Lâm quốc được bao quanh bởi khu rừng rậm dày đặc, nơi đây tài nguyên phong phú, các mỏ khoáng thạch trải rộng khắp cả nước, vì sự giàu có này nên đất nước thường xuyên xảy ra chiến tranh.
Nội chiến, ngoại chiến liên miên cho đến khi bốn gia tộc hùng mạnh nhất đất nước liên thủ lại trấn giữ, lúc đó mới làm cho vùng đất màu mỡ này trở nên ổn định lại.
Bốn gia tộc này là Lâm gia, Bá gia, Hàn gia, Phong gia, lấy Lâm gia làm chủ đạo, ba gia tộc khác đều có riêng phần mình thế mạnh khác nhau.
Trong đó Phong gia chuyên về lĩnh vực giao thương buôn bán, đại biểu trong đó là Phong Hành thương đoàn.
Phong Hành thương đoàn trong lãnh thổ Lâm quốc có thể nói là bá chủ giao thương, không có thương đoàn nào giám tranh phong.
Nhưng vị trí độc tôn trong giao thương này đã bị lung lay vì một tập đoàn mới nổi.
Tập đoàn Hoàng Kim chỉ mới thành lập trong bốn năm gần đây nhưng sự ảnh hưởng của nó trong Lâm quốc chẳng thể xem thường.
Ban đầu khi thành lập, tập đoàn này chỉ bán ra các sản phẩm dành cho quý tộc, sản phẩm của họ rất bắt mắt lại mới lạ, làm cho các quý tộc rất thích thú.
Không bao lâu sau họ bắt đầu mở rộng thị trường cũng như nhắm vào nhiều đối tượng khách hàng khác nhau.
Từ bình dân đến kiếm sĩ, từ quý tộc đến các niệm thuật sư đều trở thành đối tượng mà họ nhắm đến.
Các thương nhân vì nhu cầu thị trường nên họ đã bắt tay hợp tác với tập đoàn Hoàng Kim, dần đà các thương đoàn nhỏ lẻ cũng bắt đầu dấn thân vào.
Dưới sự mở rộng không ngừng này, Phong hành thương đoàn đã nhắm mắt làm ngơ, họ không quan tâm đến vì họ có Phong gia làm chỗ dựa hoặc là vì nhiều năm đứng đầu trong nghành thương mại nên họ đã chủ quan với mọi thứ.
Sự chủ quan đó đã khiến họ phải trả giá cực đắt khi mà tập đoàn Hoàng Kim tung ra tiền giấy.
Khi sự tin tưởng của tập đoàn Hoàng Kim ở trong lòng dân chúng lên cao, họ đã tung ra ngoài tiền giấy thay thế cho tiền vàng trong các giao dịch mua bán nội bộ.
Tiền vàng là đồng tiền chính thức của đất nước này, chúng được hoàng gia sản xuất và lưu hành nhưng đồng tiền vàng có khuyết điểm là cồng kềnh khi muốn mua một vật phẩm có giá trị cao.
Tiền giấy thì khác, chúng gọn nhẹ dễ đem theo vì thế chúng được ưu chuộng sử dụng.
Tiền giấy dần trở thành phổ biến hơn và dần thay thế cho các đồng tiền vàng trong các giao dịch thương mại nhưng loại tiền mới này có tính ổn định không cao và được cho là sẽ sụp đổ trong thời gian gần.
Phong gia cũng cho là như vậy.
Nhưng sự tài tình trong điều hướng của tập đoàn Hoàng Kim đã khiến đồng tiền đáng lý nên sụp đổ này trở nên ổn định và không ngừng mở rộng tầm ảnh hưởng.
Nếu bạn có 10 đồng vàng gửi vào họ, bạn sẽ nhận được tiền giấy với giá trị tương đương 12 đồng vàng. Nếu bạn dùng tiền giấy giao dịch bạn sẽ được giảm giá cho mặt hàng mình mua. Bạn muốn mua sản phẩm này sao, bạn phải dùng tiền giấy mới được.
Các chính sách ưu đãi đã làm cho tiền giấy trở thành giao dịch phổ thông trong tầng lớp thường dân và niềm tin về đồng tiền này trong họ cũng lên cao.
Niềm tin ấy của các dân thường dần lay lan ra cho các tầng lớp khác nhau, làm cho giá trị của tiền giấy trở nên ổn định.
Phong Hành thương đoàn lúc này mới ý thức được tầm ảnh hưởng của sự việc, họ bắt đầu chèn ép tập đoàn Hoàng Kim, không chấp nhận giao dịch tiền giấy, tập hợp các thương đoàn lại để bài xích loại bỏ đồng tiền mới.
Nhưng mọi nổ lực lúc này đã là quá muộn màng, mọi chính sách mới của Phong Hành thương đoàn không có loại bỏ tầm ảnh hưởng của tiền giấy mà ngược lại khiến cho họ bị tổn hại càng nặng nề hơn.
Không chấp nhận tiền giấy làm họ dần mất đi khách hàng của mình.
Chuyện trở nên càng tồi tệ hơn khi hoàng gia chấp nhận tiền giấy làm đồng tiền giao dịch chính thức.
