Phải nói thực lực của Cơ Khuynh Thành và Lý Thiên Vân đều cực kỳ mạnh, hầu như đuổi sát Luyện Tạng cường giả thông thường.
Mỗi chiêu mỗi thức đánh ra đều khiến cho đám đông khán giả gào thét khản cổ họng, mà chúng cường giả trên đài ngọc cũng nhao nhao tán thưởng không ngớt.
Hai người giao chiến đã trên trăm chiêu vẫn như cũ cân sức cân tài, nhưng Lục Trường An lại biết rõ, Cơ Khuynh Thành rõ ràng chưa bung hết sức.
Mấy tháng trước hắn từng tận mắt chứng kiến nàng vận dụng lực lượng của Huyền Minh Thất Hình Diện đánh bại Huyết Âm tam kiệt. Khi đó, tu vi của Cơ Khuynh Thành chỉ là Đoán Cốt đại thành mà thôi.
Nếu chân chính liều mạng, đừng nói là Đoán Cốt cảnh Lý Thiên Vân, coi như Luyện Tạng nhất khí, nhị khí lão quái, nàng cũng có thực lực đánh một trận.
Đương nhiên, hiện giờ Cơ Khuynh Thành còn chưa giác tỉnh thần lực thành công, cưỡng ép sử dụng Huyền Minh Thất Hình Diện nhất định sẽ bị phản phệ trọng thương.
Cộng thêm, nếu chuyện nàng nắm giữ Thần Binh bị lộ ra ngoài, tất sẽ dẫn đến rất nhiều hạng người dụng tâm hiểm ác nhìn chằm chằm.
Cho nên trong tình huống công khai, Cơ Khuynh Thành tuyệt đối sẽ không vọng động Huyền Minh Thất Hình Diện.
Trận chiến một mạch kéo dài nửa canh giờ, hai người thi triển đủ loại tuyệt học, đao quang kiếm ảnh đầy trời.
Cuối cùng, thực lực của Cơ Khuynh Thành vẫn cao hơn một bậc, thắng nửa chiêu.
"Cơ sư muội kiếm pháp cao thâm, sư huynh mặc cảm!"
Lý Thiên Vân cúi đầu nhìn mũi kiếm sắc bén đang điểm ở ngay trước yết hầu của mình, thở dài nói.
"Sư huynh đã nhường!"
Cơ Khuynh Thành thu hồi trường kiếm, lắc người nhảy xuống sàn đấu, để lại một bóng lưng hoa nhường nguyệt thẹn, khiến cho cả Lý Thiên Vân lẫn rất nhiều thiếu niên ngẩn ngơ tại chỗ, nháy mắt sau toàn trường bộc phát tiếng hoan hô vang tận mây xanh.
"Cơ sư tỷ lợi hại!"
"Không hổ là Băng tiên tử trong lòng ta. Đinh Nhị Cẩu ta quyết định, từ nay, Đinh mỗ chính là fan cứng của Cơ sư tỷ!"
"Ha ha, ta quả nhiên rất có mắt nhìn người, ngay từ đầu liền đã đánh cược Cơ sư tỷ sẽ lọt vào trận chung kết. Người đâu, mau trả tiền!"
"Sư đệ xin dừng bước, sư huynh là hội chủ đương nhiệm của Hội Những Người Phát Cuồng Vì Cơ Sư Tỷ, xin hỏi sư đệ có muốn nhập hội hay không?"
"Hí, xin hỏi sư huynh, hội của chúng ta có bao nhiêu người?"
"Tạm thời chỉ có một người, nếu sư đệ gia nhập, sư huynh sẽ bổ nhiệm ngươi làm phó hội chủ!"
"Cái gì? Vì sao không phải là ta làm hội chủ, ngươi làm phó hội chủ?"
"Sư đệ, làm người nên biết mình là ai, ngươi chỉ là Ngưng Huyết tiểu thành mà sư huynh ta thế nhưng là Ngưng Huyết viên mãn. Chức vị hội chủ chỉ có thể do ta đến đảm nhận!"
....
"Người chiến thắng, Cơ Khuynh Thành!"
"Trận tiếp theo, Lôi Hồng Vũ đối chiến Thạch Cảm Đương!"
Trần trưởng lão kịp thời lên tiếng, trấn áp toàn trường.
Nghe Trần trưởng lão gọi tên mình, Lôi Hồng Vũ cười dài tung người nhảy lên lôi đài, mặt đầy ngạo nghễ, hoàn toàn không đem tất cả mọi người để vào trong mắt.
