Lớp Trưởng Mỹ Nhân Có Bệnh

Chương 53: Đánh cược



Edit+beta: Diệp Hạ

Hai người náo loạn một phen, sau đó thấy thời gian thật sự đã khuya, liền tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Nước ấm từ vòi hoa sen tưới lên người, lau lau tay mấy cái mới phát hiện có mấy chỗ dính dính, trên mặt cũng có không ít, quả nhiên là chơi hơi quá rồi.

Quý Trạch cười, lắc lắc đầu.

Tắm xong đi ra, tóc ướt sũng, mặt bởi vì tắm nước ấm mà bị hun hồng hồng, làn da so bình thường còn muốn thủy nhuận nhẵn nhụi hơn, nhìn cực kỳ mềm mại, làm người ta rất muốn nhào vào sờ sờ, xoa xoa.

Giang Hạo ngồi ở bên giường chờ người đi ra, vừa nhấc đầu liền nhìn thấy một màn làm tâm hắn ngứa ngáy, nhịn không được vươn tay, ôn nhu nói: “Lại đây.”

Quý Trạch nghiêng đầu, vẻ mặt có chút nghi hoặc, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới.

Mới vừa vừa đứng trước mặt Giang Hạo đã bị cánh tay dài của hắn duỗi ra ôm chặt thắt lưng. Giang Hạo từ từ nhắm hai mắt, bộ dáng rất là ỷ lại, đem mặt dán trên bụng Quý Trạch.

Quý Trạch có chút mơ màng, “Làm sao vậy?”

“Có chút mệt.”

Quý Trạch: “Vậy cậu ngủ trước đi a, không cần chờ tôi.”

Giang Hạo lắc lắc đầu, tóc cọ loạn làm Quý Trạch có chút ngứa, “Tôi muốn chờ, không sao, để tôi ôm một hồi, nạp điện.”

Quý Trạch sửng sốt, bị thuyết pháp kỳ quá của hắn đánh bại, cong môi cười cười, cũng không quản hắn, liền tùy tay lau tóc.

Có chút bọt nước không thể tránh né mà văng vào đỉnh đầu hoặc mặt Giang Hạo, hơi hơi ướt.

Giang Hạo oán giận mà bĩu môi: “Nước.”

Quý Trạch không kịp phản ứng, “Cái gì?”

Giang Hạo: “Cậu làm nước văng lên trên mặt tôi rồi.”

“A, xin lỗi.” Quý Trạch nói không hề có thành ý, nhún vai, “Ai kêu cậu dán gần tôi như vậy, không có cách nào nha.”

Giang Hạo ủy khuất bĩu môi, bắt lấy cổ tay Quý Trạch, thuận thế kéo cậu ngồi bên cạnh mình, lại duỗi tay lấy máy sấy từ tủ đầu giường ra, “Tôi sấy giúp cậu. Cậu xem cậu kìa, không có tôi thì không biết làm như thế nào sao?”

Quý Trạch liếc hắn một cái. Đâu tới nỗi như vậy, trước kia còn không phải tự mình sấy tóc hay sao.

Làn gió ấm áp nhẹ nhàng phả vào, tóc Quý Trạch ngắn, không bao lâu đã khô rồi, hai người liền nằm lên giường.

Quý Trạch nhắm mắt lại, không lâu sau đã cảm giác được một bàn tay đặt lên bụng, cách lớp quần áo vuốt vuốt.

“Cậu làm gì vậy?”

Giang Hạo quả thực là rảnh đến hoảng, “Tôi xem xem cậu ăn no chưa?”

“Cậu hỏi tôi là được rồi mà.”

Giang Hạo nghiêm trang chững chạc, “Vạn nhất cậu gạt tôi thì sao? Bánh ngọt kia căn bản không ăn được bao nhiêu, phải tự cảm giác mới chuẩn.”

Tay thuận thế chui vào trong quần áo, vốn là áo ngủ rộng thùng thình, cơ hồ bị nhấc lên hơn phân nửa. Giang Hạo suy nghĩ, tuy nói Quý Trạch nhìn gầy, nhưng khi nằm xuống rồi sờ sờ vẫn rất mềm mại, xúc cảm cực kỳ tốt.

Lúc này Quý Trạch cũng không ngăn trở, trực tiếp xoay người, đối mặt với Giang Hạo, dùng lực cắn cổ của hắn một hơi, như đang gặm cổ vịt.

Giang Hạo bị cắn đến mơ màng, còn khó hiểu có chút hưng phấn, “Cậu cắn tôi làm gì?”

Quý Trạch nhìn hắn, “Bình thường bộ cậu không cắn tôi sao? Đây là trả lại cho cậu. Giờ có ngủ hay không?”

Cắn như vậy thật có chút đau, nhưng vẫn còn trong phạm vi tiếp thu. Giang Hạo sờ sờ cổ, một chút cũng không chịu uy hiếp, còn có chút nóng lòng muốn thử, nhưng nếu lại khiêu khích thêm mấy lần, Quý Trạch khẳng định lại muốn tạc mao. Ngẫm lại, hắn đành phải dung túng mà thỏa hiệp, “Được được, đi ngủ.”

