Thượng Thương Chi Hạ: Tuyên Cổ Đệ Nhất Tiên

Chương 78: Thái Cổ Dị Chủng



Chương 78: Thái Cổ Dị Chủng

Vù!

Một luồng khí nóng mãnh liệt đập vào mặt, bầu trời quang đãng bỗng nhiên bốc lên vô số khói đen cùng tiếng lửa cháy lốp bốp, khiến cho không gian trong phương viên trăm trượng hoàn toàn mờ mịt, bao phủ cả ba người.

Lục Trường An chỉ cảm thấy xung quanh tràn ngập mùi lưu huỳnh, có chút hôn mê, nhưng chợt có một cỗ ý lạnh lóe lên trong đầu, thần trí nhanh chóng khôi phục bình thường.

Hắn âm thầm cả kinh, vội vàng lắc người, nhanh chóng bứt lui khỏi khói đen.

Nhưng thời điểm hắn vừa mới lùi được vài bước, thì khóe mắt đột nhiên lóe lên hàn mang, vội vàng nâng chiến kích trong tay đâm mạnh về phía trước.

Chỉ thấy từ trong khói đen có một đạo thân ảnh to lớn lao ra ngoài, cùng với đó là một bàn chân với móng vuốt sắc bén hung hăng chụp xuống đỉnh đầu hắn.

Năm đạo nhuệ khí màu đỏ rực từ trong móng vuốt lóe lên, vừa vặn cùng chiến kích của Lục Trường An v·a c·hạm với nhau.

Keng!

Âm thanh kim loại giao kích chói tai vang lên.

Vừa mới tiếp xúc, hổ khẩu của Lục Trường An nứt toác tứa máu, thân hình chịu phản chấn bay ngược về đằng sau, mà sinh vật kia cũng bị chấn lùi trở về bên trong mây đen.

Lục Trường An khó khăn lắm mới đứng vững thân hình, ngưng mắt nhìn sang, chính giữa luồng đen cách đó không xa bỗng nhiên truyền ra tiếng thú rống.

Theo tiếng thú rống vang lên, chợt có một đạo hỏa trụ thô dày xuất hiện, đem khói đen đốt cháy, hình thành một mảng khoảng không trống rỗng.

Cùng lúc đó, sinh vật ẩn núp bên trong khói đen rốt cuộc hiển lộ thân hình.

Nhìn kỹ đó là một con sư tử cao gần một trượng, có hai cái đầu, trên lưng mọc cặp cánh như cánh dơi, sau lưng là một cái đuôi hình đầu rắn, khí tức hung bạo đến rợn người.

"Đây là...."

Biểu hiện của Lục Trường An lập tức trở nên cực kỳ nghiêm nghị.

Đầu quái vật trước mặt hiển nhiên là sủng thú của Xích Chân, nhìn tạo hình rõ ràng là một loại hung thú nào đó.

[Song Thủ Dực Sư, tu vi cấp ba Yêu Tướng sơ kỳ, nắm giữ một tia huyết mạch của Thái Cổ Dị Chủng...]

"Thái Cổ Dị Chủng..."

Lục Trường An hít vào hơi khí lạnh, hai mắt co rụt.

Sau khi Song Thủ Dực Sư hiện hình, một cái đầu lập tức phun ra nước dãi gay mũi, cái đầu còn lại thì phun lửa, lần nữa tạo thành một đạo hỏa trụ nóng bỏng bắn về phía hắn.

Lục Trường An cắn răng, không lùi mà tiến, đồng thời bóp nát một tấm Kim Cương Phù tạo thành lớp chắn bảo hộ thân thể, tay trái nâng lên mạnh mẽ nhấn xuống.



Lôi Đình Diệt Thủ Ấn - Di Sơn!

Hỏa trụ chạm phải chưởng ấn, bỗng dưng quay ngược trở lại công kích chủ nhân, khiến cho Song Thủ Dực Sư tối tăm mặt mũi.

Mà Lục Trường An thì cũng nhân cơ hội ném ra vài tấm Định Thân Phù, cố định thân thể to lớn của nó.

Làm xong những chuyện này, cả người hắn hóa thành mặc ảnh, nhanh chóng tiếp cận Song Thủ Dực Sư, dùng chiến kích đâm thẳng vào hốc mắt trên đầu lâu bên phải của nó.

Grào

Song Thủ Dực Sư kêu lên đau đớn, cái đuôi rắn vung vẩy lung tung, đem hắn quất bay.

Để Lục Trường An giật mình đó là miệng v·ết t·hương ở hốc mắt của nó chợt lấp lóe hỏa mang, lôi kéo máu thịt dung hợp cùng một chỗ, cuồn cuộn khói đen quấn quanh v·ết t·hương một hồi, thoáng cái đã khôi phục như lúc ban đầu.

