Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 46: Có Sánh Nổi Đồ Nhi Của Ngươi Không?



Chương 46: Có Sánh Nổi Đồ Nhi Của Ngươi Không?

"Lượt đấu thứ hai bắt đầu, hai người cầm thăm số một tiến lên lôi đài"

Trần trưởng lão trầm giọng hô.

Lời của lão vừa dứt, một thanh niên mặc áo bào tím, vẻ mặt hờ hững, chợt hoá thành tàn ảnh nhảy lên trên đài.

Thanh niên mặc áo bào tím vừa xuất hiện, phía dưới quảng trường lập tức bộc phát từng trận hoan hô kinh người, bởi vì y là một trong mấy vị thiên kiêu hàng đầu của Vũ Dương Tông.

Phong Tôn thủ đồ Lục Thanh!

"Thuần Dương Phong, Lục Thanh."

Lục Thanh vừa lên đài, một thanh niên khác cõng theo trường thương cũng nhảy lên phía đối diện, cả người gã thẳng tắp như một cây thương tùng.

"Hoằng Dương Phong, Nhan Lệ."

Thanh niên cõng trường thương xuất chiến, toàn trường cũng truyền đến không ít tiếng hoan hô, tuy rằng gã không phải ứng cử viên cho chức vô địch, nhưng ở trong đám đệ tử chân truyền, danh tiếng vẫn khá lớn, một tay thương pháp đánh đâu thắng đó.

Khi biết được đối thủ của mình là đại đồ đệ của Phong Tôn, sắc mặt Nhan Lệ khẽ ngưng trọng.

Gã không nghĩ tới, chính mình dĩ nhiên đụng trúng một vị thiên kiêu thanh danh hiển hách.

Sau khi hít vào một hơi thật sâu, gã vươn tay rút ra trường thương sau lưng, lắc người đâm về phía trước.

"Lục sư huynh, đắc tội!"

Tức khắc khí huyết phồng lên, trường thương huyễn hóa thành hư ảnh một đầu giao long màu đỏ, mang theo tiếng gào thét lao tới.

Đối mặt với một thương của gã, vẻ mặt Lục Thanh vẫn lạnh nhạt không chút b·iểu t·ình, hai tay như cũ chắp sau lưng, cả người chợt hóa thành một luồng gió nhẹ biến mất tại chỗ. Thời điểm xuất hiện đã đứng ở sau lưng Nhan Lệ chừng một thước, đồng thời nâng cước đá mạnh.

Bành!

Nhan Lệ còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã cảm thấy trời đất xoay vần, ầm ầm ngã bịch ở trên mặt đất.

"Người thắng, Lục Thanh!"

Trọng tài kịp thời tuyên bố.

Nháy mắt trên quảng trường truyền tới tiếng hoan hô tận trời.

"Quả nhiên người dành chiến thắng của Lục sư huynh!"

"Nghe nói Lục sư huynh đã luyện thành độn pháp chân truyền của Phong Tôn, Bộ Phong Túc Ảnh, đúng là danh bất hư truyền..."

"Năm nay Lục sư huynh nói không chừng có cơ hội tranh đoạt vị trí thứ nhất!"

"Oa, Lục sư huynh thật đẹp trai, thật lạnh lùng, thật cool ngầu. Không được, ta đã rụng trứng, mau nhặt giúp ta..."

Phía trên đài ngọc, đồng dạng truyền tới tiếng bàn tán rì rào của chúng cường giả.

"Tiểu Lôi, ngươi cho rằng Lục Thanh và đồ nhi bảo bối của ngươi, ai mạnh hơn?"



Vũ Dương tông sư chợt hứng thú hỏi.

"Lục Thanh? Mặc dù hắn đã đem Bộ Phong Túc Ảnh tu luyện tới tiểu thành, nhưng tu vi vừa đột phá Đoán Cốt hậu kỳ chưa lâu, căn bản không phải đối thủ của Vũ nhi!"

Lôi Tôn cực kỳ tự phụ đáp.

"Ta cũng cảm thấy Lục Thanh không bằng Lôi Hồng Vũ!"

Vũ Dương tông sư cười ha ha nói, ánh mắt hữu ý vô ý liếc qua Lục Trường An.

"Độn pháp thật cao minh!"

Bên dưới quảng trường, Lục Trường An cũng mở mắt nhìn xem. Thân pháp của Lục Thanh quả thực phi thường lợi hại, chỉ kém hơn Mặc Ảnh Du Thân Bộ của hắn chút ít mà thôi.

Nhưng phải biết, Lục Trường An đã đem Mặc Ảnh Du Thân Bộ tu luyện tới viên mãn, mà Lục Thanh nhiều lắm chỉ mới tu luyện Bộ Phong Túc Ảnh tới tiểu thành.

Cho nên có thể khẳng định, cấp bậc của Bộ Phong Túc Ảnh cực kỳ cao, thậm chí là Địa giai độn pháp.

