Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 48: Chiếm Được Tiện Nghi Còn Khoe Mẽ



Chương 48: Chiếm Được Tiện Nghi Còn Khoe Mẽ

Thần Tộc đối với bất kỳ thế lực võ đạo nào mà nói, đều là cấm kỵ trong cấm kỵ.

Vũ Dương Tông tuy rằng là bá chủ ở phủ Đông Minh, nhưng đứng trước mặt Thần Tộc lại như cũ chỉ là một con tôm nhỏ. Tùy tiện một gã Thần Tộc cường giả giáng lâm đã đủ đồ tông diệt tộc rồi.

Vì thế, nếu Thạch Cảm Đương thật có dính dáng tới thần tộc, vậy thì bọn họ tuyệt đối thể không tùy tiện dây dưa, tránh tai hoạ về sau.

Ngay lúc đám lão quái đang suy tư tính toán, thì âm thanh hữu lực của Trần trưởng lão vang lên.

"Nửa canh giờ đã qua, lượt thi đấu thứ tư bắt đầu!"

"Năm người các ngươi đi lên bốc thăm số thứ tự, trong năm người sẽ có một người thăm không, trực tiếp tiến vào top 3. Bốn kẻ còn lại theo trình tự đã rút thăm, hai người một cặp quyết đấu!"

Đám người Lục Trường An nghe vậy, đồng loạt đi tới gần bàn gỗ chờ rút thăm.

"Hộp gỗ đã b·ị t·ông chủ dùng cấm chế che đậy tầm mắt. Coi như là lão phu cũng không cách nào q·uấy n·hiễu được kết quả bốc thăm. Vì vậy, các ngươi cứ yên tâm lựa chọn thứ tự của bản thân."

Lúc lời nói của Trần trưởng lão vừa dứt, bốn tên tuyển thủ khác đồng loạt nhìn về phía Lục Trường An.

"Lục sư huynh, ngươi lớn tuổi nhất, chúng ta kính lão đắc thọ liền mời ngươi bốc thăm trước!"

Lý Thiên Vân cười nhẹ nói.

Lục Trường An gật đầu, tùy tiện thò tay vào hộp gỗ cầm lấy một lá thăm, sau đó lùi về phía sau.

Tiếp đó từng tuyển thủ khác lần lượt đi lên, chỉ trong nháy mắt tất cả năm người đều đã bốc thăm xong xuôi.

"Ta số một!"

Cơ Khuynh Thành lạnh nhạt nói.

"Ta cũng số một!"

Lý Thiên Vân ảo não lên tiếng,

Trong số năm tuyển thủ thì gã kiêng kỵ nhất là Lôi Hồng Vũ và Cơ Khuynh Thành, không nghĩ tới ghét của nào trời trao của đó, chính mình dĩ nhiên gặp phải Cơ Khuynh Thành.

"Ta số hai!"

Lôi Hồng Vũ cười gằn bảo, đối với gã mà nói, đối thủ nào cũng giống nhau.

"Ta cũng số hai!"



Sắc mặt Thạch Cảm Đương có chút khó coi, len lén nhìn thoáng qua Lôi Hồng Vũ.

Gã lấy tu vi Ngưng Huyết đại thành g·iết tới top 5 đã cực kỳ miễn cưỡng, nếu may mắn gặp được Lục Trường An, nói không chừng chính mình còn có cơ hội dành chiến thắng.

Đáng tiếc, đối thủ của gã là Lôi Hồng Vũ. Sắp tới sợ rằng sẽ phải ăn hành ngập mồm rồi.

Sau khi bốn gã tuyển thủ đều đã nói ra thứ tự của mình, tất cả mọi người trên quảng trường tức khắc lộ ra thần sắc quỷ dị, nhất là những anti fan của Lục Trường An, cả đám đều há hốc mồm.

"Không thể nào!!!!"

Bọn họ quả thực có chút không tin nổi.

Trong thoáng chốc, vô số ánh mắt ở bốn phương tám hướng đồng loạt ngưng tụ lên trên người Lục Trường An, như đang nhìn một tên quái vật.