Trước sau bất quá vài hơi thở, con quái vật hai đầu đã hoàn hảo không chút tổn hại, lần nữa gầm lớn lao đến chỗ hắn.

Lục Trường An thấy vậy, lông mày không khỏi nhíu chặt.

Song Thủ Dực Sư vẻn vẻn kế thừa chút ít huyết mạch của Thái Cổ Dị Chủng, nhưng sức khôi phục thật mẹ nó quá mạnh mẽ rồi.

Thời điểm Lục Trường An đang giao chiến với Song Thủ Dực Sư, thì phía xa xa cũng vang lên t·iếng n·ổ tung liên miên.

Xích Chân quanh thân lượn lờ hỏa diễm, đang say sưa kịch chiến với Cơ Khuynh Thành.

Một băng một hỏa không ngừng v·a c·hạm vào nhau, đem mặt đất ở trong phương viên trăm trượng đánh thành phế tích.

Trình độ chiến đấu cỡ đó, coi như Luyện Tạng cường giả bình thường cũng không đủ tư cách nhúng tay.

Hai bên mặc dù đều nắm giữ thần lực, nhưng Cơ Khuynh Thành vốn chẳng phải thời kỳ toàn thịnh, mệt mỏi ứng phó với công kích của Xích Chân, mơ hồ lộ ra cảm giác yếu thế hơn.

Tuy nhiên, nàng hoàn toàn không hề nao núng, càng đánh càng hăng.

"Thần Tộc hóa ra cũng chỉ đến vậy!"

Cơ Khuynh Thành lạnh lùng nói, khí tức trên người nàng bỗng nhiên điên cuồng tăng lên gấp mấy lần, thoáng cái trở nên có chút cuồng bạo.

Chỉ thấy bên ngoài cơ thể nàng tỏa sáng hào quang, Huyền Minh Giới Thần Lực bốn phía đột ngột thu lại rồi ào ạt chui vào trong cơ thể, đồng thời, sau lưng nàng từ từ hiện ra một đạo hư ảnh màu trắng cao lớn.

Bóng trắng kia đang nhắm nghiền hai mắt, nhưng tiếp theo chợt mở bừng ra, trong đôi mắt ẩn giấu một cánh đồng tuyết trắng ngần lạnh lẽo.

"C·hết!"



Hư ảnh nâng lên cự kiếm đột nhiên đâm xuống.

Xích Chân kinh hãi, cuống cuồng điều động thần lực bảo hộ toàn thân.

Đáng tiếc, uy lực của cự kiếm mạnh hơn dự liệu của y quá nhiều.

Thần lực kết giới đối mặt với mũi kiếm càng giống như tờ giấy mỏng, tùy tiện b·ị đ·âm rách, mũi kiếm lần thứ hai đâm xuyên qua cơ thể Xích Chân, Huyền Minh Giới Thần Lực lan tràn, nháy mắt liền đem cả người y đóng thành tượng băng.

"C·hết rồi sao?"

Đôi mắt đẹp của Cơ Khuynh Thành khẽ híp lại, nhìn chằm chằm Xích Chân, một cỗ cảm giác hư nhược xông lên đầu, để nàng cảm giác toàn thân rã rời.

Chỉ là, rất nhanh nàng liền thất vọng!

Bởi vì Xích Chân nguyên bản bị đóng thành tượng băng, bỗng nhiên nổ tung, sau vài hơi thở đã xuất hiện ở ngoài trăm trượng.

"Vẫn còn Thế Thân Phù?"

Cơ Khuynh Thành thấp giọng cười khổ, nàng vốn cho rằng, chính mình cưỡng ép vận dụng Huyền Minh Giới Thần Lực, hẳn là có thể cùng kẻ địch đồng quy vu tận.

Nhưng xem chừng là nàng nghĩ nhiều, nàng đã đấp số lượng lá bài tẩy mà Xích Chân nắm giữ.

Từ lúc bắt đầu giao chiến đến giờ, nàng đã thành công kích sát đối phương hai lần, nhưng Xích Chân vẫn có thể mượn Thế Thân Phù sống sót.

Bây giờ, bởi vì cưỡng ép vận dụng thần lực mà thân thể của nàng bị phản phệ vô cùng nặng nề, căn bản không trụ được quá lâu.

Phía bên khác, Lục Trường An cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.

Song Thủ Dực Sư thực sự quá khó g·iết.

Lợi dụng Định Thân Phù, hắn lần lượt đâm trọng thương nó bảy tám lần, mỗi một kích đều trí mạng.