Nghe thật ủy khuất.

Quý Trạch thấy buồn cười, liền trấn an hôn trên mặt hắn một hơi, vỗ vỗ đỉnh đầu của hắn nói: “Thật sự nên ngủ, không thì ngày mai sẽ không dậy nổi.”

Nguyên đán là báo hiệu một năm mới bắt đầu, tuy rằng nghỉ, nhưng xét cho cùng, nó không phải là một năm theo đúng nghĩa của người Trung Quốc(bên TQ ăn tết âm giống mình). Mọi người cũng không coi trọng nhiều lắm, không bắt buộc cả nhà đoàn viên. Cha mẹ Giang Hạo vẫn còn đang bận rộn ở bờ bên kia đại dương, ngày mai hắn sẽ đi Quý Trạch ăn cơm.

Giang Hạo lại không thỏa mãn, chỉa chỉa miệng mình nói: “Không đúng, phải là nơi này.”

Quý Trạch không do dự, tiến tới lại hôn một cái, còn thuận tiện liếm một hơi, “Có chút ngọt, không rửa bơ sạch sẽ sao?”

Giang Hạo nháy mắt, đắc ý cười: “Làm sao có thể? Đó là nói tôi ngọt có đúng hay không.”

Quý Trạch xem thường, có lệ gật đầu, “Đúng đúng.”

Bây giờ hai người mới thật sự đi ngủ, Giang Hạo nghiêng thân, trước sau như một mà vươn tay khoát lên lưng Quý Trạch, ôm nhau ngủ.

***

Tết Dương qua không lâu, cuộc thi cuối kì cũng rất nhanh đến, thi xong là có thể về nhà đón năm mới, mọi người đều rất chờ mong, trong khoảng thời gian này lên lớp đều cũng có tinh thần hơn, cũng có thể nói là bồn chồn xao động.

Các lão sư cũng nhìn quen hiện tượng này rồi, bình tĩnh ứng đối: “Các bạn học, năm mới đương nhiên là ngày tốt lành, thầy trước tiên chúc các bạn tân niên khoái hoạt, cũng cho các bạn mỗi người một cái lì xì lớn.”

Lì xì lớn này là cái gì, có thể nghĩ được.

Các học sinh kêu rên thống khổ, tỏ vẻ cự tuyệt tiếp thu phần tâm ý này, nhưng các lão sư quá mức nhiệt tình, vẫn đưa lì xì như trước. Là định năm mới lão sư không ở cùng cũng muốn dùng bài thi làm bạn cùng mọi người, nhìn thấy bài thi là mọi người có thể nghĩ đến các lão sư, nhìn vật nhớ người, thật tốt.

Các học sinh tỏ vẻ, phần yêu thương này quá trầm trọng, chúng em không chịu nổi.

Ôn tập trước thi cuối kì thật nhàm chán, nhưng mấy người thân quen ghé vào cùng tụ tập, ăn chút đồ ăn vặt, đánh bài, thời gian vẫn là trôi rất nhanh.

“Cái kia là cái gì, bánh tôm sao? Tôi cũng muốn ăn.”

Vu Hoa Canh buông sách giáo khoa, chỉ vào một bao đồ ăn vặt trên bàn nói. Lương Trác lắc đầu, “Cậu ôn tập hay là mở đại hội đồ ăn vặt?” Nói là nói như vậy nhưng vẫn đem đồ ăn vặt đưa qua cho nàng.

“Đương nhiên là đến ăn.” Vu Hoa Canh đáp không chút do dự, cắn răng rắc răng rắc.

Lương Trác nhàn nhạt nói: “Cứ ăn thoải mái vào. Cẩn thận ăn hết rồi béo lên, tăng thịt thì đừng có khóc.”

“Thúi lắm!” Nói cái gì cũng không thể nói nàng béo! Vu Hoa Canh nhất thời nổ tung, trung khí mười phần mà rống ra tiếng.

Thanh âm to rõ, vang vọng toàn bộ lớp

Một nam sinh cười đi tới giúp vui, “Ai thúi lắm?”

Vu Hoa Canh lập tức nắm mũi, lời thấm thía mà nói: “Lương Trác, đã nói cậu bao nhiêu lần, đừng đánh rắm nơi công cộng, huân người ta hôn mê thì làm như thế nào?”

Nói xong, còn làm bộ làm tịch dùng tay phẩy phẩy trước mũi.

Nam sinh cũng cười, biết rõ không có chuyện này, cũng đi qua chụp bả vai Lương Trác nói: “Ăn nhiều củ cải quá hả?”

Vu Hoa Canh lại đột nhiên mở miệng, chỉ vào nam sinh vẻ mặt khiếp sợ, “F*ck! Cậu cũng thả một cái!”

Vẻ mặt nam sinh mơ màng. Thế đạo hiểm ác, nhân tâm không cổ a.

Đây là cách những người đàn ông mạnh mẽ được sinh ra.(:)))??)

Quý Trạch cùng Giang Hạo ngồi ở phía sau thấy toàn bộ quá trình, giống như là đang xem tiểu phẩm gì, phấn khích tuyệt luân, không ngừng cười được.

