“Bệ hạ, nhị hoàng tử… đã ra ngoài rồi ạ.” – Từ bên ngoài vội vã bước vào, tên người hầu quần áo ướt đẫm mồ hôi, không dám lề mề một khắc mà thông báo.
Lăng Quang tức giận, để tách trà xuống bàn thô bạo vang lên tiếng thủy tinh va chạm với nhau dội khắp phòng, gây chú ý với ba vị vua còn lại, quát to:
“Thằng nhóc này cứ hở tí là trốn ra ngoài! Bằng mọi giá phải bắt về đây, suốt ngày lêu lổng bên ngoài, không biết ngoài đó có gì mà thu hút nó như vậy! Nhanh! Bắt về đây cho ta!!!”
“Lăng Quang, ông bình tĩnh lại đi. Trẻ con mà, thích thú bên ngoài là điều bình thường thôi, nó đi chán lại về, ông cứ cho người bảo vệ từ xa là được rồi. Thằng con của ta cũng thế thôi, lúc nó bằng tuổi con ông, suốt ngày ra ngoài thôi.” – Lưu Lâm vỗ vai ông an ủi, cười nói nhẹ nhàng.
“Đúng đúng. Lăng Quang, ông cũng đừng nóng giận làm gì, trẻ con mà, hiếu động là tốt, tối lại mò về thôi. Khà khà.” – Khang Du làm một ngụm trà vừa cười.
Lăng Quang chỉ biết thở dài, ông hiểu đây là an ủi nhưng trong lòng không chút an tâm về con trai mình.
“Bốn tên súc sinh, dám trốn đi à?
“Ê ông kia, ai cho ông đánh bọn họ? Bọn họ là người của ta! Muốn đánh thì đánh với ta, nhào vô mà kiếm cơm!” – Lăng Thiên xông xáo chạy đến trước mặt long nhân mặc giáp, ngăn cản hắn tiến tới bốn tên nô lệ.
Không muốn trả lời, cơ thể phát ra khí lực khủng khiếp cuốn bay mọi thứ xung quanh, dân chúng bị xô ngã chạy tán loạn, khung cảnh hỗn độn, đồ đạc bị vỡ vụn bay tứ tung, nhưng đối với Lăng Thiên thì không có tác dụng, nhìn xung quanh vì cậu mà trở nên như vậy, tức giận gầm lên, giơ tay thành nắm đấm tấn công đối phương.
Bất ngờ trước sức mạnh từ cơ thể bé nhỏ này, hắn nhận ra tiểu long nhân này không phải hạng tầm thường, nhưng không phải vì thế mà bỏ qua cho qua chuyện, từ thắt lưng lấy ra chiếc roi dây dài khủng khiếp, truyền long lực vào bên trong mà quất lung tung, cây roi quất đến đâu, chỗ đó trở thành đống đổ nát. Không dừng lại, hắn liếc mắt nhìn bốn tên nô lệ vừa chịu đau, núp sau đống tường vụn sợ hãi run lẩy bẩy. Tuy đã bị Lăng Thiên ngăn cản, không thể tiến đến gần bốn người, nhanh chóng dùng long lực truyền vào chiếc roi da rồi vung tay ra đòn tới tấp. Không trở tay kịp, Lăng Thiên chỉ biết nghe tiếng hét đau đớn, như mất kiểm soát, lớp vẩy từ tay mọc dày đặc xếp chồng thành bộ giáp có móng vuốt sắc bén, một tay giơ cao lên trời triệu hồi những đợt sét dữ dội đánh xuống mặt đất, đổ nát thêm đổ nát, tức giận hét lớn:
“Bọn họ là người của ta, ngươi đánh đến bọn họ là đánh ta.”
“Của ngươi? Nực cười, tiểu long nhân nghe rõ đây: bọn chúng là nô lệ của Nam cung ta, đương nhiên là ta có quyền dạy dỗ bọn chúng.” – Dứt lời, cả cơ thể lần nữa lại tỏa ra sức mạnh hắc ám, tóc đổi màu, bộ giáp như có sức sống phát ra tiếng gầm gừ, thu lại chiếc roi dài cầm trên tay, sẵn sàng chiến đấu.
Lăng Thiên ngạc nhiên đứng sững trong vài khắc, luồng sức mạnh đen tối này có phần giống với thứ đang ngủ say trong cơ thể mình, mắt nheo lại, miệng lẩm bẩm:
“Tên này… không giống với những long nhân ta hay gặp, kể cả phụ vương. Không thể khinh thường được.”
