Lục Bạch - Lá Cây Nhẹ

Chương 6: Ra Ngoài Du Ngoạn🍑



Độ ấm xung quang bỗng lập tức hạ xuống, áo bông Lục Đình Phong đưa cho cô rất có công dụng, mặc rất ấm. Vốn dĩ đối với Lục Bạch ngày nào cũng rất vui vẻ, đột nhiên một cuộc điện thoại làm tâm tình của cô lập tức kém đi, “Lục Bạch hả, cuối tuần là tiệc sinh nhật 10 tuổi của em trai em gái, con nhớ trở về tham gia……”

Em trai em gái? Mấy năm trước cô ở nhà cũ ăn tết, ngay thời điểm lúc bọn nó ném pháo hoa lên trên người cô sau bọn nó lại không nghĩ đến cô là chị.

Sinh nhật 10 tuổi? Sinh nhật 10 tuổi của cô là cùng bà, chú nhỏ còn có dì Mai cùng nhau trãi qua. Bọn họ khi đó sau không cùng cô ăn sinh nhật?

Còn tiệc cái gì? Theo cái nết của mẹ kế cô, thì cái tiệc này quy mô sợ là không có nhỏ được, tuy rằng cô đã sớm biết tuy bọn họ có cùng cha nhưng đãi ngộ lại rất khác nhau, nhưng bà ta chói lọi mà mời cô đến, cô vẫn cảm thấy có chỗ ghê tởm.

Vào lúc ban đêm, Lục Bạch và Lục Đình Phong có nói đến chuyện này, Lục Bạch hiếm khi thấy hắn tức giận như vậy, trong thanh âm mang theo lửa, “Chú khiến cho chị ta không thể tìm cháu…… Như thế nào……”

"Bà ta trước đây còn không vừa mắt cháu? Lần này lại khách khí như vậy sao?!” Lục Bạch châm chọc nói.

“Cháu và ba cháu quan hệ cha con hai người vốn không tốt lắm nên chú nghĩ, họ tổ chức sinh nhật còn dời đến ngay ngày nghỉ cuối tuần của cháu rất đáng nghi. Còn nữa kỳ thật ngày đó căn bản không phải sinh nhật của Lục Lan và Lục Lệ.”

Lục Bạch quao một tiếng, “Mặt trời mọc từ hướng Tây sao? Nhiều năm như vậy mới nhớ tới tình cha con? Vợ ông ta cũng đồng ý hả?”

Lục Đình Phong cười lạnh một tiếng, " "Còn có hai năm nữa cháu đã 18 tuổi, cổ phần mà bà để lại cho cháu sẽ được thừa kế dưới danh nghĩa của cháu”

Năm đó Lục lão phu nhân lập di chúc, Lục Đình Phong 40% cổ phần, Lục Bạch 7%, chờ cô 18 tuổi mới có thể chính thức thừa kế. Mà Lục Đình Hà cũng chỉ có 10%, nhưng mặt khác lại cho ông ta thêm một ít bất động sản.

Lúc ấy Lục thị còn chưa có quy mô như bây giờ, địa ốc càng làm càng rực rỡ, bất động sản cũng làm tăng giá trị tài sản của ông ta rất nhanh, Lục Đình Hà tất nhiên không có ý kiến, nên ông ta ngay cả muốn quản lý công ty cũng không quản nỗi, còn không bằng ngồi ở đó thoải mái chia hoa hồng. Nhưng hiện tại 7% cổ phần Lục thị quá đáng giá, ông ta bắt đầu đỏ mắt.

“Chú thật sự! Chưa bao giờ gặp qua loại người nào mặt dày vô sỉ như thế! Sinh nhật của hai đứa nhóc kia chú sẽ không đi!” hắn dừng một chút, “ Cháu cũng không cho đi! Chúng ta đi ra ngoài du ngoạn, không cần ở thành phố S làm gì”

Lục Đình Phong vốn đối với anh mình đã có ý kiến, hiện tại hắn càng coi thường ông ta, còn cái tính chỉ núp sau lưng vợ, hắn càng thấy người anh này không đáng tin. Hai đứa cháu kia, hắn cho người tặng lễ vật qua là tốt rồi, “Chúng ta đi thành phố T được không? Chú có một người bạn ở đó đang nhận thầu một đỉnh núi, mấy ngày trước đây còn bảo chú đi đến đó chơi.”

