Lục Bạch? Sao cô ấy lại tới đây? Không phải buổi sáng còn tức giận sao?
Lục Đình Phong thấy cánh cửa không động tĩnh, “Hiện tại cô ấy đang ở đâu?”
“Văn phòng.” Khóe miệng trợ lý Vu hơi run rẩy, “Trợ lý Hồ chờ ở cửa thang máy, vừa thấy tiểu Lục đến liền mời tới văn phòng của cô ấy, nói là có việc cần làm.”
“Ừ, biết rồi” Lục Đình Phong ký tên xoạt xoạt ở trên văn kiện, cũng không ngẩng đầu lên, “Kêu giám đốc Quách của bộ phần tài vụ tới đây một chút.” “Chủ tịch, đây là văn kiện quỹ hội từ thiện của Lục thị, tháng sau ngài có một buổi tiệc từ thiện, ngài có muốn tham dự hay không?"
“Ừ..... được.”
“Đây, ngài ký tên ở chỗ này...... Còn có, tạp chí << Phong Độ >> muốn hẹn phỏng vấn, ngài xem?”
“Không thú vị, không cần.” “Vâng. Mặt khác....................... ”
Trợ lý Hồ thật vất vả mới bắt được người, một hơi giải quyết thật nhiều công việc còn sót lại, tâm tình rất tốt, thần thái sáng láng cùng với vị Tiểu Lục Tổng ngoài kia hoàn toàn đối lập.
“Lục tổng không còn gì phân phó vậy tôi đi ra ngoài trước.”
Lục Bạch không lên tiếng mà vẫy vẫy tay, ý bảo trợ lý Hồ đi nhanh đi. Trợ lý Hồ ôm một chồng văn kiện bước chân nhẹ nhàng mà ra cửa, vừa vặn gặp gỡ chủ tịch vừa mới làm xong việc.
Cửa văn phòng nửa mở, hắn cũng không trực tiếp đi vào mà ở cửa gõ gõ, hỏi: “Chú có thể vào không?”
Lục Bạch vẫn không nhúc nhích, nhìn hắn dẩu miệng, rất hợp với đôi mắt đang hơi rũ xuống, đáng thương vô cùng. Người không biết còn tưởng rằng bị ủy khuất rất lớn.
“Chú nhỏ, trợ lý Hồ cầm rất nhiều văn kiện đến đưa cháu làm."
“Thấy rồi, cháu thật vất vả mới tới đây một chuyến, đương nhiên cô ấy không thể buông tha cháu.” Lục Đình Phong cầm lấy cổ tay của Lục Bạch, nhẹ nhàng xoa bóp.
“Chú biết hôm nay cháu tới vì cái gì không?”
“Không biết, buổi sáng cháu còn hầm hừ.”
“Cháu muốn đến xem chú, không thể để mấy con tiểu yêu tinh tiếp cận chú được!” Lục Bạch ngồi dậy, ưỡn sống lưng đúng lý hợp tình mà nói.
Lục Đình Phong bất đắc dĩ cười, ứng phó với tiểu yêu tinh này đã đủ tra tấn người rồi,“Vậy cháu thấy thế nào?”
Lục Bạch cong ngón trỏ và ngón giữa, di chuyển qua lại từ đôi mắt mình đến mắt Lục Đình Phong, “Đôi mắt này sẽ nhìn chằm chằm chú đó ~”
Tại văn phòng chủ tịch, Lục Bạch ngồi nghiêng trên sô pha chơi di động, váy phía dưới cơ hồ không che được cái mông, tất chân màu da siêu mỏng
Dù nhìn thế nào cũng là một thiếu nữ xinh đẹp thành thục nữ tính, đương nhiên là nếu cô không phát ra tiếng nói.
“Wow! Minh tinh đều kiếm tiền như vậy sao?!"
“Trong tiểu thuyết bao dưỡng minh tinh chỉ tốn mấy trăm vạn lại thêm một căn nhà sang trọng?! Bọn họ không xứng gọi là tổng tài bá đạo!!”
“Hiện tại đều là cái giá này sao?” “Chú nhỏ? Chú nhỏ!”
