“3 giờ rưỡi, chúng ta đi sao?” Lục Bạch vừa ngáp vừa từ phòng ngủ đi ra, “Chú đang xem cái gì?”
Lục Đình Phong ngồi ở trên sô pha cầm một cái ipad, thỉnh thoảng hoạt động giao diện, “Kĩ sư thiết kế đem bản thiết kế đến, cháu nhìn xem có thích hay không.”
Lục Bạch đứng sau lưng hắn, cằm gác trên vai hắn cùng nhau xem, sợi tóc đen bóng nhu thuận cọ qua cỏi nam nhân. Nhà thiết kế đưa ba loại, phong cách Bắc Âu, cách tân kiểu Trung Quốc còn có phong cách hiện đại giản lược —— đều là phong cách mà Lục Bạch thích. Nhìn tới nhìn lui, vẫn cảm thấy đều thích hết, “Cháu không biết, chú chọn đi.”
Lục Đình Phong suy nghĩ một chút, nói: “Thư phòng biến thành cách tân kiểu Trung Quốc, mấy nơi khác kiểu Bắc Âu.” Chung cư có hai căn phòng ngủ thông nhau, một bên có thể đến thư phòng, như vậy không gian trong thư phòng có thể lớn thêm một chút. Lục Bạch vẫn luôn tâm tâm niệm niệm sẽ để một cái giường quý phi* ở thư phòng, một bên nằm đọc sách ( sách giải trí), một bên ăn đồ ăn vặt, thật sự sướng như lên mây.
“Được được, còn căn hộ bên cạnh trường học thì trang trí theo kiểu hiện đại giản lược đi.” Lục Bạch, cười tủm tỉm, “Như vậy là hoàn hảo”
Vì thế, trợ lý Vu bị ủy thác chăm sóc cho tư bản bị bắt nhận việc trang hoàng nhà cửa, còn một chuyện nữa... Có tiền thật tốt...
Kỳ thật, Lục Đình Phong vốn tính tìm phòng ở khác để trang hoàng, tương đối bớt việc, dù sao phòng ở nhà hắn còn rất nhiều. Nhưng Lục Bạch không muốn dọn, đùa sao, đây chính là thành nhất S phồn hoa mấy nơi ở trung tâm thành phố, ăn nhậu chơi bời có rất nhiều. Cô từ sơ lên cao trung, lúc đi học đi chơi không cần ngồi xe, xuống lầu là đến, chơi mệt mỏi về nhà là có thể nghỉ ngơi, muốn cô đi? Vẫn là không được.
Lục Đình Phong thuận tiện xử lý vài món công sự, cùng nhau cấp trợ lý Vu phát qua đi, vừa nhấc đầu, Lục Bạch đều đổi hảo quần áo, chính điểm trong tay app tìm phụ cận có cái gì thú vị. Tiểu cô nương ngồi ở to rộng ghế trên, còn có thể đem chân súc đi lên ôm, chỉ là cứ như vậy, kia váy đều đôi ở bên hông, một đôi đùi ngọc sáng choang chói mắt.
Lục Đình Phong ho nhẹ một tiếng, “Nghĩ xem có muốn đi chỗ nào chơi không?”
Lục Bạch vừa nghe lời này, vẻ mặt như đưa đám, “Tiểu thúc, cháu hình như mắc phải chứng khó có lựa chọn”
Mọi chuyện còn phải dựa vào hắn, “Xem ra đời này chú không hưởng được phúc của cháu rồi..”
Hắn đi lấy hai cái kính râm và một cái mũ, mang kính râm cho cô. Hơi cúi đầu, liền nhìn thấy cổ áo chữ V lộ ra trắng nõn, phập phồng lên xuống, lại yên lặng đi tìm một cái khăn lụa cho cô phủ thêm lên. Đây là cái váy Lục Bạch thích, nhìn qua sáng ngời hoạt bát, lại có một ít dụng tâm để thiết kế, lộ ra chút gợi cảm, tự nhiên lại bị ai đó dùng một cái khăn lụa che khuất.
