Thông qua lời giới thiệu sơ lược của Chư Thiên Thành Chi Linh, Lục Trường An đã hiểu đại khái về Chư Thiên Thành.
Chư Thiên Thành từng là một thế lực cực kỳ to lớn, có năng lực giao thương với chư thiên vạn giới.
Thời kỳ toàn thịnh, Chư Thiên Thành cường giả nhiều như mây, sừng sững ở giữa thiên địa.
Tu hành giả có thể đến Chư Thiên Hành giao dịch, cũng có thể thuê cửa hàng buôn bán.
Nếu không đến Chư Thiên Thành, đồng dạng có thể thông qua Chư Thiên Giao Dịch Trận để giao dịch với Chư Thiên Thành hoặc là giao dịch với những tu hành giả ở các thế giới khác.
Bất kể là giao dịch hay mở cửa hàng đều yêu cầu một loại đồ vật gọi là Thiên Đạo Tệ.
Thiên Đạo Tệ đúng là đồng tiền màu ngà sữa mà hắn chiếm được ở trong khối bí tàng thứ tư, có tác dụng cực lớn, tuy nhiên, cụ thể bao gồm những tác dụng gì, Chư Thiên Thành Chi Linh không giải thích rõ ràng.
Chỉ biết, Thiên Đạo Tệ có thể dùng để kiến thiết Chư Thiên Thành.
Thiên Đạo Tệ được phân chia thành mấy loại cấp bậc lượng, tiền, phân, li.
Trong đó, 1 lượng bằng 10 tiền, 1 tiền bằng mười phân, 1 phân bằng mười li.
Muốn mượn Chư Thiên Giao Dịch Trận giao dịch với Chư Thiên Thành, cần giao nạp 1 phân Thiên Đạo Tệ tiền phí.
Muốn mượn Chư Thiên Giao Dịch Trận giao dịch với tu hành giả khác, cần giao nạp 1 tiền Thiên Đạo Tệ tiền phí.
Muốn tiến vào Chư Thiên Thành mua sắm, cần giao nạp 1 phân tiền phí thông hành.
Muốn mở cửa hàng ở trong thành, thì sẽ tuỳ thuộc vào kích thước, vị trí khác biệt mà giao nạp số lượng tiền thuê khác nhau, thấp nhất là 1 tiền trên năm.
Quan trọng nhất đó là sự phát triển của Chư Thiên Thành kết nối chặt chẽ với thực lực của chủ nhân.
Chư Thiên Thành càng lớn mạnh, chủ nhân càng mượn dùng được nhiều lực lượng.
Đương nhiên, hiện giờ Chư Thiên Thành đã tàn tạ không chịu nổi, Chư Thiên Thành Chi Linh cũng suy yếu sắp tan biến, căn bản không thể tăng phúc cho hắn bao nhiêu lực lượng.
Giải thích một lúc, Chư Thiên Thành Chi Linh chợt nghiêm nghị hỏi:
"Tiểu chủ nhân, Chư Thiên Thành hiện tại đã không thể sử dụng, chẳng biết ngài có muốn một lần nữa khởi động lại Chư Thiên Thành hay không?"
"Khởi động lại?"
Lục Trường An nhíu nhíu mày, sau đó gật đầu.
"Làm đi!"
"Vâng!"
Chư Thiên Thành Chi Linh thấp giọng đáp, sau đó mở miệng tụng niệm khẩu quyết, lập tức, bầu trời nổi lên cuồng phong, quét sạch bốn phía, vô biên vô tận thành trì theo gió mà biến mất, chỉ để lại một bãi đất trống rộng chừng ngàn trượng, mà bên ngoài thì là biển sương mù dày đặc.
"Bây giờ chủ nhân có thể bắt đầu lần nữa kiến thiết Chư Thiên Thành!"
"Phải làm như thế nào?"
Lục Trường An hiếu kỳ hỏi.
"Chủ nhân chỉ cần giao Thiên Đạo Tệ cho lão nô là được!"