“Chú không biết giá thị trường của phương diện này.” Khuôn mặt Lục Đình Phong rất bình thản, quả nhiên rất chính trực.
Nếu bên người không có tên Hoắc Chấn miệng rộng, Lục Bạch thật sự sẽ tin hắn có ý xấu.
Gần đây Lục Đình Phong đang đầu tư vào điện ảnh, giao tiếp với giới giải trí rất nhiều.
Lục Bạch suy nghĩ một chút rồi “Lộc cộc” chạy tới ngồi trên người hắn, vòng tay qua cổ, “Nếu không cháu cũng đi làm minh tinh?
Lục Đình Phong nắm lấy bên mông cô, hung tợn bóp một phen, “Lại Nghịch!” “Vì sao chứ? Cháu thấy thù lao đóng phim của minh tinh coi vậy mà rất cao đó."
“Những người đó đều là người có năng lực, cháu thì có bản lĩnh gì chứ?"
Lục Bạch duỗi tay niết ở eo hắn, nghịch dây thắt lưng, sau đó sờ đông sờ tây, ý đồ muốn kéo khóa kéo, cười nói: “Cháu có bản lĩnh câu dẫn người đầu tư. ”
Lục Đình Phong tựa lưng vào ghế ngồi, thần thái như lão đại, “Được thôi. Ba động tác, ngoại trừ tiếp xúc tứ chi, nếu chú cương sẽ đáp ứng một yêu cầu của cháu.”
Chấp nhận khiêu chiến!
Vốn dĩ Lục Bạch đang khóa ngồi trên đùi hắn, thuận thế bò lên mặt bàn làm việc. Cô nhìn hắn, tách chân ra, váy bị kéo lên đến hông. Đôi mắt vẫn di chuyển
mà nhìn chằm chằm hắn, bàn tay đến giữa hai chân, vừa vặn bị vải dệt ngăn trở, không thấy rõ động tác. Nhưng từ tiếng xé rách vải cũng không khó đoán là cô đang làm gì.
Lục Bạch chậm rãi mở rộng hai chân, quả nhiên, giữa tất chân bị rách một mảng lớn, lộ ra viền quần lót ren.
“Một động tác.” Lục Đình Phong nhắc nhở nói.
Không cương sao. Lục Bạch cắn môi suy nghĩ bước tiếp theo nên làm cái gì. Là trực tiếp cởi quần hay là cởi áo trên? Hay là trực tiếp cầu xin hắn? Nếu cả ba cái động tác đều làm xong mà hắn còn chưa cương thì chẳng phải là mất hết mặt mũi sao?
Lục Đình Phong nhìn cô cau mày suy nghĩ cảm thấy rất là thú vị, còn cố ý mà cầm lấy cái ly chuẩn bị uống nước. Người trước mặt bắt đầu lần khiêu chiến thứ hai.
Đem nút thắt nhỏ của áo khoác cởi bỏ từng cái một, cũng không vội kéo hẳn xuống mà tiếp tục cởi nút thắt của áo sơmi bên trong. Áo sơmi tơ tằm màu trắng mượt mà thả tùy ý, như ẩn như hiện nội y cùng nhũ thịt tuyết trắng.
“Thịch thịch thịch”
“Chủ tịch?” Là Lý Hoa Lệ
Lục Bạch kinh hoảng thất sắc, xong đời!
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, cả người cô bị nhét xuống phía dưới bàn làm việc.
Lục Đình Phong kéo ghế dựa về phía trước một chút, hoàn toàn che khuất người bên dưới rồi mới nói: “Vào đi.”
“Chủ tịch, có một vị tiểu thư muốn gặp ngài, cô ấy nói là có hẹn trước, nhưng tôi lại không thấy thông tin hẹn trước của cô ấy.
Lục Đình Phong thần sắc không do dự, “Loại chuyện này còn muốn tôi hướng dẫn cho cô sao?”
Trên mặt Lý Hoa Lệ cũng có chút xấu hổ, “Là tiểu thư Từ Hiểu Hiểu. ”
Trong lòng Lý Hoa Lệ cũng rất bối rối, gần đây ông chủ đầu tư vào giới giải trí, mà vị tiểu thư kia lại là một minh tinh nổi tiếng. Cô chỉ là một viên chức nhỏ
sao dám quyết định......
