Quỳnh Chi vòng tay qua ôm lấy cổ anh, đáp lại nụ hôn sâu của anh.
Ngọn lửa của dục vọng bây giờ đã bùng lên vô cùng dữ dội.
Minh Triết không thể đợi thêm được nữa mà cho vào bên trong cô, mạnh mẽ đâm vào rút ra không biết bao nhiêu cái.
Nhưng lúc này, mặt của Quỳnh Chi lại trắng bệch. Cô nhíu mày nói với anh : " Minh Triết, em đau bụng."
Minh Triết dừng lại, đỡ cô ngồi dậy, tay đặt lên bụng cô xoa xoa mấy cái.
Trên gương mặt anh hiện rõ vẻ lo lắng, hỏi : " Sao tự nhiên lại đau ?"
Bụng dưới của cô đang đau rất dữ dội, lắc đầu nói : "Em không biết."
Môi của Quỳnh Chi bây giờ đã bị cô cắn đến mức trắng xác, không còn một giọt máu.
Minh Triết thấy cô cắn môi thì cau mày, đưa tay lên bóp hai má cô lại: "Quỳnh Chi, nhả ra, không được cắn môi.
Em cắn một hồi chảy máu bây giờ."
Nhìn Quỳnh Chi đau như vậy, Minh Triết không chần chừ nữa mà nhanh chóng mặc lại quần áo cho cô, sau đó anh cũng tự mặc lại quần áo cho mình.
Rồi anh bế cô lên, vội vàng chạy xuống dưới nhà :" Đừng sợ, anh đưa em đến bệnh viện."
Lúc này, mẹ vẫn còn đang ngồi ở phòng khách. Nhìn thấy Minh Triết bế Quỳnh Chi hớt hải chạy xuống, mẹ liền hỏi : "Minh Triết, làm gì mà chạy dữ vậy ?"
Minh Triết đáp : " Cô ấy bị đau bụng."
Mẹ chưa kịp hỏi thêm câu nào nữa thì Minh Triết đã chạy cái vèo ra khỏi cửa.
Đến khi mẹ đứng dậy đuổi theo thì Minh Triết đã nhét Quỳnh Chi vào trong xe rồi khởi động xe chạy đi mất dạng.
Ở bệnh viện.
Quỳnh Chi được đưa vào phòng cấp cứu, Minh Triết thì đứng ở ngoài chờ.
Giờ phút này, anh không thể ngồi yên được, cứ đi qua đi lại ở trước phòng cấp cứu, không biết Quỳnh Chi có sao
khong nนัล.
Phải đến hơn ba mươi phút sau, cánh cửa phòng cấp cứu mới mở ra.
Minh Triết nhìn thấy Quỳnh Chi được một cô bác sĩ đẩy ra khỏi phòng thì lo lắng chạy lại.
Gấp gáp hỏi cô bác sĩ đó : " Cô ấy bị sao vậy ?"
Cô bác sĩ mới trả lời : " Cô ấy bị động thai."
Minh Triết nghe xong thì ngẩn người ra như thể bị ngốc vậy, hết nhìn bác sĩ rồi lại nhìn Quỳnh Chi.
Quỳnh Chi nhìn bộ dạng ngốc nghếch của anh thì không nhịn được mà bật cười.
Bây giờ, bụng của cô đã đỡ đau nhiều rồi, lần này quả thật là do sơ suất của cô, bản thân mình đã chậm đến kỳ kinh nguyệt nhiều ngày rồi mà cũng không nhớ.
May chỉ là bị động thai nhẹ, em bé vẫn còn giữ được, chỉ cần nghỉ ngơi, chú ý đến sức khỏẻ, chế độ dinh dưỡng một chút thì em bé hoàn toàn có thể phát triển khoẻ mạnh.
Thật sự, nếu hôm nay đứa bé có xảy ra chuyện gì thì cô sẽ ân hận nhiều lắm.
Còn Minh Triết, sau khi nghe nghe tin cô mang thai thì cứ đứng đơ người ra không nói gì.
Mãi cho đến khi bác sĩ đẩy cô vào trong phòng bệnh, rồi quay sang dặn dò anh những điều cần lưu ý thì anh cũng gật gật đầu nhưng cái mặt vẫn cứ ngơ ngác.
Quỳnh Chi sợ anh sẽ không nhớ nên rất chú ý lẳng nghe mấy lời của cô bác sĩ dặn.
Đến khi bác sĩ đi lấy thuốc cho cô thì Minh Triết mới chậm rãi đi tới ngồi xuống bên mép giường.
Dường như anh vẫn chưa tin được vào những gì mình vừa nghe mà thấp giọng hỏi cô : " Vợ ơi, em có thai thật
sao ?"
Quỳnh Chi mỉm cười, nắm lấy tay của anh đặt lên bụng cô : " Thật đấy."
Minh Triết xoa xoa bụng cô, rồi lại cúi người xuống để trán của hai người chạm vào nhau.
Khoé môi bây giờ mới cong lên, niềm vui thật sự đến quá bất ngờ với anh.
Minh Triết hôn lên môi cô một cái rồi khẽ nói : "Cục cưng giỏi quá !"
Anh nắm lấy tay Quỳnh Chi, sau đó liền khoác lác: "Em thấy chưa, công sức anh cày cuốc không kể ngày đêm như thế đương nhiên phải có kết quả rồi, ba cái thuốc của em mà có tác dụng gì."
Nhắc đến vụ thuốc Quỳnh Chi mới nhớ, cũng do uống thuốc nên kinh nguyệt của cô mới trở nên thất thường.
Bởi cô cũng sợ ảnh hưởng đến sức khoẻ nên mới dừng thuốc, không dám uống nữa.