Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 297: Chương 297




Ngưng Hương cười, ngượng ngùng nhìn hắn một cái, rủ mắt nói: "Có ủy khuất gì đâu, ta biết chàng là ai là đủ rồi, hơn nữa A Nam hiếm khi thân cận người khác, gả cho chàng còn có thêm đứa con dễ mến, ta mới là người có lời.

""A Nam là A Nam, nàng cũng nên sớm sinh con trai cho ta.

" Lục Thành không dễ dàng thỏa mãn như vậy, ôm người vào trong ngực hôn thật mạnh.

Hắn lại không đứng đắn, Ngưng Hương đóng chặt miệng không nói.

Lục Thành lại không có ý bắt nạt nàng, hắn chỉnh lại y phục cho nàng, mắt lạnh đảo quanh một vòng, "Bây giờ ta thay đồ, chúng ta không nên ở địa bàn của hắn qua đêm.

"Ngưng Hương ngơ ngác một chút, theo bản năng hỏi: "Vậy đi đâu?"Quản Bình cũng đã đi rồi, lúc này cũng không còn xe, chẳng lẽ hai người phải ở khách sạn?Không phải là không có tiền, nhưng trong khách sạn lắm thầy nhiều ma, bọn họ lại là một nam một nữ, Ngưng Hương sợ bị người khác hiểu lầm.

"Đi qua nhà Tam thúc ta.


" Nhìn ra nàng nghĩ sai, Lục Thành cười, thấp giọng nhắc nhở nàng, "Nàng mới nói cầu hôn muốn mời trưởng bối làm chủ, tam thẩm ta ở trong thành, ta không muốn để bọn họ mất công đi tới nhà nàng, nhưng việc này dù sao cũng phải thông báo sớm cho bọn họ một tiếng, hôm nay nói luôn đỡ phải đi chuyến nữa.

"Hắn tính toán quá nhanh, Ngưng Hương nóng nảy, hai nhà muốn nghị hôn, Lục Thành xác thực nên đến thông báo cho nhà Lục Quý An, nhưng làm gì có chuyện nhà gái đi theo cùng?"Ta không đi, ta, đêm nay ta ở khách sạn, chàng đi nhà Tam thúc chàng đi, sáng mai chúng ta gặp nhau ở cửa thành.

" Ngưng Hương xoay người lên tiếng cự tuyệt.

"Nàng như vậy không sợ bị người khác để mắt tới sao?" Lục Thành lập tức hỏi ngược lại.

Ngưng Hương không động cũng không lên tiếng, chính là không muốn bồi hắn đi gặp trưởng bối.

Lục Thành bất đắc dĩ, thở dài nói: "Thôi được rồi, ngày khác ta lại đi nói cho bọn họ biết, đêm nay chúng ta cùng nhau ở khách điếm, nói là huynh muội.

"Ngưng Hương cười bước nhanh đi ra ngoài, đi lấy xiêm y cho hắn.

Xiêm y đã khô, Lục Thành thay đồ, Ngưng Hương ở bên ngoài chờ, rất nhanh hai người đi ra khỏi thôn trang.

Từ thôn trang tới phủ thành có chút xa, hai người vừa đi vừa nói, có lúc còn đuổi bắt ồn ào, rất nhanh đã tới cửa thành.

Khách điếm đều ở đường lớn, Ngưng Hương đi về bên kia, lại bị Lục Thành kéo tay lại.

Ngưng Hương sinh lòng không ổn, hoảng sợ nhìn hắn, "Chàng! "Lục Thành mềm giọng dụ dỗ nàng, "Ta không mang tiền, hay là qua nhà Tam thúc ta đi.

"Ngưng Hương không để hắn đắc ý, đem túi tiền to của mình đưa tới.


Lục Thành không nhận, dắt tay nàng đi lên phía trước, lý do cũng đã tìm xong rồi, "Ta đường đường là đại nam nhân, không muốn xài tiền của nữ nhân.