Lục Bạch đồng ý trước, sau đó lại bổ sung nói: “Chú nhỏ cũng không cần đưa quà quá quý giá làm gì……tiền là của chú nhưng cháu xót của……”

“Được ~ ” Lục Đình Phong bất đắc dĩ mà nghe theo lệnh thần giữ của nhà mình.

Thứ sáu, Lục Đình Phong và trợ lý đến đèn đuốc sáng trưng, phòng khách để hai 30 tấc rương hành lý lớn. Bên trong hỗn độn để vài món quần áo, phòng ngủ còn có thanh âm lục tung phát ra, khẳng định là đứa cháu gái nhỏ “Hiền huệ” đang thu dọn hành lý cho hắn, “Thành phố T so với bên này lạnh hơn nhiều, lại còn ở trên núi, cháu lấy quần áo quá mỏng.”

“Phải không? Cháu tìm lại xem……” Lục Bạch duỗi cái đầu ra nói xong lại chui vào.

“Lục Bạch chú nói cháu, không cần làm loạn quần áo chú đâu……” Lục Đình Phong không thích người khác chạm vào đồ của hắn, trước kia lúc còn ở nhà cũ có người hầu, nhưng phòng hắn nhất định là chính hắn dọn. Hiện tại đang ở chung cư, cũng chỉ là thuê người quét tước một chút, ngày thường đều là hắn dọn dẹp.

Hắn mới vừa bước vào phòng ngủ của mình, Lục Bạch mở mắt cười mà cùng hắn đối mặt, “Chú nhỏ quần áo này của chú và của cháu chính là đồ đôi đó~” trên tay cô rõ ràng là một cái áo bông của nam, kiểu dáng cùng cái áo bông mà hắn mua cho Lục Bạch là tương tự, thật là mua cùng nhau. Lục Đình Phong sờ sờ cái mũi, “Đúng là kiểu dáng không có khác lắm, chú chính là thuận tiện nên mua.”

“À vậy sao?” Lục Bạch lấy cái áo bông của cô đang đặt ở phòng khách, nói rõ muốn hai người cùng nhau mặc đi thành phố T.

Buổi tối lên máy bay, rạng sáng đã tới, lúc nãy Lục Bạch ở trên máy bay ngủ một lát, do cô ngủ không ngon nên tỉnh lại có chút bực bội. Mặt nhỏ gục xuống, lộ ra tâm trạng không tốt, đi sau lưng Lục Đình Phong. Người tới đón đem bọn họ đưa đến một sơn trang trên đỉnh núi, bên trong có một cái sân, khoảng cách không gần còn có nhà gỗ, có nhà trúc, cũng có phòng gạch, bọn họ chọn nhà gỗ. Người đón họ đem vali xách vào nhà, nói Hoắc tiên sinh đã phân phó, bọn họ ở chỗ này làm gì đều có thể tùy ý, có việc gì thì cứ gọi vào điện thoại nội bộ, sẽ có nhân viên công tác giải quyết. Lục Đình Phong nói lời cảm ơn, sau khi người tiếp đón rời đi hắn mới mang con heo nhỏ trong lòng ngực đưa vào phòng ngủ.

Vừa mới nãy ở trong xe Lục Bạch ôm cánh tay Lục Đình Phong mà ngủ, đến nơi hắn thấy cô còn ngủ nên trực tiếp từ trong xe ôm cô ra mang lên trên giường, tay Lục Đình Phong muốn rút cũng rút không ra. Nên hắn ngồi ở mép giường cởi giày cho cô, quần áo cũng cởi ra bớt hắn còn lo lắng nếu rút tay mạnh quá sẽ đánh thức cô, cái tính không tốt của cô sẽ bộc phát. Nên chỉ có thể chắp vá nằm trước như vầy, chờ cô buông lỏng tay ra. Còn may trong phòng có máy sưởi, ngủ cũng không lạnh.