Chuông vào học vang lên, mọi người vẫn có chút xao động, không thể yên được.

Quý Trạch cầm sách giáo khoa ngữ văn khảo bài Giang Hạo, bên tay còn có một bao tảo tía lớn, thỉnh thoảng lại lấy một mảnh ra ăn.

Giang Hạo đọc《 Xuất sư 》, đến đoạn giữa thì bị kẹt, đang cố gắng nhớ lại.

Quý Trạch vươn tay lấy tảo tía, lại thấy phát hiện gói to đã trống không, liền vươn tay đưa tới bên miệng Giang Hạo, nói: “Còng một miếng cuối cùng cho cậu.”

Giang Hạo thực tự nhiên mà há mồm ăn, răng rắc răng rắc, vừa hay nghĩ ra, nuốt xuống sau đó lại tiếp tục đọc.

Đọc xong. Quý Trạch nói: “Không sai lắm, đọc rồi nghiêm túc làm, văn nghị luận theo quy củ mà viết, bài ngữ văn này một trăm điểm vẫn là có thể.”

Giang Hạo tùy tay lật lật bên tay tư liệu văn, bĩu môi: “Hẳn là vậy đi, viết văn nghị luận thật nhàm chán.”

“Nhưng còn cách nào đâu, dù sao cậu chỉ cần ghi luận điểm ra, nêu luận cứ, cuối cùng tổng kết một chút, bốn mươi lăm điểm đã tới tay, đừng để cho môn ngữ văn này cản trở, như vậy có thể tiến vào top hai mươi.”

Giang Hạo nâng cằm, “Khi nào tôi mới có thể vượt qua cậu a.”

Quý Trạch câu môi, khẽ nâng cằm, trêu chọc: “Mục tiêu này có hơi cao, đi từng bước một từ từ sẽ đến nha, tôi mới không để cho cậu vượt qua đâu.”

Bộ dáng kia quả thực như muốn nhếch cái đuôi nhỏ lên, rất đáng yêu. Giang Hạo nhếch môi, trong mắt nhiễm ý cười, “Nói đừng nói quá sớm, nói không chừng tôi sẽ bùng nổ, phát huy trình độ siêu đẳng đó.”

Quý Trạch nhún vai, vẻ mặt tôi mỏi mắt mong chờ.

Giang Hạo hưng trí, “Không bằng chúng ta đánh cược thì thế nào? Xem ai điểm cao hơn, người thắng có thể đề xuất một yêu cầu.”

Quý Trạch: “Yêu cầu gì?”

Giang Hạo: “Cái người thắng muốn a.”

Quý Trạch suy tư, có cảm giác không đúng lắm. Giang Hạo lại hưng trí bừng bừng, giựt giây cậu nói: “Phần thắng của cậu rõ ràng khá lớn a, chơi một chút mà thôi, chẳng lẽ cậu cảm thấy sẽ thất bại dưới tôi?”

Quý Trạch liếc nhìn hắn một cái, “Dùng phép khích tướng? Tôi mới không để mình bị xoay vòng vòng.”

“Không phải” Giang Hạo vẻ mặt chân thành, “Tôi chỉ là ăn ngay nói thật, cậu khẳng định sẽ thắng, chỉ đánh cược thôi, chơi a chơi a.”

Quý Trạch dừng một chút, hỏi: “Nói yêu cầu gì cũng được?”

Giang Hạo vừa nghe, bỗng cảm thấy hấp dẫn, sảng khoái đáp: “Đều được đều được! Chỉ cần không vi phạm chính trị quan xã hội chủ nghĩa thì cái gì cũng có thể!”

Quý Trạch gật đầu, “Vậy được, chúng ta đánh cược.”

Giang Hạo hai mắt đen bóng, nhất thời như tiêm máu gà, ý chí chiến đấu tràn đầy, vỗ vỗ bả vai Quý Trạch nói: “Cẩn thận một chút, tiểu gia một khi phấn đấu quả thực không phải là người, tôi sẽ cố gắng vượt qua cậu!”

Quý Trạch bật cười “Vậy thì cố lên đi chàng trai.”

Hai người liền cúi đầu tiến nhập vào trạng thái học tập, còn thỉnh thoảng tiến hành thảo luận giữa hai đồng học yêu học tập, có thể nói là đối thủ cạnh tranh cực kỳ hài hòa.

Lão Điền từ bên cửa sổ đi qua, tuần tra tình huống ôn tập của lớp, thấy hai học bá trong góc nghiêm túc như vậy, nhất thời cảm thấy thật vui mừng. Một tĩnh một động phối hợp, Quý Trạch đã trở nên hướng ngoại chút, Giang Hạo cũng có thể ngồi yên chuyên tâm học tập. Lúc trước quyết định để hai người bọn họ ngồi cùng một chỗ bổ sung cho nhau quả nhiên không sai.

Nhưng đây là ông không biết nguyên nhân đằng sau việc họ nghiêm túc học tập, nếu biết sẽ không còn nghĩ như vậy.

Ân, hẳn là sẽ bị dọa đến ngơ ngác luôn.

__________