Lúc Quý Chước từ ngoài vào, Cố Xước liền lén lút thò đầu ra khỏi chăn nhìn y, đôi mắt xanh nhạt hiện lên vẻ thấp thỏm bất an. Hắn đã ngồi tàu lượn một quãng thời gian thật dài, mắt thấy đã bắt đầu xuống dốc, nếu như lại đột nhiên hất hắn lên rồi ngã xuống đất, hắn sẽ thật sự muốn khóc.
Mỗi lần thế này hắn đều phỉ nhổ chính bản thân mình thêm mấy lần, lúc còn trẻ làm hoa hoa công tử quần què gì chứ, cứ chăm chỉ học hành tiến tới làm trụ cột của tổ quốc không được à? Cứ nhất định phải đi tàn phá đóa hoa tổ quốc!
Trước đây chơi sướng rồi, giờ đến có người thật lòng yêu thích lại phát hiện những chuyện dương dương tự đắc hồi xưa đã hoàn toàn trở thành lịch sử đen.
Cố Xước có biết người lúc nãy. Nói thật, hắn đã quên mất tên người kia rồi, chỉ nhớ mặt người đó. Mâu thuẫn mấy ngày trước có lẽ có liên quan với người đó.
Nếu như có thể, hiện giờ Cố Xước đã chổng mông lên mặc người đánh.
Cố Xước đang vắt hết óc để nghĩ làm thế nào cho Quý Chước nguôi giận.
“Mặt dây chuyền con khỉ hai hôm trước em đưa cho anh đâu?” Quý Chước hỏi.
“Bảo bối, hồi trước khắc nó tay anh còn nổi bọng nước nữa đấy.” Cố Xước vô cùng đáng thương nói, chỉ lo Quý Chước muốn lấy để đập đi.
Cố Xước nghĩ gì đều viết hết lên mặt, Quý Chước có ý trêu hắn bèn nghiêm mặt lại: “Vậy thì sao?”
“Bảo bối, em đừng đập đi được không?”
“Không được.”
Mặt Cố Xước đưa đám, khổ sở vô cùng. Hắn dùng chăn trùm kín mặt mình.
Quý Chước nhịn cười không được: “Em muốn đeo.”
Cố Xước ngẩn ra, nghi ngờ mình đã nghe lầm bèn không nhịn được thò đầu ra một chút.
“Em hối hận rồi, em không nên trả lại cho anh. Em muốn đeo nó.”
Cố Xước vô cùng vui vẻ: “Anh để ở trong ngăn kéo tủ đầu giường đấy.”
Giọng của hắn thấp xuống, giải thích yếu ớt: “Trước đây anh cũng từng tặng mặt dây chuyền cho người khác, nhưng đều mua trong cửa hàng. Anh cũng đã làm một cái đưa cho anh trai, kết quả anh ấy chê xấu nên ném đi. Anh giận quá bèn giấu hết công cụ, sau đó gặp được em mới lần nữa có hứng thú điêu khắc.”
Lòng Quý Chước vô cùng mềm mại, xoa xoa đầu hắn: “Em biết mà.”
Buổi trưa Quý Chước về nhà một lần, sau đó khi quay lại, trên cổ y đã đeo mặt dây chuyền kia.
Da y rất trắng, mặt dây chuyền kia nằm trên cổ y trông rất đẹp. Cố Xước nhìn cổ Quý Chước một lúc, sau đó dùng chăn che mặt lén lút cười khúc kha khúc khích một hồi.
Lúc xế chiều, Diệp Phụng đến thăm. Anh mang theo một bó hoa tươi và một giỏ quả, bên trên còn viết một tấm thiệp.
Diệp Phụng không có nhiều hảo cảm với Cố Xước, nhưng mà Quý Chước thích, nên anh chỉ gắng sức tiếp thu cậu em rể này.
Cố Xước nằm trên giường, Diệp Phụng ngồi bên cạnh, Quý Chước thì đi rửa táo.
Cố Xước và Diệp Phụng nhìn nhau một lúc, có chút lúng túng. Hai người luôn cảm thấy nên nói gì đó, bèn bắt đầu tán gẫu.
Cố Xước cảm thấy tán gẫu hôm nay muốn chết luôn rồi.
Quý Chước vào gọt hai quả táo, đưa một quả cho Diệp Phụng. Cố Xước mắt long lanh nhìn, há miệng chờ người đút cho ăn.
Quý Chước tự cắn một miếng, Cố Xước chỉ đành khép miệng lại, tủi thân vô cùng.
Quý Chước nhìn dáng vẻ này của hắn liền đưa quả táo mình đã cắn một miếng cho Cố Xước. Cố Xước lại vui vẻ, liền dùng sức cạp một ngụm ở chỗ Quý Chước vừa cắn.
Hai người cứ anh một miếng em một ngụm, Diệp Phụng ngồi bên ăn táo cảm thấy mình hơi dư thừa.
Diệp Phụng rời đi.
Một lát sau, Tần Thước lại tới. Gã đến tay không, nhìn thấy hoa và giỏ quả trên bàn liền không nhịn được nói: “Ai mà quê thế, đến thăm bệnh nhân còn đưa thứ này.”
Tần Thước cầm một quả táo tung hứng chơi, liền nhìn thấy bên dưới hoa quả có đặt một tấm thẻ, trên đó có ký hai chữ “Diệp Phụng” rồng bay phượng múa.
Ánh mắt Tần Thước hơi dừng một chút, hừ lạnh một tiếng: “Quả nhiên là lão cổ hủ đó!”