Lục Trường An gật gật đầu, từ trong ống áo lấy ra một viên đồng tiền màu ngà sữa, ném cho Chư Thiên Thành Chi Linh.
Chư Thiên Thành Chi Linh nhìn đồng tiền trong tay, khẽ cười khổ, tiếp theo vươn hai tay bấm chỉ quyết.
Thiên Đạo Tệ tức khắc phát ra ánh sáng chói mắt, phóng lên bầu trời.
Chừng mấy hơi thở sau, chính giữa bãi đất trống trước mặt, chợt vô thanh vô tức xuất hiện một cửa hàng cao hai tầng, bên ngoài dựng đứng một toà bia đá ghi ba chữ: Chư Thiên Điếm.
"Một tiền Thiên Đạo Tệ, chỉ đủ để xây dựng một toà cửa hàng mà thôi!"
Lục Trường An bất đắc dĩ cười cười, nhấc chân đi vào trong cửa hàng, hiếu kỳ quan sát xung quanh.
Chư Thiên Điếm cũng không rộng rãi, diện tích của tầng một chỉ ước chừng một trăm thước vuông, bên trái đặt một quầy đón khách, chính giữa sắp đặt từng kệ gỗ trống rỗng, tổng cộng có mười kệ gỗ.
Mặt hàng ở trong Chư Thiên Điếm, hắn cần thiết phải bổ sung, để cho khách nhân đến mua sắm.
Nhưng khổ nổi, trong tay hắn giống như chẳng có đồ vật gì đủ giá trị.
Dù sao, Chư Thiên Thành liên thông vạn giới, buôn bán đồ vật tất nhiên là thiên địa kỳ trân, không thể nào đem đồ vật lung tung ra buôn bán.
"Hiện nay tạm thời chưa có hàng hoá và khách nhân, lão nô xin phép cáo lui khôi phục lực lượng. Nếu chủ nhân muốn rời đi Chư Thiên Thành, chỉ cần khẽ động tâm niệm là được!"
Chư Thiên Thành Chi Linh cung kính nói, sau đó thân hình mờ nhạt, từ từ biến mất tại chỗ.
Trong cửa hàng, chỉ còn một mình Lục Trường An.
Hắn đi dạo tầng một vài lượt, sau đó nhàn nhã đi lên tầng hai.
Phát hiện nơi đây là một cái sương phòng, chỉ bày một bàn trà cùng một cái giường đơn, bên cạnh cửa sổ đặt một tấm bồ đoàn.
Lục Trường An tâm tư xoay chuyển, hắn nắm giữ Chư Thiên Thành, nếu gặp phải nguy hiểm, có thể tuỳ thời tiến vào Chư Thiên Thành ẩn nấp.
Mà lại, hắn còn có khả năng dùng nơi đây làm chỗ bế quan tu luyện, đúng là nhất cử lưỡng tiện.
Quan sát chốc lát, Lục Trường An đã hết hứng thú, liền hơi động tâm niệm, trở về hiện thực.
Lật tay lấy ra Chư Thiên Chưởng Lệnh, hắn chỉ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Thầm nghĩ, chính mình bỏ ra năm mươi lượng bạc, mua được năm khối bí tàng, càng thu hoạch được cơ duyên nghịch thiên như vậy, quả thực là vận khí cứt chó.
Đương nhiên, hắn cũng hiểu rõ, bên trong Bí Tàng Các chỉ có mấy đồ tốt như thế mà thôi, nếu đâu đâu cũng có đồ tốt, thì Hắc Bì Tăng ăn nằm nửa năm, sớm đã lấy được vô số bảo vật rồi.
Thu hồi Chư Thiên Chưởng Lệnh, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa sổ, phát hiện đã sắp hoàng hôn.
"Tu luyện đi!"
Lục Trường An thì thào, cầm lấy lọ ngọc đổ ra một viên đan dược màu đỏ như máu, hương thơm mang theo mùi máu tanh tản ra khắp gian phòng.