"Tiếp tục!"

Ngay lúc tiếng hoan hô của đám khán giả càng ngày càng ầm ĩ, thì âm thanh trầm thấp của Trần trưởng lão cũng truyền ra, trực tiếp cắt đứt dòng nghị luận của mọi người.

"Vũ Dương Phong Lý Thiên Vân"

"Phù Dương Phong, Bạch Vô Kỵ"

Cặp đấu thứ hai là đại đệ tử của tông chủ Lữ Uyên Lý Thiên Vân.

Lý Thiên Vân đồng dạng là một trong những ứng cử viên cho chức vô địch, tu vi từ lâu đã đạt tới Đoán Cốt viên mãn. Ngược lại Bạch Vô Kỵ tu vi chỉ là Ngưng Huyết viên mãn.

Hai bên thực lực cách biệt quá lớn, cho nên trận chiến diễn ra tương đối chóng vánh, chỉ vài hơi thở đã kết thúc.

"Người thắng, Lý Thiên Vân!"

Lần này, tiếng hoan hô ngược lại không lớn như lúc trước.

Nguyên nhân chủ yếu là bởi vì đối thủ quá nhỏ yếu rồi, Lý Thiên Vân hoàn toàn chưa kịp phát huy ra toàn bộ thực lực thì trận đấu đã kết thúc.

"Nghe nói Lý sư điệt đã tiến hành Đoán Cốt đệ nhất luyện tới một phần ba, tông chủ thật là bạo tay, dĩ nhiên bỏ ra nhiều tài nguyên như thế để bồi dưỡng ái đồ!"

Phong Tôn nói.

Tông chủ Lữ Uyên cười ha ha đáp:

"Thiên Vân tiểu tử thiên phú vẫn được, lão phu chỉ là thuận nước dong thuyền mà thôi, dự định bồi dưỡng ra một vị thiên kiêu chân chính. Dù sao Vũ Dương Tông ta gần trăm năm nay chưa từng xuất hiện Ngân Cốt thiên tài nha!"

Phong Tôn thở dài bảo:

"Nghe nói Huyết Âm Tông cùng Vô Cực Kiếm Tông đều đã xuất hiện Ngân Cốt thiên tài, mà Vũ Dương Tông ta vẫn chậm chạp chưa có người thành công tấn thăng. Nếu tiến vào Băng Thần Di Chỉ tất nhiên sẽ bị áp chế"



"Hừ! Ngân Cốt cảnh thì đã sao, có đồ nhi của lão phu trấn tràng, đám tiểu bối của hai tông kia căn bản không lật nổi sóng gió gì!"

Lôi Tôn cao giọng nói.

"Ồ! Tiểu Lôi giống như rất tự tin vào đồ nhi của mình. Ngươi cũng cho rằng Lý Thiên Vân không bằng Lôi Hồng Vũ ư?"

Vũ Dương tông sư chợt hỏi:

"Lão tổ mắt sáng như đuốc, Lý Thiên Vân tuy rằng đã tiến hành Đoán Cốt đệ nhất luyện, nhưng đáng tiếc, Vũ nhi đi xa hơn hắn khá nhiều"

Lôi Tôn ngạo nghễ đáp.

"Ha ha, lão phu cũng cảm thấy Lý Thiên Vân không bằng đồ đệ của ngươi!"

Vũ Dương tông sư vẫn như cũ nở nụ cười nhàn nhạt, để Lôi Tôn nhíu nhíu mày.

Lão tổ rõ ràng đang khen ngợi đồ đệ của mình, nhưng vì sao lão có cảm giác, bên trong lời của ông ta có thâm ý khác?

Mà tông chủ Lữ Uyên nghe hai người nói vậy, sắc mặt cũng không dễ nhìn, Lý Vân Thiên là kẻ mà lão toàn lực vun trồng, dự định bồi dưỡng làm tông chủ đời tiếp theo.

Nhưng lại bị nhận xét là không bằng người khác, lão tự nhiên cực kỳ buồn bực.

Có điều, một bên là lão tổ, một bên là Lôi Tôn, Lữ Uyên căn bản chẳng dám phát tác.

Rất nhanh trận chiến thứ ba, thứ tư, thứ năm lần lượt diễn ra.

Dù sao người lên sàn không phải nhân vật quá mức nổi bật, cho nên tuy rằng tiếng cổ vũ vẫn rất lớn, nhưng không sánh bằng hai trận trước.

Đến trận chiến thứ sáu, tất cả mọi người lần nữa ồn ào hẳn lên.

Bởi vì người xuất tràng chính là Băng tiên tử Cơ Khuynh Thành.

Đối thủ của nàng cũng là một thiếu nữ tuyệt sắc khác, gọi là Lý Hoàng Y.

Hai vị mỹ nữ giao chiến với nhau, tự nhiên gây nên vô số người chú ý.