Thạch Cảm Đương hít sâu một hơi nhảy lên phía đối diện, trong mắt lóe lên chiến ý nói:
"Vũ Dương Phong, Thạch..."
Có điều gã còn chưa kịp nói dứt câu, thì Lôi Hồng Vũ đã không kiên nhẫn khoát tay:
"Khỏi cần giới thiệu! Ta không cần biết tên của kẻ yếu!"
Nói xong, y hừ nhẹ một tiếng, lôi đình nổ vang khắp toàn thân, vô số ánh chớp ầm ầm tản ra ngoài, lấy Lôi Hồng Vũ làm trung tâm, toàn bộ chu vi ba trượng xung quanh đã biến thành lôi trì.
Tiếp theo, y nhẹ nhàng nâng tay điểm lên không trung, một chỉ vừa đánh ra, trên bầu trời tức khắc cuồn cuộn sấm rền, vô số mây đen đột ngột xuất hiện rồi nhanh chóng ngưng tụ với nhau.
Cảnh tượng trước mắt khiến cho mọi người phải ngẩng đầu lên nhìn ngắm, sắc mặt của tất cả đám đệ tử đều thay đổi, không ít người lộ vẻ hoảng sợ.
Ánh mắt Thạch Cảm Đương co rụt lại, vội vã vận chuyển công pháp, làn da nháy mắt chuyển thành màu bạc, mang theo khí thế hung hãn đánh về phía Lôi Hồng Vũ.
Sắc mặt Lôi Hồng Vũ vẫn cực kỳ kiêu căng ngạo mạn, khóe miệng nhếch lên lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Thời điểm Thạch Cảm Đương vừa tiếp cận lôi trì, y mới hờ hững quát:
"Rơi!"
Xì xì xì
Lập tức lôi đình nổ vang, từ trên tầng mây có một đạo lôi phạt to bằng thùng nước xì xì đánh xuống.
"Không tốt!"
Thạch Cảm Đương cả kinh vội vã lắc người muốn lùi về phía sau.
Đáng tiếc, tốc độ của lôi phạt quá nhanh, gã còn chưa kịp lui lại đã đánh trúng ngực bay ngược xuống lôi đài, miệng mũi phun máu tươi phè phè.
Bịch!
Thạch Cảm Đương nặng nề ngã trên mặt đất, hôn mê b·ất t·ỉnh.
Trần trưởng lão sắc mặt khó coi lắc người phi xuống, âm thầm kiểm tra thương thế của Thạch Cảm Đương vài lượt, sau đó lạnh lùng nhìn về phía Lôi Hồng Vũ, rất không vui nói:
"Chỉ là đồng môn thi đấu mà thôi, ngươi cần gì xuất thủ tàn nhẫn như vậy?"
Lôi Hồng Vũ cười gằn, khinh miệt đáp:
"Ta đã rất nương tay rồi, ai bảo hắn quá yếu đâu?"
Y nói xong liền chắp tay sau lưng, chậm rãi đi xuống lôi đài.
Trần trưởng lão cau mày, ngẩng đầu nhìn về phía đài ngọc, thấy Lôi Tôn cũng đang hờ hững nhìn mình, bèn hừ lạnh một tiếng, sai người đem Thạch Cảm Đương đem đi chữa thương.
Thạch Cảm Đương mặc dù chưa c·hết, nhưng thương thế cực kỳ nghiêm trọng, e rằng phải nằm trên giường mấy tháng nửa năm mới có khả năng hồi phục.
Toàn bộ quảng trường bất giác trầm lặng như c·hết.
Lý Thiên Vân nhìn chằm chằm bóng lưng cao lớn của Lôi Hồng Vũ, nội tâm chấn động, bởi vì gã phát hiện, coi như chính mình đối mặt với một chiêu lôi phạt kia, kết quả cũng không khá hơn Thạch Cảm Đương là bao.
Ngay cả Cơ Khuynh Thành cũng hơi nghiêm nghị, đôi mắt đẹp chớp chớp giống như đang suy nghĩ điều gì.
Lục Trường An thì híp híp hai mắt, len lén dùng pháp mục quét qua người y.
[Lôi Hồng Vũ, tu vi Đoán Cốt viên mãn ( đã thối luyện xong 180 đoạn Ngân Cốt) tư chất thượng giai hạ phẩm. Trời sinh phù hợp tu hành lôi đạo, đã đem Vạn Lôi Thối Thể Quyết tu luyện tới đại thành, nhục thân cứng rắn không kém gì hạ phẩm Trọng Binh, Luyện Tạng phía dưới khó lòng đánh vỡ. Điểm yếu, đoạn xương thứ ba dưới mạn sườn bên trái...]