Lục Đình Phong nghe xong cái tên này mới nhớ tới cuộc điện thoại tối hôm qua của trợ lý Vu, chân mày nhanh chóng nhăn lại. Chính là, quần hắn bị lột xuống.....
Lục Bạch ở phía dưới cào chân hắn, trợn mắt giận dữ nhìn. Khuôn mặt hồng hồng, đôi mắt cũng hồng hồng, dường như là đang muốn phun hỏa. Ngược lại càng làm nổi bật lên thân thể trắng nõn của cô.
Lục Đình Phong làm bộ lơ đãng mà đưa tay xuống, “Kêu trợ lý Vu nói với cô ta một giờ sau tôi đến.”
Cửa vừa đóng lại, Lục Bạch bị kéo lên, khóa ngồi trên đùi hắn.
Không đợi Lục Bạch đặt câu hỏi, Lục Đình Phong đã nói: “Cô ta đến đây là vì sự kiện khai trương trung tâm mới, công ty mới cô ta tới cắt băng. Chú đảm bảo không có bất kỳ quan hệ cá nhân nào.”
Lục Bạch hừ hừ hai tiếng, tạm thời tha cho hắn. Sau đó cô bị bàn tay to nắm hai bên ngực cướp lấy toàn bộ sự chú ý.
Tuyết nhũ no đủ bị xoa đến đỏ lên, đầu v/ú mẫn cảm bị ngón tay thô ráp cọ xát đến tê dại. Lục Bạch dựa vào trong lòng ngực Lục Đình Phong dẩu môi.
Lục Bạch ở trong tay Lục Đình Phong giống như người đưa đò trong tay thuyền nhỏ, hoặc động hoặc yên hoặc dòng nước xiết, hoặc thuyền nhỏ chậm trôi. Cô làm thoải mái vô cùng.
Cô chậm rãi hôn lên cái cái cằm trơn bóng của hắn rồi đến bờ môi mỏng, cắn một cái, sau đó hai người dây dưa, liếm láp lẫn nhau thẳng đến khi đầu lưỡi tê dại.
“Cháu thắng rồi, muốn yêu cầu cái gì?”
Ừm? Cái gì đây? Lục Bạch mơ mơ màng màng suy nghĩ một chút, trời hắn cương rồi! Nhưng mà hiện tại ai quan tâm yêu cầu gì chứ?!
“Chú tiến tiến vào đi.... ” Người này thật xấu xa, ngón tay vẫn luôn sờ bắp đùi
và mông cô, lại không đâm vào trong!
“Tiến vào nơi nào? Cháu không nói thì làm sao chú biết chứ?”
Lục Bạch nóng nảy, bắt lấy ngón tay hắn, trực tiếp thọc vào. “Nơi này nha! Tiểu h/uyệt của Bạch Bạch muốn ăn c.ôn th/ịt lớn của chú nhỏ!”
Lục Đình Phong hôn lên hai mắt đẫm lệ của cô, đem ngón tay rút ra, thay bằng dương v*t, “Tiểu đáng thương.”
Dương v*t phá vỡ tầng tầng thịt mềm, đâm vào lại rút ra. Cứng càng cứng, mềm càng mềm.
Thẳng đến khi đem tiểu h/uyệt này đảo lộng, thọc đến tê rần, làm không biết đông nam tây bắc mới xong.
Lục Bạch khí sâu, ôm chặt lấy cái đầu đang chôn trước ngực cô, hưng phấn đạt từng đợi cao trào.
Lục Đình Phong phun đầu v/ú hồng diễm trong miệng ra, không nóng nảy rời đi mà để lại một cái dấu hôn đỏ tươi ở phía trên đè lên dấu vết cũ không còn đẹp nữa.
“Chú cho cháu làm minh tinh đi?” Lục Bạch vô lực nói
Lục Đình Phong ôm cô hướng tới phòng nghỉ, “Cháu vừa yêu cầu rồi, nghĩ lại xem. ”