“Thái tử điện hạ, xin hãy dừng tay… Là chúng tôi sai, chúng tôi không nên trốn ra ngoài, xin đừng… đừng làm hại tiểu long nhân này.” – Tình cảnh sắp chiến đấu của hai long nhân sắp diễn ra, nhận thấy chuyện này đã đi quá xa, bốn tên nô lệ mặc kệ các vết thương do chiếc roi da gây ra, bò đến quỳ lạy van xin.
“Van xin ta? Được… ta sẽ không đánh thằng nhóc này. Còn các ngươi… Người đâu, đem bọn chúng nhốt lại. Con ngươi? Muốn đánh thì hẹn ngươi lúc khác, ta phải dạy dỗ những tên súc vật này.”
“Đi? Muốn đi? Những người này là bạn của ta, cho dù là nô lệ của ngươi hay gì cũng phải nói ta nếu muốn đưa họ đi!”
Không khí căng thẳng càng thêm căng thẳng, trên đường không còn một bóng người dân nào, chỉ còn là đống hỗn độn đầy đất. Bỗng, từ xa xa, phát hiện có tiếng hành quân, kèm tiếng ngựa di chuyển lộc cộc vội vã, dùng sức mạnh để đẩy xa thị xa nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, thu lại sức mạnh, trốn sau lưng đối phương, thập thò nhìn ra ngoài.
Đoàn quân tiến đến gần hơn, long nhân đi đầu dừng bước, từ trên chiến mã bước xuống, thắt lưng đeo kiếm, cơ thể mặc giáp chắc chắn, quỳ xuống hành lễ, lên tiếng:
“Nhị hoàng tử, bệ hạ muốn người lập tức hồi cung! Đây chẳng phải là… ?”
“Ờ ờ… Hoàng Việt tướng quân… Làm sao biết ta ở đây?” – Núp sau bóng dáng lưng to lớn của long nhân trước mặt, nắm đuôi của hắn che mặt của mình.
“Hoành Việt tướng quân, đã lâu không gặp. Không biết tiểu long nhân đây là…?”
Hoành Việt bày ra tư thế chào đón long trọng, không dám khinh suất mà đáp: “Khang Quân điện hạ, đây là nhị hoàng tử của Đông cung – Lăng Thiên.”
“Khang Quân? Thì ra là tên của ông, giờ thì mau thả người ra. Đừng để hoàng tử ta ra tay.” – Bị bại lộ, không cần trốn nữa mà trở nên hống hách nhìn anh, hét lớn.
Khang Quân không nói gì mà lên ngựa, ra lệnh cho quân đội chỉnh đốn hàng ngũ, rồi hướng về Đông cung. Bốn tên nô lệ lần lượt bị trói đi theo sau chiến mã của anh, ánh mắt chua xót nhìn Lăng Thiên, muốn đuổi theo nhưng bị Hoành Việt ngăn cản, bất lực theo tướng quân trở về.
Ngồi cùng ngựa với Hoành Việt, cậu thở ngắn thở dài chán nản, hai tay ôm chiến mã than vãn: “Hoành Việt này, ông ta là ai vậy? Sao ông ta lại có thể đối xử với bọn họ như vậy?”
“Nhị hoàng tử, người đó là con của Nam vương Khang Du. Bọn họ vốn có sở thích bắt phàm nhân làm nô lệ mà. Việc người trốn ra ngoài, bệ hạ đang rất tức giận. Người hãy nên chuẩn bị xin lỗi bệ hạ đi, đừng nên kiếm bốn tên nô lê kia nữa.” – Không nhanh không chậm đáp lời Lăng Thiên, điều khiển ngựa một sừng di chuyển nhẹ nhàng, chậm rãi.
“Phụ vương tức giận? Èo… Toang rồi. Ta phải làm sao đây?”
Lần này thì không có lời đáp lại, mặc kệ cho cậu than vãn suốt đường đi, đoàn quân vẫn cứ như thế mà trở lại Đông cung.