Tần Thước lại gần Cố Xước: “Cố thiếu, mày đoán coi tao đưa cho mày đồ chơi gì mới mẻ?”
Cố Xước rất quen thuộc với bản tính của Tần Thước, đây chính là một tên ngốc, mạch não không giống người thường, gã có thể có đồ chơi gì mới mẻ chứ?
Tần Thước bất mãn: “Mày không tò mò thì tao nói tiếp thế nào được?”
Cố Xước: “Trò chơi gì mới mẻ?”
Tần Thước cười nói: “Biết ngay mày sẽ thấy hứng thú mà, lại đây, tao lập tức chia sẻ cho mày đây.”
Quý Chước vừa lúc đi vào liền nghe thấy một câu như vậy: “Cảm thấy hứng thú với cái gì?” Nói xong liền sán lại gần cùng xem.
Cảm giác hư vinh của Tần Thước càng được thỏa mãn thêm: “Một bộ phim mới ra, kích thích lắm. Cố thiếu nằm trên giường cả ngày khẳng định sẽ rất vắng vẻ, chỉ có tay là có thể động.”
Quý Chước nhìn Cố Xước, như cười như không.
Cố Xước: “….”
Hắn mới không phải là người dung tục như vậy, kỳ thật chẳng thấy hứng thú tí nào hết.
Tần Thước hào hứng share tập phim đến di động Cố Xước.
“Thú vị lắm nhé, tao coi nhiều lần rồi. Trong đó có một tư thế vầy nè.” Tần Thước còn bày ra một tư thế.
Gã xoạc chân ra, rõ ràng là một tư thế của thụ, người anh em này sợ mình không phải là thụ à?
Cố Xước nghĩ sao nói vậy.
Sắc mặt Tần Thước lập tức thay đổi, hứng thú cũng giảm bớt phân nửa, không thèm chơi với Cố Xước nữa. Gã quay người rời đi, lúc đi còn thuận tay cắp lấy bó hoa Diệp Phụng đưa đến.
Quý Chước ngồi một bên nhìn, cũng trợn mắt há miệng. Trước đây y luôn cảm thấy bạn của Cố Xước ai cũng là hoa hoa công tử, sau đó mới phát hiện, người này còn ngốc hơn người kia.
Y cho rằng Lương Triết là một tên ngốc, không ngờ so với Tần Thước, Lương Triết quả thực là đại trí giả ngu.
Cảm giác chỉ số thông minh ưu việt hơn của Cố Xước có lẽ là có được từ trên hai người này.
Thật ra Cố Xước hơi muốn xem, nhưng hắn không chắc chắn lắm về suy nghĩ của Quý Chước nên vẫn nhẫn nhịn.
Đến đêm khuya người vắng, hai người cùng chen chúc trên một chiếc giường. Quý Chước sợ đụng đến vết thương của Cố Xước nên gần như dán vào một góc giường.
“Bảo bối, chúng ta xem quà tặng của Tần Thước đi?” Cố Xước liếm liếm môi nói.
Cố Xước đi công tác vài ngày, sau đó hai người lại cãi nhau thêm mấy ngày nữa, tương đương với việc đã lâu không ở bên nhau. Quý Chước lo lắng cho vết thương của Cố Xước nên cũng nhẫn nhịn, sau đó lại nghĩ, không để hắn động, chính mình động là tốt rồi.
Hai người suy nghĩ ăn ý liền mở tập phim ra xem.
Xem được một nửa, điện thoại liền bị ném sang một bên.
Từ đầu đến cuối, Cố Xước đều không phải nhúc nhích cánh tay.
Tay Quý Chước thon nhỏ, ngón tay dài, rất trắng, rất mềm, không có vết chai, nó đã đưa Cố Xước lên thiên đường.
Mấy ngày sau đó Quý Chước đều chạy qua chạy lại giữa nhà và bệnh viện. Sáng sớm y về nhà dắt Cát Cát đi dạo, sau đó hầm chút canh xương, hầm xong sẽ đưa đến bệnh viện đút cho Cố Xước.
Mỗi ngày Cố Xước đều là nằm chờ ăn no. Áo đến thì giơ tay, cơm đến thì há mồm, toàn bộ quá trình đều được chàng vợ nhị thập tứ hiếu ở bên.
Cuộc sống như vậy cứ như trên thiên đường, Cố Xước hi vọng nó sẽ vô cùng vô tận, thế nhưng sau khi vuốt cơ bắp đã dần biến thành cơ mỡ của mình, hắn lại có cảm giác nguy hiểm.
Quý Chước thích cơ bắp của mình nhất, vì vết thương của hắn ở gần xương sườn nên y vẫn cố nhịn không sờ. Chờ đến lúc cơ bắp của hắn mất hết, y lại ghét bỏ thì làm sao bây giờ?
Cố Xước bắt đầu ngóng trông cho mình nhanh khỏe lên chút, chờ đến khi tốt hơn hắn sẽ đến phòng gym, luyện cho sáu múi cơ bụng quay về.
Cố Xước nằm trên giường một tuần, rốt cuộc cũng có thể xuống giường.
Băng gạc và thạch cao trên người Cố Xước đều đã được tháo xuống, trên mặt có một vết sẹo, thế nhưng hắn trời sinh quyến rũ, vết sẹo này càng tôn lên bản sắc lưu manh của hắn.
Cố Xước hỏi Quý Chước: “Bảo bối, có phải anh càng có hương vị đàn ông, càng đẹp trai hơn không?”
Kết quả, Quý Chước đi vào phòng vệ sinh bắt đầu ói ra.