Sáng hôm nay, Quỳnh Chi phải đi lên trường dự lễ khai giảng năm học mới, cho nên trong nhà chỉ còn lại Minh Triết và mẹ chồng cô.
Lúc này, mẹ chồng đang đi ra phòng khách để ngồi ghế sofa đắp mặt nạ thư giãn, xem phim.
Đang đi giữa chừng thì bà bắt gặp một chuyện động trời.
Bà vội vàng chạy lại, vừa chạy vừa hét : " Cái cây kim tiền của mẹ, sao mày ngắt trụi lá nó rồi ?"
Minh Triết mặt mày khó chịu nói : " Ngắt có cái lá thôi mà mẹ cũng làm quá lên nữa."
Bà không chịu nổi nữa : " Ngắt có cái lá gì ? Mày lặt trụi cây kim tiền của tạo luôn rồi kìa."
Không có Quỳnh Chi ở nhà, tâm trạng Minh Triết không được dễ chịu cho lắm, anh cau mày nói : " Nó chết thì mua cây khác."
' Mua cây khác ? Mày nói nghe hay quá, mấy chục triệu của mẹ
đó."
Minh Triết nghe mà ngỡ ngàng : " Cái gì ? Cái cây xấu quắc vầy mà mấy chục triệu đó hả ? Mẹ bị người ta lừa rồi đó."
" Lừa cái gì mà lừa ? Cái thẳng phá của này, như không ngồi lặt trụi lá cây kim tiền của tao. Rảnh quá không có chuyện gì làm rồi hả ?" Bà vừa nói vừa vả cái bốp lên vai Minh Triết.
Nhìn lại cây kim tiền mà bà muốn rớt nước mắt, không nhịn được mà đá thẳng con trai thêm cái nữa.
Nhưng lần này, Minh Triết né đòn nên bà đá không trúng.
Không có tâm trạng, Minh Triết đứng dậy đi vào phòng khách ngồi.
Sau đó vu vơ hỏi : " Mẹ, sao đi khai giảng thôi mà đi lâu quá vậy ?"
Bà liếc thằng con trai một cái rồi lớn tiếng bảo : " Mày biến !"
Buổi tối.
Quỳnh Chi tranh thủ ủi mấy cái áo dài cho thẳng.
Với mấy ngành khác thì cô không rõ lắm, nhưng với ngành sư phạm của cô thì có học phần bắt buộc sinh viên phải mặc áo dài đến lớp.
Minh Triết lúc này đang ngồi xếp bằng trên giường, tay cầm điện thoại nhưng mắt lại dán vào người Quỳnh Chi.
Ngập ngừng một chút, anh mới nói : “ ...Ngày mai, tôi đi ra ngoài sẵn tiện đường tôi chở cô đi học luôn.”
Quỳnh Chi vẫn không ngưng tay, cô nói với anh : “ Thôi...không cần đâu, phiền anh lắm.”
Im lặng một chút, Minh Triết mới lên tiếng, anh gọi tên cô : “ Quỳnh Chi.”
Theo phản xạ, Quỳnh Chi quay lại nhìn anh.
Minh Triết tiếp tục nói : “ Tôi là chồng chưa cưới của cô đấy.”
Quỳnh Chi không hiểu lắm ý của anh nên hỏi : “ Thì sao ?”
“ Cô có cần xa cách với tôi như vậy không ?” Trong giọng nói của anh có chút ai oán không rõ.
Quỳnh Chi trầm ngâm một lúc, nhận ra mình cũng có chút không đúng rồi khẽ nói : “ Xin lỗi !”
Minh Triết có hơi tức giận nói : “ Tôi không muốn nghe hai từ này của cô.”
Quỳnh Chi hít một hơi thật sâu, rồi sửa lại : “ Tôi sẽ cố gắng thay đổi.”
Minh Triết ngồi yên lặng, không nói gì nữa.
Quỳnh Chi cũng ủi xong cái áo cuối cùng rồi treo lên sào.
Ủi áo dài xong, Quỳnh Chi mới lấy đồ đi tắm.
Sai khi đi ra, cô thấy Minh Triết đã nằm xuống giường, không biết đã ngủ hay chưa.
Cô đi lại tắt đèn, rồi cũng lên giường nằm.
Minh Triết vừa nghe động tĩnh đã xoay người lại, cánh tay anh để trên eo cô, không chịu để yên mà cứ vuốt tới vuốt lui.
Quỳnh Chi bị sờ soạng đến mức cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nói : “ Giường rất rộng, sao anh cứ xích qua chiếm chỗ của tôi hoài vậy ?”
Minh Triết cau mày, bực mình nói : “ Lúc nãy cô nói là cô sẽ thay đổi, có thay đổi cái con khỉ gì đâu.”
Quỳnh Chi bây giờ mới cảm thấy hối hận vì những lời mình vừa nói lúc nãy.
Đúng là cái miệng thường nhanh hơn cái não, nói ra mà không nghĩ đến hậu quả, rốt cuộc đã tự đưa mình vào tròng.
Cô khẽ thở dài một hơi, bất lực nói : “ Được rồi, tôi mặc kệ. Anh muốn làm gì thì làm đi.”
Minh Triết nghe vậy thì mỉm cười, sau đó ôm lấy cô vào lòng, hôn lên má cô.
Dừng lại vài giây quan sát, thấy Quỳnh Chi không có dấu hiệu chống cự anh lại cúi xuống hôn thêm lần nữa, lần này là tận mười mấy cái liên tiếp.