"Mạnh như vậy?"
Lục Trường An khẽ giật mình, khó trách Lôi Hồng Vũ cực kỳ kiêu ngạo phách lối kiêu ngạo, bởi vì y quả thực có bản sự kia.
Thực lực cỡ đó, đừng nói là đệ tử phổ thông, coi như một ít tông môn trưởng lão cũng không phải đối thủ của y....
Lại nghỉ ngơi thêm nửa canh giờ, trận chung kết của giới tông môn thi đấu năm nay rốt cuộc diễn ra.
Trần trường lão chắp tay sau lưng, nhìn lướt qua ba người Lục Trường An vài lượt rồi trầm giọng nói:
"Trận chiến cuối cùng, ba người các ngươi cùng nhau lên lôi đài tiến hành hỗn chiến. Kẻ nào đứng vững đến cuối cùng sẽ giành chức vô địch!"
"Quy tắc vẫn như cũ, không cho phép s·át h·ại đồng môn, cũng không cho phép sử dụng phù lục, đan dược, trận bàn...vượt qua tam phẩm."
"Bắt đầu đi!"
Sau lời phân phó của Trần trưởng lão, bên dưới quảng trường tức khắc ồn ào náo nhiệt, đủ loại tiếng hô hào gào thét điếc cả tai.
Lục Trường An, Lôi Hồng Vũ, Cơ Khuynh Thành lần lượt đi lên lôi đài, phân biệt đứng ở ba góc.
"Các ngươi cùng lên đi, để tránh mất thời gian của ta!"
Lôi Hồng Vũ ôm ngực, cực kỳ tự phụ nói, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cơ Khuynh Thành, về phần Lục Trường An, y căn bản không để trong lòng.
"Dõng dạc!"
Cơ Khuynh Thành hừ lạnh, rút ra trường kiếm, chuẩn bị xuất chiến.
"Chờ chút!"
Người lên tiếng là Lục Trường An.
"Ngươi còn có ý kiến gì?"
Trần trưởng lão hiếu kỳ nhìn hắn.
"Khởi bẩm trưởng lão, vãn bối xin nhận thua!"
Lục Trường An cực kỳ dứt khoát bảo.
"Ngươi xác định muốn nhận thua?"
Trần trưởng lão có chút im lặng.
"Đúng vậy!"
Lục Trường An gật gù. Hắn vốn đĩ chẳng quá mặn mà với tông môn thi đấu, hiện giờ lọt vào top 3 đã là niềm vui ngoài ý muốn rồi. Tự nhiên muốn rút lui bảo toàn tỉ số.
Trần trưởng lão mấp máy môi, lão hiển nhiên nhìn ra ý nghĩ của hắn, nội tâm ngược lại không quá ngoài ý muốn.
Dù sao, thực lực của Lục Trường An còn lâu mới sánh bằng hai người khác.
Ngay lúc lão vừa dự định đồng ý, thì một âm thanh già nua bỗng nhiên truyền xuống từ trên đài cao, chấn động đến mức đầu óc của mọi người ông ông tác hưởng.
"Trận chung kết, không cho phép bỏ cuộc!"
Lục Trường An nghe thế, có chút buồn bực, đưa mắt dọc theo phương hướng của âm thanh, nhìn về phía lão giả tóc bạc đang ngồi ở chủ vị trên đài ngọc.
Mà Vũ Dương tông sư thì cũng hăng hái nhìn hắn, khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Vũ Dương tông sư đã tự mình hạ lệnh, kế hoạch rút lui của Lục Trường An tất nhiên đổ xuống sông xuống bể.
Hắn chẳng thể làm gì khác, chỉ có thể kiên trì đứng ở trên lôi đài.
"Lục sư huynh chỉ là Ngưng Huyết võ đồ, không cần thiết phải tham chiến, Lôi Hồng Vũ do một mình ta đối phó là đủ!"
Thời điểm Lục Trường An đang chán nản rút ra chiến kích, thì bên tai chợt vang lên âm thanh thanh lãnh của Cơ Khuynh Thành.
"A, sư muội thật muốn một người đọ sức với Lôi sư đệ?"
Hai mắt Lục Trường An sáng lên.
Cơ Khuynh Thành nhẹ gật đầu, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy quyết tâm.
"Ha ha ha, được được, vậy xin mời sư muội!"
Lục Trường An cười dài, rất khách khí nâng ngón cái lên, cho nàng 1 like, tiếp theo an phận lui về biên giới.