt là mấy ngày này còn bận rộn hơn nữa.
“Bảo bối, em nỡ lòng sao?”
“Sao lại không nỡ chứ? Mỗi ngày nhìn cái mặt này của anh khiếu thẩm mĩ của em đều thấy mệt.” Quý Chước đầy mặt ghét bỏ nói.
Cố Xước nhìn y, muốn nhìn ra một điểm khác biệt, ví dụ như yêu thương hoặc cưng chiều… Nhưng mà sự ghét bỏ của Quý Chước đơn thuần là ghét bỏ.
Cố Xước quay đầu lại liền lên Taobao tìm một chiếc facekini*.
*Facekini là loại áo tắm mặt nạ trùm kín mặt đó.
Quý Chước nói không thèm, nhưng hôm sau vẫn đưa Cố Xước đến sân bay. Cố Xước đến cửa kiểm tra an ninh rồi mà vẫn thấy Quý Chước đang đứng ở đó.
Vợ mình chỉ được cái mạnh miệng thôi, Cố Xước cười như một kẻ ngốc.
Cố Xước tưởng tượng ra cảnh trong “Tình thâm thâm vũ mông mông*”, cảm thấy mình nên chạy lại làm một trận cửu biệt trùng phùng với Quý Chước, kết quả vừa mới nảy ra ý nghĩ này đã bị anh trai bảo vệ sân bay đuổi vào
Đây là lần thứ nhất hai người tách ra sau khi xác định quan hệ.
Những người đương trong tình yêu cuồng nhiệt đều hận không thể dính lấy nhau mọi thời mọi lúc. Thiếu mất người đó, cuộc sống trở nên nhạt nhẽo vô vị, đến cả không khí dường như cũng thiếu mùi vị gì đó.
Cố Xước chớp mắt là bắt đầu nhớ Quý Chước rồi.
Nhìn thấy bảng hiệu màu vàng lại nghĩ đến trang phục Quý Chước mặc hôm nay là màu vàng.
Nhìn thấy anh trai bảo an da đen đội mũ lưỡi trai lại nghĩ đến gương mặt trắng nõn dưới mũ lưỡi trai của bảo bối nhà mình, dáng vẻ kia quả thật ngầu vô cùng.
Nhìn đứa bé bị mẹ mắng mà giận dỗi lại nghĩ đến lúc Quý Chước tức giận cũng phồng má lên, giống y một đứa bé.
Lúc Cố Xước xuống máy bay trời đã tối rồi. Trởi đổ mưa nhỏ, không khí lạnh lẽo ẩm ướt phả vào mặt. Trên người hắn mặc chiếc áo khoác mỏng Quý Chước cố ý chuẩn bị, ngăn cản khí lạnh rất tốt. Cố Xước nhìn những người đồng hành vẫn đang mặc áo ngắn tay bắt đầu run lên, hắn bắt đầu có cảm giác hài lòng bí ẩn.
Ai bảo mình có một người vợ biết săn sóc chứ?
Có người được phái đến đón.
Cố Xước ngồi ở ghế sau, ngắm nhìn ánh đèn rực rỡ trong thành phố. Hắn chụp ảnh bóng người đang phản chiếu lên cửa sổ, sau đó gửi cho Quý Chước.
“Ngồi máy bay xong lại ngồi ô tô, choáng đầu quá ~”
Kỳ thật tinh thần hắn vẫn rất khỏe mạnh, còn có thể ngồi ba tiếng máy bay nữa, nhưng mà chính là muốn làm nũng một cái..
Quý Chước vừa nhảy xong, mồ hôi chảy ròng ròng. Y luôn cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó, sau đó ngồi xuống sô pha lấy ảnh hồi còn bé của Cố Xước ra nhìn lại.
Là tấm Cố Xước một tuổi đang nắm quần đứa bé trai.
Trong hình, cậu nhóc con lai mập ú bụ bẫm mặc quần yếm, hai bàn tay be bé đang níu lấy quần một cậu bé trai. Em trai kia cau mày vô cùng ghét bỏ, muốn đẩy hắn ra.