Lục Trường An mặt không đỏ tim không run, hoàn toàn không thừa nhận là mình dùng pháp mục âm thầm g·ian l·ận. Phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm bản thân, nội tâm Lục Trường An chợt sinh ra một loại cảm giác cao thủ tịch mịch như tuyết, quá lạnh lẽo, quá cô đơn...

Hắn ho khan một tiếng, làm bộ vô tội nói:

"Khụ khụ, may mắn, may mắn, các vị sư đệ sư muội thứ lỗi, ta nhận được thăm không!"

Điệu bộ đã chiếm được tiện nghi còn khoe mẽ của hắn quả thực rất thiếu ăn đòn.

Bốn phía yên tĩnh trong chốc lát, nhưng ngay sau đó, toàn bộ quảng trường bỗng nhiên truyền ra vô số tiếng gào thét không cam lòng.

"Không có khả năng! Hoàn toàn không có khả năng! Vì sao lại như vậy! Vì sao lại là hắn? Ta không tin!"

"Khí vận thật mẹ nó nghịch thiên rồi. Lần trước là thăm không, lần này cũng thăm không. Hắn rõ ràng chẳng làm cái gì liền lọt vào top 3 rồi?"

"Ta không phục, ta không phục, nhắc lại ba lần, ta tuyệt đối không phục!"

"Có màn đen, giờ còn ai dám nói với ta là không có màn đen thì đứng ra, ta búng chim hắn 3000 lần!"

Thời khắc này, không chỉ hết thảy đệ tử cảm thấy bối rối, mà ngay cả đám cao tầng của Vũ Dương Tông ngồi trên đài ngọc cũng lộ ra vẻ cổ quái.

"Ha ha, vận khí của tiểu Lục thật tốt, dĩ nhiên rút được thăm không!"

Diệp đại sư cực kỳ cao hứng, cất tiếng cười to.

Vũ Tôn thì đậu đen rau muống nói:

"Lão phu chỉ tùy tiện cử hắn đi thi đấu, hắn thế mà lọt vào top 3 rồi?"

Cả chưởng môn, Tam Tôn lẫn các vị thủ tọa, trưởng lão đều im lặng, chẳng biết nói gì cho phải.



Một lần thăm không tiến vào top 10, một lần thăm không tiến vào top 3, vận khí của Lục Trường An quả thực một lời khó nói hết, từ lúc thành lập tông môn đến nay, giống như chưa bao giờ xảy ra tình huống tương tự như vậy.

May mắn lượt thi đấu cuối cùng không tiến hành bốc thăm, nếu hắn lần nữa bốc được thăm không, tùy ý tiến vào trận chung kết, vậy thì tông môn thi đấu năm nay sẽ biến thành trò cười mất.

"Vận khí sao? Vậy thì chưa chắc..."

Vũ Dương tông sư cười thâm ý nói.

Lời của lão để đám cao tầng đều hiếu kỳ nhìn sang.

Tông chủ Lữ Uyên không nhịn được hỏi:

"Sư tôn chẳng lẽ ngươi đã nhìn ra cái gì?"

Vũ Dương tông sư không đáp mà lộ ra vẻ mặt bí hiểm, sau đó nhìn về phía Lôi Tôn:

"Tiểu Lôi, ngươi cảm thấy Lục Trường An có sánh bằng đồ nhi của ngươi không?"

"Tự nhiên là không bằng! Hắn chỉ là một tên Ngưng Huyết võ đồ, dựa vào phù lục và khí vận mới may mắn lọt vào top 3, há có thể đánh đồng với Vũ nhi? Lão tổ hẳn là cũng cho rằng như vậy đi..."

Lôi Tôn có chút buồn bực đáp.

"Không, ta không cho rằng như vậy. Lão phu cảm thấy Lục Trường An lợi hại hơn!"

Vũ Dương tông sư vuốt râu nói.

"Ha ha ha, lão tổ cứ thích nói đùa, nhưng chuyện cười của ngươi, giống như chẳng buồn cười chút nào!"

Lôi Tôn lắc lắc đầu, cảm giác Vũ Dương tông sư lớn tuổi hồ đồ rồi.

"Không tin? Vậy chúng ta đánh cuộc một trận?"