Tiệc trà tạm kết thúc, sau khi Khang Quân được cha mình đón trước cổng cung điện, ai về phòng nấy đợi bữa tối tiếp tục buổi gặp mặt, lần này đã đầy đủ các thành viên, cho nên bữa ăn đêm nay có phần linh đình hơn. Trong cung, cung nữ, thái giám đi ra vào vội vã để chuẩn bị, ánh sáng bắt đầu được thắp lên sáng trưng. Lăng Quang trở về phòng riêng của mình, phía trước ông là Lăng Thiên đang quỳ trên mặt đất, bên cạnh là Hoành Việt đang cúi mặt hành lễ.
“Con có biết con gây tội gì không?” – Lạnh lùng mở lời khiến không khí xung quanh như muốn đóng băng, ngoài trời mây đen kéo đến ùn ùn tích những tia sét âm ỉ chớp tắt liên hồi.
“Là con đã tự ý ra ngoài mà không xin phép người.” – Chỉ có người duy nhất mà tiểu long nhân nghịch ngợm này sợ là cha mình, Lăng Kiệt và Tư Mỹ đứng bên cạnh ông có phần hả hê vì gần đây cậu đã quá gây rối, kéo theo biết bao nhiêu vấn đề xảy ra nhưng vẫn không có cách nào để ngăn cản, xem ra lần này để cậu bị mắng cho chừa.
“Còn gì nữa?” – Lăng Quang ngồi xuống chiếc ghế gỗ được điêu khắc tinh xảo đầy chi tiết, tay gác lên bàn.
“Hết rồi!” – Chẳng biết vì sao mà cậu có thể khôi phục lại trạng thái vui vẻ nhanh như vậy, khuôn mặt lại trở về là cậu bé rồng tràn đầy sức sống, tinh thần thoải mái mà đáp.
Lăng Quang tức giận đập bàn, nghiến răng hỏi lại: “Hết rồi? Còn việc con gây sự với con nhà người ta thì bỏ qua?”
“Hả? À…Là con rồng ngu kia à? Là do hắn đụng đến người của con trước.”
“Lăng Thiên! Con thật quá đáng rồi, lại dám nói người khác ngu? Con muốn có nô lệ, ta lập tức tìm cho con, tuyệt đối không được có chút quan hệ gì với bọn người kia nữa.” – Quát lớn tạo ra luồng gió khủng khiếp gây chấn động cả gian phòng, Lăng Thiên vẫn duy trì khuôn mặt ngây thơ, hỏi lại: “Nô lệ gì chứ? Con không cần, là con thích bọn họ.”
“Thích cái gì? Con hiện tại chưa biết thích là gì đâu, ta phạt con một tháng không được bước ra khỏi Đông cung. Còn gây chuyện nữa, bản vương sẽ tự tay đánh con.”
Lần đầu tiên nghe lời bạo lực từ cha mình, cậu như bị sốc, nước mắt chảy ra vừa nói: “Phụ vương là đồ hung dữ!” rồi đứng dậy khóc to, nước mắt nước mũi tèm lem.
Biết rằng không nói những câu này thì cậu không sợ, nhưng ông lại nghĩ đến chuyện trước kia làm với con trai mình, ông muốn thu lời lại cũng đã muốn, thở dài nhìn con trai út đang khóc ầm ĩ, giãy đành đạch trên sàn kia.
Bữa tiệc tối với sự góp mặt đầy đủ các thành viên từ bốn gia tộc, nhưng chỉ trừ Lăng Thiên, sau lời đe dọa của cha mình, cậu sợ hãi không dừng khóc, chỉ ở trong phòng không chịu ra, tuy thân xác là nam nhân trưởng thành so với nhân loại vì được bảo quản trong thời gian ở quan tài băng nhưng vẫn còn dấu hiệu phát triển, còn long hồn vẫn ngủ say, tỉnh dậy vẫn chỉ là một đứa trẻ năm tuổi.
Lăng Quang không thể không đến dự bữa tối nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm không yên, đành ra lệnh cung nữ đem bữa tối đến cho cậu. Lăng Kiệt cùng Tư Mỹ hiểu rõ ông đang lo lắng chuyện gì, hai người cũng bất lực nhìn nhau.
Bỗng, Khang Quân chủ động cầm cốc thủy tinh đựng thứ chất lỏng lên men màu đỏ trên tay giơ cao lên: “Cảm ơn Đông vương bệ hạ đã tổ chức buổi gặp mặt này, thay mặt phụ vương, mời mọi người cùng nâng ly”
“Lăng Kiệt, chiều nay Lăng Thiên kể đã gặp tên này, qua lời kể của tiểu Thiên thì có vẻ hắn rất hung dữ, sao bây giờ lại như một con người khác thế này?” – Tư Mỹ đá chân anh, dùng tinh thần lực truyền âm vào tai chồng mình.