"Tuyết Dương Phong, Cơ Khuynh Thành"

Cơ Khuynh Thành một bộ áo trắng như tuyết, lời nói lạnh nhạt không mang theo chút cảm xúc.

"Thuần Dương Phong, Lý Hoàng Y"

Lý Hoàng Y đáp, trong đáy mắt lóe lên vẻ nghen ghét, đố kỵ.

Nàng mặc dù là cháu gái của Phong Tôn, thân phận cao quý, nhưng danh tiếng ở trong tông hoàn toàn không sánh nổi Cơ Khuynh Thành.

Bởi vì Cơ Khuynh Thành không chỉ tư chất cao tuyệt, dung mạo cũng nghiêng nước nghiêng thành, bị vô số sư huynh sư đệ liều mạng truy phủng.

Bị quang mang sáng chói của nàng che lấp, hết thảy nữ đệ tử trong Vũ Dương Tông, bao quát Lý Hoàng Y đều phải ảm đạm phai mờ.

"Tuy rằng tu vi của ta không bằng ngươi. Nhưng trận chiến này, ta sẽ toàn lực ứng phó, đem ngươi đánh bại!"

Lý Hoàng Y cắn răng nói.



"Vậy thì chúc ngươi may mắn!"

Cơ Khuynh Thành lạnh lùng đáp lời.

"Phong Quyển Tàn Vân"

Lý Hoàng Y hừ nhẹ, nhấc chân cuốn lên cuồng phong, hoá thành một trận gió lốc quét tới.

Đây là một tuyệt kỹ thành danh của Phong Tôn, dùng cước lực khuấy động không khí, tạo thành lốc xoáy thổi bay đối thủ.

Đáng tiếc, nàng xuất chiêu vô cùng xinh đẹp, nhưng Cơ Khuynh Thành nhìn cũng chẳng thèm nhìn, thân hình loáng lên một cái đã biến mất tung tích, tiếp theo một thanh trường kiếm sắc bén gác ngay ở cổ của Lý Hoàng Y.

"Ngươi thua!"

Một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc toàn thân Lý Hoàng Y, khiến cho nàng dựng cả tóc gáy.

Lý Hoàng Y khó khăn quay đầu nhìn Cơ Khuynh Thành một cái, ánh mắt đầy vẻ không cam lòng.

Nàng biết rõ mình có lẽ không địch lại đối phương nhưng lại không nghĩ tới, bản thân dĩ nhiên thua trận nhanh như vậy.

Hồi lâu sau, Lý Hoàng Y mới ảo não cúi đầu, xoay người nhảy xuống lôi đài.

"Không hổ là Cơ sư tỷ, ra tay thật gọn gàng!"

"Lấy thực lực của Cơ sư tỷ, tuyệt đối có thể lọt vào ba vị trí đầu!"

Đám fan cuồng của Cơ Khuynh Thành ánh mắt đều sáng lên, tán thán liên tục.

Sau khi Cơ Khuynh Thành, rốt cuộc đến lượt Lôi Hồng Vũ xuất tràng.

Đáng tiếc, đối thủ của gã vừa lên lôi đài liền lập tức nhận thua, khiến cho khán giả vô cùng mất hứng.

Không có cách, Lôi Hồng Vũ xuất thủ quá mức hung tàn. Giao đấu với gã, dù không c·hết cũng trọng thương. Cho nên trực tiếp nhận thua mới là lựa chọn chính xác nhất.

"Cơ Khuynh Thành như thế nào? Có sánh nổi đồ nhi của ngươi không?"

Vũ Dương tông sư lại nở nụ cười thâm ý hỏi.

"Tự nhiên không thể!"

Lôi Tôn hơi buồn bực đáp, thầm nghĩ lão tổ hôm nay xảy ra chuyện gì? Vì sao cứ thích lải nhải một câu như vậy?

"Ha ha, ta cũng cảm thấy nàng không thể sánh bằng Lôi Hồng Vũ!"

Vậy ngươi còn hỏi làm chó gì! Đang trêu chọc lão phu ư?

Lôi Tôn càng thêm không vui, đáng tiếc, lão già đáng ghét trước mặt là một vị tông sư, càng là cột chống trời của Vũ Dương Tông, dù lão khó chịu hơn nữa cũng chẳng dám trách cứ, chỉ có thể nở nụ cười làm hòa.

Cứ như thế, lượt thi đấu thứ hai kết thúc, đồng thời thành công lựa chọn ra top 10, mười người bọn họ sẽ đại biểu cho Vũ Dương Tông đi tới Băng Thần Di Chỉ tham dự lịch luyện.

Thi đấu kết thúc, mọi người được phép nghỉ ngơi hồi sức thêm nửa canh giờ, lượt thi đấu thứ ba bắt đầu diễn ra.

Chờ đợi mỏi cả đít, rốt cuộc đã đến lượt Lục Trường An ra sân.
— QUẢNG CÁO —