Lúc trước, hắn tự nhiên không thể phân biệt được Vạn Linh Huyết Đan, nhưng hiện tại, dựa vào mùi hương liền có thể đại khái phán đoán được chút ít.
Vạn Linh Huyết Đan là dùng máu tươi của yêu thú kết hợp với chừng gần trăm loại linh dược mới luyện chế ra. Tài liệu luyện chế vô cùng phức tạp, quá trình luyện chế cũng cực kỳ công phu.
Mà tác dụng của nó đối với võ giả cũng rất trực tiếp, đó là tăng lên khí huyết!
Đương nhiên, dược hiệu của Vạn Linh Huyết Đan cực kỳ khủng bố, võ giả bình thường tuỳ tiện ăn vào, chỉ có một con đường c·hết.
Đừng nói là hắn, coi như Luyện Tạng đại võ sư cũng không dám tuỳ tiện phục dụng.
Lấy tu vi của Lục Trường An, muốn phục dụng Vạn Linh Huyết Đan, chỉ có một phương pháp, là chia nhỏ ra ăn từ từ.
Có điều, nếu chia nhỏ đan dược, thì dược hiệu sẽ bị lãng phí đi rất nhiều, nhưng hắn cũng không có cách nào.
Nghĩ là làm, Lục Trường An lấy ra dao găm, cạo ra một nhúm nhỏ bụi thuốc, sau đó pha vào vò rượu, nhẹ nhàng uống một ngụm.
Rượu thuốc vừa vào miệng.
Cảm giác đầu tiên là mùi rượu cay nồng, cũng hơi ngòn ngọt, đó là vị ngọt của tơ máu, dù sao Vạn Linh Huyết Đan là dùng máu tươi của yêu thú luyện chế thành.
Cảm giác thứ hai đó là trong rượu thuốc ẩn chứa dược lực không khỏi quá lớn rồi.
Lục Trường An chỉ cảm giác cả người sung huyết, kinh mạch phồng lên, đau nhức khó nhịn.
Hắn âm thầm cả kinh, vội vàng vận chuyển Luyện Huyết Kinh, nhanh chóng luyện hoá dược lực trong rượu thuốc.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cảm giác căng đau kia mới từ từ biến mất, Lục Trường An mở ra hai mắt, sắc mặt tràn đầy vẻ vui mừng.
Ban đầu trong cơ thể hắn chỉ có 15 sợi tơi máu, nhưng sau khi luyện hoá xong một ngụm rượu thuốc, số lượng sợi máu dĩ nhiên tăng lên tới 18 sợi.
Hiệu quả so với Bổ Huyết Đan quả thật khác xa một trời một vực!
Sau khi điều tức chừng nửa khắc, Lục Trường An tiếp tục thừa thắng xông lên, từng ngụm, từng ngụm uống xong rượu thuốc.
Cứ như thế, đợi lúc mặt trời vừa ló dạng, hắn mới tạm ngừng tu luyện, phát hiện tu vi đã kéo lên một đoạn dài.
Số lượng sợi máu trong cơ thể đạt tới 71 sợi, khoảng cách Ngưng Huyết tiểu thành chỉ còn một đoạn ngắn.
Mà lại, đêm qua hắn chỉ cạo đi chút ít bột thuốc mà thôi, thậm chí chưa đến một phần trăm.
"Dựa theo tốc độ tu luyện như vậy, khoảng cách Ngưng Huyết viên mãn đã không xa! Nhưng mà..."
Lục Trường An khẽ nhíu mày.
Tư chất của hắn chỉ là hạ giai hạ phẩm, tuổi tác cũng lớn, nếu trong thời gian ngắn đột phá Ngưng Huyết viên mãn, nhất định sẽ khiến cho người khác nghi ngờ.
Quan trọng nhất là bên trong Tàng Kinh Các, còn có một tôn đại thần toạ trấn, tiến độ tu luyện của hắn, tuyệt đối không thể nào dấu diếm được đối phương.
"Xem chừng phải trao đổi một bộ Liễm Khí Quyết mới được!"