Lục Gia Tiểu Tức Phụ

Chương 301: Chương 301




Xe la vừa chạy ra khỏi cửa thành liền có người muốn đi nhờ xe.

"Không cần để ý, chạy thẳng về thôn đi.

" Đầu Lục Thành đang vùi ở cổ Ngưng Hương ngẩng lên, cố gắng khắc chế giọng nói của mình, điệu bộ bình tĩnh, vô tình cự tuyệt người đi đường ngoài xe, cũng phá đi hy vọng của Ngưng Hương muốn né tránh khỏi hắn.

Kỳ thật Lục Thành là người nhiệt tình, nếu như không có Ngưng Hương, hắn có thể tiện đường chở thêm vài người cũng được, nhưng hôm nay khó khăn lắm hai người mới có thể ở riêng với nhau được hơn bốn mươi dặm đường, hắn đương nhiên không muốn bị ai khác quấy rầy.

Cho dù về nhà xin cưới hay cầu hôn được trưởng bối đồng ý, nhưng sau đó muốn thấy nàng lại không dễ dàng, ban ngày Lý thị sẽ đề phòng hắn, buổi tối bên người nàng lại thêm Quản Bình khứu giác cực bén, nghĩ đến lần sau ôm nàng không biết phải đợi tới khi nào, Lục Thành liền mong con đường này cứ liên tục dài ra không có điểm dừng.

Dặn dò xong rồi, Lục Thành lại cúi đầu xuống lần nữa.


Cái gáy bị hắn giữ lấy khiến Ngưng Hương phải hất cằm lên, hai tay nàng đều đang cố gắng cào nhẹ vào sống lưng hắn.

Hắn như là một con chó đang làm nũng chủ nhân, càng không ngừng hướng về cổ nàng gặm, miệng chó lại mở ra mở vô gấp rút không ngừng, vừa ngứa lại vừa đau.

Đau?Trong đầu lại hiện lên hình ảnh đời trước, Bùi Cảnh Hàn cố ý lưu lại dấu vết ở trên cổ nàng, lý trí Ngưng Hương trong nháy mắt trở lại, thừa dịp hắn gặm say mê tới mức quên giữ chặt nàng, nàng nhanh nhẹn giơ tay lên, nắm vành tai hắn dùng sức kéo về sau.

Lục Thành không thể không ngẩng đầu lên, mặt khẽ phiếm hồng, cặp mắt hoa đào như ngọn đuốc nhìn nàng, có ý trách nàng không để cho hắn thỏa mãn.

Bởi vì nàng biết dùng sức hôn mạnh sẽ lưu lại dấu vết, Ngưng Hương liền nghiêng đầu, lau nhẹ cái cổ nhỏ giọng oán giận hắn, "Đau! "Khi thấy nàng lau cái cổ tuyết trắng, Lục Thành phát hiện có thêm một điểm đỏ nho nhỏ lộ ra bên ngoài, cổ áo không che được, hắn nhất thời chột dạ.

Ngưng Hương len lén quan sát hắn, vừa thấy hắn như vậy nàng khẽ cắn môi, giả vờ tức giận nói: "Chàng ngồi sang bên kia đi, hôm qua ta giận chàng chưa hết mà hôm nay chàng lại như vậy, ta, ta không! "Lục Thành hiểu nàng muốn nói gì, hắn vội vàng buông nàng ra, xê dịch ra ngoài.

Ngưng Hương cúi đầu sửa sang lại quần áo, không ngờ tà váy chẳng biết từ lúc nào đã bị hắn kéo lên đến tận đùi, nghĩ lại từ lần lén lút gặp hắn ở trong vườn trái cây đến giờ, hắn đều lăn qua lăn lại với nàng một phen như vậy, mặt Ngưng Hương càng đỏ hơn, sau khi chỉnh trang xong nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt nhăn nhó không thèm để ý tới hắn.

"Hương Nhi, tối qua tam thẩm ta đã nói gì với nàng vậy?" Lục Thành hậm hực sờ mũi, hắn phải để tay mình bận rộn mới được, nếu không lại muốn duỗi về phía nàng.

"Không nói gì hết, cơm nước xong ta liền cùng A Anh đi ngủ, còn lúc sáng bác ấy chỉ sang đưa y phục thôi.

" Ngưng Hương cúi đầu nói.


Lục Thành quan sát nàng lần nữa, cười nói: "Rất đẹp, chờ ta kiếm thật nhiều tiền ta cũng mua đồ như vậy cho nàng mặc.

"Lông mi Ngưng Hương khẽ run, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Không cần, chúng ta ở quê, nếu mặc quần áo tốt như vậy thật uổng phí, lãng phí tiền vô ích.

" Nàng đối với quần áo không có yêu cầu gì, chỉ cần có thể che đậy thân thể là đủ rồi, nếu có chút tiền thì tự mình chọn màu vải mình thích là đủ rồi.

"Nếu vậy thì cũ lập tức mua mới.

" Lục Thành lại xê dịch về phía nàng, thấy nàng căng thẳng phòng bị, Lục Thành lập tức dừng lại, thấp giọng nói: "Hương Nhi, khi về nhà ta liền làm mới lại ba gian phòng ở phía đông, sang năm nàng gả đến liền có phòng mới để ở.

"Ngưng Hương đỏ mặt, không dám nghĩ đến chuyện cùng hắn ngủ một giường sẽ xảy ra chuyện gì.

"Nàng muốn năm nay chúng ta thành hôn không?" Nhìn khuôn mặt nàng ửng đỏ như hoa đào, tâm can Lục Thành đều ngứa ngáy, "Nếu năm nay thành thân, khi mùa đông đến ta sẽ không sợ một mình một giường lạnh lẽo.

""Không phải A Nam ngủ cùng chàng sao?" Ngưng Hương vểnh khóe miệng lên, không khách khí vạch trần lời nói dối của hắn.


"A Nam quá nhỏ, ôm hắn bụng ta còn chưa nóng thì từ bắp đùi trở xuống đã lạnh tê tái.

" Lục Thành vô liêm sỉ nói.

Ngưng Hương lườm hắn một cái, cúi đầu nói: "Không được, năm nay không được.

"Nàng phải ở nhà theo dõi đệ đệ, nếu như may mắn vượt qua kiếp nạn kia nàng mới an tâm.

.