Bên trên đài ngọc, Vũ Dương tông sư đang tìm Lôi Tôn đánh cược, thì bên dưới quảng trường, lượt đấu thứ tư của vòng thứ hai đã diễn ra.

Trận đầu tiên Cơ Khuynh Thành và Lý Thiên Vân giao chiến với nhau.

Hai người bọn họ đều là thiên kiêu nổi danh khắp Vũ Dương Tông, đều có cơ hội dành vị trí thứ nhất, đáng tiếc bởi vì trò bốc thăm may rủi mà bây giờ phải phân ra thắng bại.

"Tuyết Dương Phong, Cơ Khuynh Thành!"



Cơ Khuynh Thành nhẹ nhàng bay lên lôi đài, cầm trường kiếm, hờ hững nói.

"Vũ Dương Phong, Lý Thiên Vân!"

Lý Thiên Vân mỉm cười đáp, chăm chú nhìn về phía tuyệt thế mỹ nhân trước mặt, trong đáy mắt lóe lên một tia ái mộ, nói tiếp:

"Cơ sư muội, trận chiến này ta sẽ không nương tay. Vì thế, sư muội cẩn thận!"

"Sư huynh cũng vậy!"

Lý Thiên Vân gật gù, nhẹ nhàng phất tay áo, lập tức một mảng lớn hỏa diễm màu đen lập tức bắn ra.

Lại thấy ngón tay của gã khẽ động, ngọn lửa màu đen lập tức tụ cùng một chỗ, tạo thành biển lửa.

Tiếp đó, từ bên trong biển lửa chợt lao ra một đầu hoả giao dài chừng ba thước ngửa đầu gào thét, rồi hung hăng đánh về phía Cơ Khuynh Thành.

"Là Địa Mạch Linh Hỏa, Lý sư huynh dĩ nhiên vận dụng Linh Hỏa!"

Lý Thiên Vân vừa xuất chiêu, đám đông khán giả tức khắc ồn ào bàn tán.

Trên thế gian tồn tại một loại hoả diễm tương đối đặc thù thường được võ giả thu nhận bồi dưỡng, dùng để tác chiến gọi là Địa Mạch Linh Hoả.

Địa Mạch Linh Hoả uy lực rất mạnh, cũng vô cùng cuồng bạo, nên không phải ai cũng dám luyện hoá.

Lý Thiên Vân nắm giữ Hắc Giao Diễm mặc dù chỉ là cửu phẩm Linh Hoả, nhưng uy lực đã đầy đủ để quét ngang Đoán Cốt cảnh rồi.

Nhìn thấy hỏa giao áp sát tới gần, ánh mắt Cơ Khuynh Thành khẽ động, rút ra trường kiếm trong tay nhẹ nhàng chém ra một đạo kiếm quang.

Kiếm quang bắn ra ngoài chừng nửa thước thì đột nhiên co rụt lại, kích thước nhỏ hơn phân nửa thế nhưng hào quang càng thêm chói mắt.

Phốc một tiếng!

Kiếm quang bất ngờ xuyên thủng hoả giao khiến nó nổ tung, hóa thành tàn lửa đầy trời. Biển lửa trên trời cũng theo đó tiêu tán, bay trở về thể nội của Lý Thiên Vân.

Thấy Linh Hoả của mình bị một kiếm chém lui, sắc mặt Lý Thiên Vân hơi đổi, chợt lật tay lấy ra một quyển trục tung về phía trước.

"Giải!"

Theo một tiếng gầm nhẹ, quyển trục ở trên không trung trải rộng ra, từ bên trong có mấy trăm mũi phi kiếm sắc kém xông ra ngoài, giống như mưa rơi bao phủ toàn bộ lôi đài.

Cửu Thiên Kiếm Võng!

Cơ Khuynh Thành vẻ mặt bình tĩnh, nhẹ nhàng biến chiêu, lưỡi kiếm múa lên, tạo thành một lớp kiếm võng bao trùm quanh cơ thể.

Leng keng leng keng

Phi kiếm rơi rụng xuống, v·a c·hạm vào kiếm võng, truyền ra âm thanh kim loại giao kích chói tai.

Khắp quảng trường hoàn toàn yên tĩnh, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn xem hai vị thiên kiêu quyết chiến với nhau.
— QUẢNG CÁO —