Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 294: Chương 294




Tiểu cô nương thấp thỏm bất an, Quản Bình ý thức được hành động của mình làm cho người ta hiểu lầm, gấp rút đứng lên.

"Quản Bình, ngươi muốn đuổi theo thế tử không?" Ngưng Hương đem khế ước bán thân của nàng đưa tới, hảo tâm nhắc nhở.

"Ngươi không thu ta, ta trở về cũng chết.

" Quản Bình nhìn nàng, lạnh lùng thốt lên.

Sắc mặt Ngưng Hương đột biến, ngẫm lại Bùi Cảnh Hàn không muốn người khác cãi lại ý mình, còn có trước kia lúc hắn đưa nàng các loại lễ vật giọng nói cũng bá đạo như vậy, ý thức được Quản Bình quả thật không có cách nào khác trở về.

Nhưng, Quản Bình lưu ở nhà mình, quả là nhân tài không được trọng dụng thì phải?"Ngươi muốn! ""Ngưng Hương, lời này ta chỉ nói một lần.

" Quản Bình cắt đứt lời nói của tiểu cô nương, trong mắt lộ ra thỉnh cầu hiếm thấy, "Ngưng Hương, ở nhà ngươi hơn nửa tháng, là khoảng thời gian trong mười sáu năm ta sống một thời gian thoải mái nhất, nếu ngươi tiếp tục chịu thu lưu ta, ta bảo đảm sẽ sẽ không có bất kỳ liên lạc Hầu phủ, nếu ngươi không tin! "Ngưng Hương lập tức lĩnh hội ý của nàng, vội nói: "Ta tin ta tin, vậy hôm nay chúng ta cùng nhau trở về!"Nàng chính là như vậy, khát vọng chuộc thân sống tự do tự tại, bởi vậy có thể hiểu được lời Quản Bình nói "Trong thời gian mười sáu năm sống được một thời gian thoải mái nhất " những lời tâm tình lúc này, cũng bởi vì tin nàng.

Quản Bình nhìn nàng lần đầu cười, như băng tuyết tan rã.


Nàng cười quá ấm áp, Ngưng Hương cũng cười theo, nhưng trong lòng lại có chỗ buồn bã.

Nàng thích Quản Bình, nhưng nàng hi vọng nhiều hơn là lúc này chính là Tố Nguyệt đứng ngay trước mắt.

Nhưng mà cô nương ngốc kia lại lựa chọn trả thù Thẩm Từ Từ.

~Bùi Cảnh Hàn đã đi, thôn trang giống như bỗng chốc yên ả, không có ai đi ra đi lại, yên tĩnh không tiếng động.

Quản Bình không chịu vào nhà, vẫn ở trong sân phòng thủ, Ngưng Hương khuyên không được đành phơi hai bộ quần áo rồi đi vào nhà bồi Lục Thành.

Lục Thành ngủ ngon, Ngưng Hương chuyển ghế ngồi ở bên giường, si ngốc nhìn hắn, giống như đang nằm mơ.

Bùi Cảnh Hàn buông tay, nàng có thể quang minh chính đại cùng Lục Thành ở một chỗ, rốt cuộc không cần che che giấu giấu, lo lắng đề phòng.

Cả người đều buông lỏng, Ngưng Hương từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ.

Ngủ trong chốc lát, Quản Bình đột nhiên gõ cửa, Ngưng Hương dụi mắt đi mở cửa, liền thấy Quản Bình bưng thức ăn, không biết từ đâu lấy được.

"Ngươi ăn rồi sao?" Ngưng Hương tiếp nhận cái khay hỏi.

Quản Bình gật đầu, đồ giao cho nàng xong lại đi phòng thủ.

Ngưng Hương bất đắc dĩ bưng chiếc khay vào phòng, thức ăn hai người, nhưng Lục Thành ngủ như chết vậy, nàng không gọi hắn mà tự mình dùng điểm tâm.

Buổi sáng lúc ra khỏi nhà, Ngưng Hương lấy cớ là muốn đi vào thành hỏi thăm chủ cũ, buổi tối có thể sẽ ở lại Hầu phủ ngủ cùng Tố Nguyệt một đêm, ngày mai mới trở về.