“Bên ngoài bớt nắng rồi hơn nữa cháu có thoa kem chống nắng.” “Còn sót lại tia UV cũng rất có hại.”
“Ờ”
Hai người từ khách sạn đi ra ngoài, ở bên đường đi dạo, phong tình ở nước ngoài đủ để kích thích tâm hồn chụp ảnh của Lục Bạch. Nhưng, Lục Đình Phong không thích chụp ảnh, cho nên trên cơ bản đều chỉ lấy dáng, sườn mặt, nhưng vẫn rất có cảm giác tồn tại.
Hai người tìm một nhà hàng nhà giàu có nổi danh của Cuba, gọi vài món, mỗi món một phần cũng có thể lấp đầy một bàn, Lục Bạch ăn ăn liên tiếp gật đầu. Ăn xong cơm chiều, hai người nắm tay dọc theo đường phố tản bộ, ngôn hành cử chỉ tựa như tầm thường nhưng lại rất giống tình nhân.
Chuyện này ở trong nước tưởng cũng không dám tưởng, bởi vì không biết nơi nào đột nhiên sẽ có người nhận ra bọn họ. Mà ở quốc gia xa lạ này hết thảy cảm giác áp bách giống như đột nhiên biến mất, bọn họ có thể không cố ky mà dắt tay, ôm eo, thậm chí hôn môi. Lục Bạch đột nhiên hiểu tại sao mấy minh tinh đều phải xuất ngoại để yêu đương...
Ven đường có một chiếc xe bán thức ăn*, thân xe màu xám bạc, mặt trên dùng sơn màu vàng vẽ tên gọi và đồ ăn, còn có không ít người ở cửa sổ xếp hàng. Lục Bạch chạy qua, cô cùng nhân viên cửa hàng khoa tay múa chân hỏi cái này là cái gì, kem trên tay cô theo động tác tích hai giọt rơi ra. Cô không thèm để ý mà lấy đầu lưỡi liếm, đầu lưỡi nhỏ mới vừa vươn tới liền bay nhanh mà lùi về, mau chạy đến chỗ hắn đủ để Lục Đình Phong trong lòng gợn sóng một trận. Hắn nghĩ thầm, so với kem trên tay cô thì đầu lưỡi nhỏ non mềm ăn ngon hơn nhiều...
Đang lúc hắn không đứng đắn mà phát tán tư duy, Lục Bạc lại chạy tới, “Cháu muốn ăn cái kia.”
Nhìn theo ngón tay cô là gian hàng hải sản, Lục Đình Phong nói: “Kem trên tay cháu còn chưa có ăn xong kìa” Trước đó trong bữa tối cô cũng đã xử lý mấy cái sandwich Cuba, ăn nhiều như vậy, dạ dày sẽ không thoải mái.
Sau khi xử lý xong kem cô chạy về phía quầy bán hải sản đưa mũ và kính râm cho Lục Đình Phong cầm, đi ra trận, đảo mắt vui vui vẻ vẻ mà đi mua thức ăn mới, tuổi tác của cô vừa lúc đến mức thanh thoát kiều diễm, luôn có thể hấp dẫn ánh mắt chung quanh. Mấy ánh mắt cơ hồ đều là đến từ du khách, bọn họ mặt mang ý cười mà nhìn cô, dùng các loại khẩu âm tiếng Anh mà nói chuyện với nhau, vui vẻ thật sự. Theo đám đông đi tới cô gái đáng yêu chọn được hải sản cho mình, sau đó giữa bầu không khí vui vẻ thì có một người đàn ông phương đông đi đến. Hai người thành thạo mà dựa vào nhau, cô gái đáng yêu còn đem hải sản đã chế biến trên tay giơ lên trước mặt đút hắn, thật là ngọt ngào lại còn đẹp đôi.
Nhưng nếu lấy mắt nhìn của người Châu Á nếu Lục Đình Phong không đẹp trai còn do tuổi tác của hắn không ảnh hưởng lắm đến ngoại hình thì sợ là sẽ phải vào Cục Cảnh Sát du lịch rồi.