""Vậy chàng tự đi đi, ta ở khách điếm!" Ngưng Hương giãy tay trở về, chết sống không đi.

Lục Thành trầm mặt xuống, lại nhìn trước sau một chút, sau đó siết chặt tay nàng, tay kia chỉ người đi đường nói: "Lại không nghe lời, có tin ta khiêng nàng đi hay không?"Hắn lại dùng hành vi vô lại này bức bách nàng, Ngưng Hương gấp đến độ ủy khuất, mắt hạnh ánh mắt, không biết nên trách hắn hay cầu xin hắn, "Lục Thành, chàng đi từng nhà hỏi thăm một chút, có cô nương nào cùng nhà trai đi thông báo chuyện như vậy với trưởng bối chưa? Ta biết chàng muốn để bọn họ gặp ta, nhưng vì sao chàng không suy nghĩ cho ta?""Chúng ta không phải là không có chỗ ở sao?" Nàng lã chã chực khóc, Lục Thành đau lòng, lại không dám làm mặt lạnh nữa, hắn dắt nàng vào trong ngõ hẻm bên cạnh, thấp giọng bồi tội, "Hương Nhi, là ta không tốt, lại bắt nạt nàng, nhưng nàng suy nghĩ quá nhiều rồi, những người kia khách khí nói đo là quy củ, là vì quan hệ không tốt.

Nhưng nàng xem hai nhà nhà chúng ta gặp nhau bao nhiêu lần? Yên tâm đi, nàng tốt như vậy, tam thúc và tam thẩm ta thích nàng còn không kịp, sẽ không suy nghĩ những thứ kia đâu, cho dù nàng không nói, nhưng hôm nay nàng bắt đầu đã là tức phụ Lục gia chúng ta, trông thấy Tam thúc tam thẩm thì sau đâu?"Hắn nói một tràng, kỳ thật chính là kiên trì muốn dẫn nàng đi Hứa gia.

Ngưng Hương vẫn không muốn, nàng vừa định cầu xin hắn thì ngõ hẻm bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng người.

Ngưng Hương sợ trốn sau lưng Lục Thành.

Lục Thành xoay người, dùng thân thể bảo vệ nàng, đưa lưng về phía đầu ngõ.

Một lão phu nhân được một tức phụ dìu cánh tay đi qua bên này, hai mẹ con bọn họ tùy ý nhìn sang, thấy bên trong có đôi nam nữ đang ôm nhau bèn giả bộ ho khan khụ khụ, sau khi đi xa còn nói lời không mấy dễ nghe.

Ngưng Hương toàn thân cứng ngắc, Lục Thành thay người yêu trút giận, thấp giọng mắng hai mẹ con kia vài câu, nhân cơ hội dụ dỗ nói: "Nếu chúng ta đi khách điếm, khẳng định cũng có người nói hươu nói vượn, Hương Nhi, xem như ta vì nàng ngay cả sói cũng liều mạng, hôm nay nghe ta một lần đi được không?"Ngưng Hương mặt nhăn nhó.


Lục Thành biết nàng đã chấp nhận, hắn cười dắt nàng đi ra ngoài, Ngưng Hương lặng yên đi theo, đi ra ngõ hẻm dùng sức gặt tay hắn.

Lục Thành thấy vậy cố ý đi lên phía trước nàng làm bộ hai người không quen không biết, sau đó cứ cách vài bước lại quay đầu nhìn nàng, không chút đứng đắn.

Hắn liên tiếp quay đầu lại như vậy, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi, Ngưng Hương tức giận đến khiển trách hắn, "Chàng lo đi đi!""Vậy nàng đừng nóng giận nữa.

" Lục Thành dứt khoát lui về phía sau đi cùng nàng, mắt hoa đào nhìn nàng vẻ nịnh nọt.

Ngưng Hương hổn hển lại không thể làm gì, miễn cưỡng gật đầu.

Lục Thành cười, ngoan ngoãn đi bên cạnh nàng, thấp giọng giới thiệu một nhà tam thúc bốn người cùng nàng.