Bởi vì lần này Ngưng Hương không sốt ruột, cho nên nàng để Lục Thành ngủ thẳng giấc đến khi tỉnh lại, nàng đã từng hầu hạ Bùi Cảnh Hàn say rượu, biết lúc này đánh thức Lục Thành sẽ khiến hắn càng khó chịu, nhưng không ngờ mới dùng cơm xong qua một canh giờ, trên giường liền truyền đến động tĩnh.


Ngưng Hương ngẩng đầu lên, chống lại khuôn mặt ửng đỏ của Lục Thành, hai mắt lộ vẻ hoang mang.

"Tỉnh rồi sao?" Ngưng Hương ngạc nhiên mừng rỡ nói, thấy hắn chau mày, giống như là rất khó chịu, nàng đau lòng hỏi: "Có phải còn đau đầu hay không?"Lục Thành nhìn nàng, cố gắng để đầu óc dần tỉnh táo, hắn nhìn nàng nghi hoặc nói: "Đây là nơi nào? Sao nàng lại tới đây?"Ngưng Hương cao hứng kể cho hắn nghe mọi chuyện.

Lục Thành từ từ đứng lên, trên mặt lại không hề có chút vui vẻ như Ngưng Hương.

Không có Bùi Cảnh Hàn, hắn cùng Ngưng Hương đã sớm đính hôn, bởi vì có Bùi Cảnh Hàn nên mới làm trễ nãi lâu như vậy, nên đừng hy vọng hắn cảm kích Bùi Cảnh Hàn.

Nửa năm này Ngưng Hương chịu khổ, Bùi Cảnh Hàn còn làm khó dễ hắn, hắn sẽ ghi ở trong lòng.

Nhưng nhìn khuôn mặt Ngưng Hương đã giãn ra, Lục Thành tạm thời đem người ỷ thế quyền quý đó ném sang một bên, đỡ làm hỏng tâm tình tốt của nàng.

Hắn nhìn chằm chằm mắt hạnh ngập nước của người yêu một lát, thấy nàng ngượng ngùng mặt đỏ, hắn mới cười hướng về nàng đưa tay, "Hương Nhi đến đây, đỡ ta một chút.

""Chàng muốn làm cái gì? Uống nhiều như vậy vẫn nên nằm thêm một chút nhé?" Ngưng Hương ân cần nói, lại ngoan ngoãn đưa tay tới.

Hắn đối với nàng tốt như vậy, vậy nên hắn nói cái gì nàng không cự tuyệt được.

Lục Thành để nàng đỡ đứng lên, sau một lúc váng đầu, hắn lấy lại bình tĩnh, cánh tay tự nhiên khoác lên bả vai nhỏ xinh của nàng, nhìn vòng quanh một vòng hỏi nàng: "Đằng sau có phòng vệ sinh không? Ta muốn đi tiểu, bên trong bụng đều là rượu.


"Thuận tiện nói cho nàng biết, hắn là do mót quá nên mới tỉnh sớm như thế.

Ngưng Hương theo bản năng liếc đũng quần hắn một cái, mặt xoát hồng , lập tức muốn buông hắn ra, "Ở phía sau, chàng tự mình đi! "Nàng không nỡ cự tuyệt hắn, nhưng nếu là chuyện gì quá mức thì không được.

"Ta đứng không vững.

" Lục Thành vô lại nói, đẩy nàng ép nàng đi theo hắn.

Ngưng Hương không muốn đi, nàng nghĩ biện pháp trốn tránh, nhưng hắn nặng như núi, vững vàng đè ở trên vai nàng.

"Lục Thành! " Cứng rắn không được, Ngưng Hương xấu hổ ngẩng đầu, khẩn cầu nhìn hắn, "Đừng làm rộn có được không?""Không có, ta thực sự đi không nổi mà.

" Lục Thành có chút vô tội nói, hắn chợt nhíu mày ngược lại cầu xin nàng, "Hình như sắp nhịn không nổi! ".