Quý Chước lấy điện thoại chụp lại tấm hình này gửi cho mẹ mình. Mẹ Quý nhanh chóng trả lời: “Sao con có tấm ảnh này? Mẹ có có đâu.”
Duyên phận chính là kỳ diệu như thế.
Có lẽ rất nhiều năm trước, duyên phận đã bắt đầu chảy giữa hai người họ, chờ đến khi gặp lại lần nữa nó liền nhanh chóng bốc lên.
Quý Chước vuốt vuốt Cát Cát, không có ai ao ước ghen tị ngồi nhìn bên cạnh, vuốt chó cũng ít đi chút tình thú.
Đúng lúc này điện thoại vang lên.
Quý Chước selfie một tấm, người trong ảnh chưa ráo mồ hôi, tóc ẩm ướt rũ xuống, nhìn hơi nghịch ngợm. Y hơi bĩu môi, đôi mắt sáng long lanh, có chút đáng yêu.
Quý Chước gửi tấm ảnh tự sướng qua: “Trấn váng đầu nè.”
Bên kia ngàn dặm Cố Xước nhìn tấm ảnh này, ôm điện thoại cười ngây ngô, sau đó đặt điện thoại ở cái túi gần tim nhất.
Vợ hắn sao có thể đáng yêu như thế?
Nhớ em ấy, muốn ôm muốn hôn, muốn về.
Đến khách sạn.
Cố Xước đặt hành lý xuống rồi gọi video với Quý Chước. Quý Chước mặc áo ngủ đang ngồi trên giường đọc sách, đầu giường có để bức ảnh chụp hai người, tốt lắm.
Cát Cát không ở trên giường, càng tốt hơn.
Quý Chước hình như đang đọc rất say sưa.
“Bảo bối, nhìn anh nè.”
Quý Chước liếc nhìn hắn, sau đó tiếp tục nhìn cuốn sách trong tay.
Cố Xước đột nhiên hơi tủi thân, hiện giờ tràn ngập trong cõi lòng hắn là vợ mình, nháy mắt một cái cũng không nỡ. Ấy thế mà trong mắt vợ, hắn còn không quan trọng bằng một cuốn sách.
“Bảo bối, em đang đọc sách gì đấy?”
Quý Chước lật bìa lại cho hắn xem, là một cuốn sách trinh thám.
Cố Xước đi tắm. Sau khi bước ra khỏi phòng tắm, Cố Xước lại nói: “Bảo bối, em nhìn anh đi.”
Lần này ánh mắt Quý Chước dừng trên người hắn lâu hơn một chút. Trên người Cố Xước chỉ quấn một chiếc khăn tắm, từng giọt nước chảy lướt trên làn da màu mật ong. Cố Xước gồng lên một cái, cơ bắp trên người càng thêm rõ ràng.
Cố Xước thấy ánh mắt Quý Chước, người bắt đầu nóng lên.
“Bảo bối, cởi áo ngủ ra đi, anh muốn nhìn.” Âm thanh Cố Xước hơi khàn.
Thân thể Quý Chước cũng nóng bừng, Cố Xước thành công chiếm lấy sự chú ý của hắn, sách cũng không đọc được nữa.
Y không chỉ cởi cúc áo mà còn muốn cởi áo ra để nó treo hững hờ trên bả vai, lộ ra cặp xương quai xanh đẹp đẽ và bờ vai nõn nà. Dáng vẻ nửa kín nửa hở này kỳ thật là mê hoặc nhất.
Bàn tay Cố Xước lần vào trong áo tắm….
Hai người gần như đạt tới đỉnh cao thăng hoa cùng một lúc.
Quý Chước ngồi dựa vào đầu giường thấp giọng thở hổn hển, sắc mặt hơi ửng hồng, đôi mắt lấp lánh những nước, môi cũng mướt rượt.