“Nghe nói hắn cũng thuộc dạng cao thủ tại long giới chúng ta, nhưng chưa ai thấy thực lực thật sự của hắn, cần phải đề phòng.”
“Hai đứa lẩm bẩm cái gì vậy? Mau dùng bữa đi, rồi nhanh trở về xem Lăng Thiên thế nào?” – Lăng Quang với vị trí chủ tọa bữa tiệc, lên tiếng nhắc nhở.
“Giờ mới để ý, không thấy tiểu long nhân con ông đâu nhỉ, Lăng Quang?” – Khang Du nốc hết một hơi rượu, nhìn xung quanh bàn ăn, cười khà khà hỏi.
“Phụ vương, tiểu long nhân đó mười phần là sợ con rồi. Hahaha! Thật là một tiểu tử nghịch ngợm.” – Khang Quân bắn ánh mắt sắc bén đến vợ chồng Lăng Kiệt, phun một câu chế giễu đối phương.
Tư Mỹ muốn đứng dậy cho hắn một bài học, nhưng bị Lăng Kiệt nắm chặt tay giữ lại, cô nhìn chồng mình, anh lắc đầu ra hiệu, tức hậm hực ngồi xuống cầm đũa.
“Lại nói, vị công tử nhà Minh gia thua trong cuộc tỉ thí với tiểu long nhân đó, xem ra cũng chẳng có tài cán gì mấy, tiểu long nhân kia chỉ có chút sức mạnh dọa người, bây giờ còn không dám lộ mặt. Hahaha!” – Buông thêm một câu chọc tức, Khang Quân tay tự rót rượu và cốc, để lên môi nhấp một ngụm.
Lăng Kiệt tay siết chặt trắng bệch, nếu không phải là bữa tiệc gặp mặt của các long vương, anh chắc chắn đã cho tên này một trận vì đã sỉ nhục em trai mình. Điều mọi người ngạc nhiên, Lăng Quang từ nãy đến giờ vẫn bảo trì tư thế bình tĩnh, ông không nói câu nào dù cho có lời lăng mạ tiểu hoàng tử của ông, còn Lưu Lâm thì nghiến răng ken két, Minh Quân và Minh Thụy tức giận đập bàn nhưng bị ánh mắt cha mình nhìn tới, đành nuốt cơn giận vào trong, không muốn để cho buổi gặp mặt bị mất không khí, Lưu Lâm lên tiếng xua tan không khí căng thẳng, khuôn mặt ai nấy đều gượng ép tiếp tục bữa tiệc.
Từ chối thức ăn mà cung nữ mang đến, Lăng Thiên sau khi khóc lóc chán chê, lại tiếp tục ra khỏi phòng tìm đến những tên nô lệ, tìm tới tìm lui, lại không thấy bóng dáng đâu. Nghĩ nhanh đến vị trí phòng riêng của Khang Quân, vội vã một hơi đến đó, lén lút tránh lính canh lục soát cả khuôn viên.
“Không thấy ở đâu, hắn có thể nhốt họ ở đâu được nhỉ?”
Dạo một vòng khắp khu vườn trước phòng cho khách, nhận thấy bốn dáng vẻ quen thuộc bị trói treo trên cao trong một chiếc lồng bằng sắt, nhanh chóng chạy đến. Hai tay bị trói lên cao, chân không chạm đất, cơ thể không mảnh vải đầy vết đòn roi đang còn rỉ máu, chân mỗi người đều bị đánh gãy, đoán chừng bốn người vừa trải qua đợt tra tấn tàn bạo, Lăng Thiên muốn khóc đến nơi, thò tay vào lồng sắt chạm vào tên nô lệ, nhỏ giọng hỏi:
“Duy Hùng, anh… anh còn sống không?”
Bốn người từ cơn mê sảng, có tiếng nói liền đau đớn hé mở đôi mắt nhìn bên ngoài, nhận ra là tiểu long nhân ban nãy, cả bốn vui vẻ đáp lời:
“Tiểu hoàng tử, chúng tôi… không sao. Tại sao người lại ở đây?”