Nhưng con hung thú trước mặt vẫn nhảy nhót tưng bừng, khí tức chỉ suy yếu vài phần mà thôi.

Ngay lúc này, một tiếng duệ khiếu vang vọng rừng núi, tiếp đó một đạo kiếm mang như băng trụ màu bạc cuồn cuộn bay lên, tản mát ra thần lực uy áp đáng sợ, khiến cho không gian hầu như bị hàn khí ngưng kết.

"Xem ra nhà ngươi sắp nỏ mạnh hết đà rồi!"

Xích Chân đầu tóc rối bù, nhếch miệng cười tàn nhẫn, nhẹ nhàng vung ống tay áo lên.

Chỉ thấy, từ trong ống áo của y bắn ra từng đạo hoả quang, thoáng chốc liền ngưng tụ thành mười tầng kết giới màu đỏ dày đặc ngăn trước người.

Oanh!

Kiếm mang màu bạc trảm lên trên kết giới màu đỏ, một đường đem kết giới đánh vỡ.



Trong từng âm thanh giòn dã chói tai vang lên, kết giới màu đỏ bị xé rách một tầng lại một tầng.

Kiếm mang màu bạc cũng theo đó mà không ngừng thu nhỏ, ảm đạm dần.

Cuối cùng, sau khi tầng kết giới thứ tám bị trảm phá, kiếm mang đã ảm đạm đến cực hạn, lấp loé vài lần rồi tán loạn biến mất.

Cách đó không xa, Cơ Khuynh Thành lần nữa nâng lên trường kiếm, một cỗ Huyền Minh Giới Thần Lực lạnh lẽo từ trên người nàng toả ra ngoài, đem vạn vật trong phương viên mười trượng đều đóng băng.

Nhưng không chờ kiếm của nàng chém xuống thì dị biến chợt xuất hiện.

Ầm ầm!

Từ trên trời cao bỗng nhiên lăng không hiện ra một đạo hoả tráo lấy tốc độ sấm đánh giáng xuống, hình thành một cái lồng giam cực lớn bằng hoả diễm, giam lỏng thiếu nữ ở bên trong.

Cơ Khuynh Thành mặc dù kinh hãi nhưng chưa loạn, thần lực trên người vẫn tiếp tục tăng lên, trường kiếm trong tay chợt tan biến, hoá thành một đoá tuyết liên nở rộ.

Tuyết liên xoay tròn, bắn ra vô số băng châm dài chừng một tấc giăng kín khắp nơi, hung hăng đâm lên lồng giam.

Hoả diễm bên ngoài liên tục tắt ngúm, nhưng Xích Chân đâu cho nàng cơ hội phản kháng, hai tay bấm quyết, điều động thần lực gia cố lồng giam.

Mà bên trong hỏa lao, công kích của Cơ Khuynh Thành chậm rãi yếu bớt, kiệt quệ ngã bịch trên mặt đất.

Làm xong chuyện này, sắc mặt của Xích Chân cũng hơi trắng nhợt, hiển nhiên liên tục vận dụng thần lực, khiến y chịu phụ tải không nhỏ.

Nhưng dù sao cũng thành công bắt sống được Cơ Khuynh Thành, đã xem như kết quả rất khả quan.

Đối với Thần Tộc đệ tử mà nói, tông sư trở xuống căn bản không thể khiến bọn họ kiêng kỵ.

Bởi vì coi như là Luyện Tạng ngũ khí cường giả cũng rất khó đánh vỡ thần lực kết giới, tổn thương tới chân thân của Thần Tộc.

Nhưng Cơ Khuynh Thành thì khác, nàng dĩ nhiên là người của Thần Tộc.

Hơn nữa, dựa vào phẩm chất của thần lực, có thể xác định, huyết mạch của nàng hoàn toàn không thua gì huyết mạch của Xích gia.

Nếu không phải Cơ Khuynh Thành đang phi thường suy yếu, thì trận chiến hôm nay, ai thắng ai thua còn chưa biết được.

Ban đầu, Xích Chân muốn bắt giữ nàng là vì truyền thừa của Băng Vân thượng nhân, nhưng hiện tại, sau khi biết được thân phận Thần Tộc của nàng.

Y càng nhất định phải bắt lấy Cơ Khuynh Thành, đồng thời biến nàng trở thành nữ nô của mình, giúp mình sinh sản đời sau.

Thần Tộc và Thần Tộc kết hợp với nhau, sinh ra hậu duệ tuyệt đối cực kỳ khó lường.

"Nhưng trước tiên phải giải quyết con ruồi đáng ghét kia đã!"

Xích Chân hừ lạnh, nheo mắt nhìn về phía Lục Trường An đang khổ chiến với Song Thủ Dực Sư.
— QUẢNG CÁO —