Ngực Cố Xước trống rỗng, mà lòng cũng rỗng không. Khát vọng lúc này của hắn rất mãnh liệt, cuối cùng phải chống đẩy năm mươi cái trên đất mới có thể đè nén được kích động mua vé bay về nhà.
Mấy ngày kế tiếp, Cố Xước phải dựa vào những kích động thị giác này để sống qua ngày.
Quý Chước đi tham gia họp lớp.
Bạn học của y phần lớn đều tham gia vào giới showbiz, có người làm diễn viên, có người làm ở hậu trường, có người tự lập công ty riêng, mỗi người đều vẻ vang nổi tiếng. Thế nhưng trên nét mặt của ai cũng vương nét tang thương, không giống như hồi vừa tốt nghiệp.
Buổi họp lớp này cũng không đơn thuần, ít nhiều đều mang theo suy nghĩ muốn giao du.
Đầu tiên là ăn cơm, một bữa ăn mà không biết Cố Xước đã gửi bao nhiêu là tin nhắn.
Bao nhiêu bạn học?
Bao nhiêu bạn nam?
Bạn nam có đẹp trai bằng anh không?
Tuy xác suất này không lớn, nhưng nếu lỡ may có thì không được phép nhìn nhiều.
Quý Chước kiên trì trả lời từng vấn đề.
Bạn học có lập một group chat. Sau khi biết Cố Xước liền liều mạng muốn Quý Chước add mình vào đó.
Năm đó Quý Chước đúng là người nổi tiếng trong lớp, nhảy đẹp, thầy cô cũng thích y, còn có một đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt.
“Cận Đình tốt lắm, trong giới này rất khó tìm được người tốt hơn anh ấy.”
“Không làm thầy giáo ở A đại hả? Lần trước tớ về trường thì nghe nói cậu đã từ chức rồi.”
“Hiện tại đang làm gì?”
“Làm thầy vũ đạo cho nhóm thần tượng à? Cái nhóm kia gần đây hot lắm, thế nhưng cậu làm cái này vẫn là nhân tài không được trọng dụng.”
Thiên chi kiêu tử sống không tốt lắm, tất nhiên có rất nhiều người nảy sinh một cảm giác tự hào bí ẩn.
“Ở công ty của người yêu tớ.” Quý Chước nở nụ cười, sau đó add Cố Xước vào trong group.
Cố Xước vừa vào đã phát một phong bao đỏ thẫm, lấy thân phận bạn trai Quý Chước xoát độ tồn tại của mình sau đó lui ra ngoài.
Giải trí Cố thị là công ty số một số hai trong giới, ông chủ Cố thị ra tay xa hoa, nơi này có bao nhiều người muốn câu được kim chủ như thế này, lại không ngờ kim chủ đã có chủ.
“Vợ, anh biểu hiện thế nào?” Cố Xước lập tức gửi tin nhắn cho Quý Chước.
Nghĩ đến dáng vẻ tên ngốc này cầu biểu dương, Quý Chước không nhịn được cười: “Tốt lắm.”
Ai nói không có ai tốt bằng Cận Đình, Cố Xước tốt hơn gã rất nhiều.
Sau khi cơm nước xong xuôi, đoàn người lại rủ nhau đi chơi, hát một vài bài, uống rượu thì phải hạn chế vì họ đều là nhân vật công chúng.
Quý Chước ngồi trong góc. Y thấy hơi nóng bèn cởi bớt cúc áo.
” Quý Chước.”
Một người đến bên cạnh y tán gẫu. Lúc đi học hai người họ cũng không coi là thân thiết. Quý Chước nhìn người này một cái, ấn tượng đầu tiên là ngoại hình của mình và người này khá giống.
“Có phải là cảm thấy hai ta khá giống nhau không?”, người đó nói, “Cái dây chuyền này của cậu tôi cũng có một cái.”
Mặt dây chuyền trên cổ Quý Chước chính là bức tượng hai con khỉ nhỏ ôm nhau mà chính tay Cố Xước tạc ra.
Người kia lấy dây chuyền của mình ra, là một con heo con bụ bẫm.