Chính xác là quốc vương muốn mua cách sản xuất chống làm giả tiền giấy, nhưng lãnh đạo bên tập đoàn Hoàng Kim không chấp nhận yêu cầu và hai bên đã ngồi lại đàm phán với nhau.
Uy hiếp không thành công, lại không thể tiếp tục để tiền giấy làm rối loạn thị trường nên quốc vương đã kí hiệp định với tập đoàn Hoàng Kim, trong hiệp định đó có quy ước về việc chấp nhận tiền giấy, cho phép nó lưu hành toàn Lâm quốc.
Hoàng gia đã công nhận tiền giấy thì Phong Hành thương đoàn không thể tiếp tục từ chối.
Tiền giấy chảy vào thương đoàn điều này làm cho họ trở nên cực kì bị động, khi mà giá trị của đồng tiền này được đối phương tùy thời định đoạt.
Nếu chèn ép đối phương quá mức, làm đối phương muốn cá chết lưới rách thì Phong Hành thương đoàn theo đó cũng sẽ bị tác động rất nặng nề.
Bốn gia tộc nhìn thì hòa hợp nhưng thật ra mâu thuẫn bên trong đã trở nên rất căng thẳng chưa nói đến mâu thuẫn trong gia tộc với nhau, nếu Phong Hành thương đoàn bị tổn thương thì Phong gia cũng khó mà giữ nổi vị thế như bây giờ.
Với tình cảnh hiện tại Phong Hành thương đoàn chỉ có thể tạm chấp nhận thất bại.
...
"Cháu dạo này thường cứ hay đờ người ra!" Ông tôi đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi nói.
"Cháu không có!". Tôi theo phản xạ la lên.
"Vài ngày nữa là về lại kinh đô rồi, cháu muốn nói gì thì nói đi, không sẽ có ngày cháu sẽ hối tiếc." Nói xong ông ấy rời đi.
Những gì ông nói làm tôi nhớ tới những chuyện xảy ra trong hai năm nay giữa tôi và Vô.
Ông tôi khi đó là tham mưu cho Phong Hành thương đoàn, ông ấy là người đa mưu túc trí.
Khi tập đoàn Hoàng Kim vừa mới mở rộng, ông ấy đã từng nhắc nhở về sự nguy hiểm của tập đoàn này nhưng không có một ai chịu nghe.
Thế rồi hai năm sau đó tập đoàn mới nổi này đã làm cho kẻ độc tôn trong nghành giao thương rớt hạng.
Thất bại trong cuộc chiến giao thương đã ảnh hưởng rất lớn tới lợi ích Phong gia.
Tổn thất đó cần có người đứng ra chịu trách nhiệm và ông tôi là người bị đẩy ra làm lá chắn.
Ông ấy bị giáng chức, từ người quyền cao chức trọng biến thành một người quản lý cho chi nhánh nhỏ ở lãnh thổ Man gia.
Ông tôi và tôi khi đó đã bị ép phải rời khỏi kinh đô.
Thân là con gái ở một hoàn cảnh lạ lẫm không có người nói chuyện, ông thì thường xuyên đến chi nhánh lo chuyện quản lý, nên trong lòng tôi rất hay buồn bực.
Để giải tỏa cảm xúc tôi thường một mình ra ngoài dạo phố.
Đường phố ở chỗ này không thể so sánh với kinh đô nhưng lại có rất nhiều thứ mới lạ mà ở kinh đô không có được.
Đi dạo qua một vòng tôi thấy mình hơi mệt nên định quay về thì một người đàn ông xa lạ chặn đường tôi.
Hắn một thân áo choàng trắng, mái tóc trắng bạch kim, mặt đeo lên mặt nạ che đi nửa gương mặt, hắn nhìn tôi nói: "Cô gái có cảm thấy mình thiếu cái gì không!" giọng nói của hắn trầm ấm nghe rất êm tai.
Tôi cảnh giác lên, ngươi không quen biết lại hỏi han ân cần thì có chín phần là lừa đảo, nên tôi lắc đầu rồi lách mình rời đi.
Đi được một đoạn, tôi cảm thấy có gì đó không đúng, chỗ túi tiền của mình hơi nhẹ, tôi sờ vào túi tiền thì không thấy tiền đâu.
Quay đầu nhìn lại thì thấy hắn không biết từ khi nào trong tay cầm lấy một túi tiền.
Hắn bước qua, nhẹ nhàng cầm lấy tay tôi, để lên đó túi tiền.
Mặt hắn sát lại gần tôi rồi nhỏ nhẹ thì thầm: "Cô gái, trộm cướp bây giờ rất hoành hành, đi ra đường nhớ phải cẩn thận!"
Nói xong hắn mỉm cười quay người rời đi.
Giọng nói đó đầy sức mê hoặc.
Nụ cười đó thật ấm áp, thật cuốn hút.
Tim tôi bắt chợt đập nhanh một cách thất thường.
Đó là lần đầu tiên tôi gặp Vô, người đã làm cho con tim tôi rung động.
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi