Hành Trình Của Bóng Đêm

Chương 5: Vùng Đất Hòa Bình.



Sau thời gian êm ả dưỡng thương, tôi lại trở về cuộc sống thường nhật của mình.

Hôn thê của tôi vẫn cứ như mọi ngày, cô ta qua nhà tôi hết bảo tôi làm cái này lại bảo tôi học cái kia, nhưng từ sau vụ bọn cướp cô ta đã bỏ hẳn tiết mục luyện kiếm với tôi, điều này làm tôi hơi bất an.

Đêm khuya đã đến khi chắc rằng mọi người đã ngủ say lúc này tôi mới thức dậy mở ra địa đạo mà tôi đã đào sẵn mấy năm trước.

Thông qua địa đạo tôi rời khỏi nhà tiến vào khu rừng.

Tôi vừa đi sâu vào rừng vừa uốn lượn quanh co để chắc rằng không ai theo mình, khi đảm bảo an toàn tôi tăng tốc tiến về căn cứ bí mật.

Nơi đây ở sâu trong rừng, cây cối chen chúc, trong rừng cây đó có một căn nhà gỗ đơn sơ.

Tôi tiến vào căn nhà này, trong đây chẳng có gì ngồi cái bàn chứa đầy giấy mực và một cái giường gỗ, trên giường có hai cô bé đang nằm ở đó.

Hai cô bé này làn da mái tóc đều trắng một màu, trên da có nhiều vết lở loét, trên mặt thì sưng phù, mắt nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt như muốn tắt thở bất cứ lúc nào.

Hai người này bị ma hóa và tôi đã nhặt được họ từ bọn cướp.

Chuyện này phải nói đến đêm trước ngày tôi và hôn thê của mình gặp năm tên cướp lạ mặt đó.

Tôi nghe nhiều người đồn rằng nơi đó có cướp hoành hành.

Tôi là chúa tể hắc ám làm sao có thể để bọn cướp hoạt động ngang ngược như thế ở địa bàn của mình mà không trả phí nên tôi vội vã trong đêm tiến về hang ổ của bọn cướp bắt chúng giao tiền phí địa bàn.

Bọn cướp này cũng rất là không phối hợp nên tôi đã tiễn bọn chúng đi một quãng đường xa đồng thời giữ hộ tài sản của chúng một đoạn thời gian.

Trong lúc thu gom tài sản thì tôi phát hiện ra hai đứa bé ma hóa đang bị nhốt trong lồng sắt.

Lòng nhân từ của tôi nổi lên nên tôi đã cứu bọn nhỏ ra và đưa chúng đến cơ sở bí mật.

Bọn nhỏ thật đáng thương nên tôi quyết định nổ lực cứu chữa chúng sẵn tiện thực hiện vài nghiên cứu về vấn đề ma hóa.

Nhìn hai đứa nhỏ trước mặt mà tôi thở dài, đã hơn nửa tháng chữa trị mà hai đứa nhỏ không có chuyển biến tốt chút nào mà tình trạng càng ngày càng tệ.

Tôi đi lại chỗ đứa nhỏ, vuốt nhẹ lên mái tóc trắng bạch kia, mái tóc này là thành quả duy nhất sau hơn nữa tháng chữa trị, ban đầu hai người họ mái tóc đều màu vàng kim nhưng sau những nổ lực của tôi chúng đã trở thành màu trắng.

Ma hóa là sự rối loạn bất thường của trạng thái ma lực, cụ thể hơn là sự chuyển đổi giữa trạng thái ma lực bất hoạt thành trạng thái ma lực hoạt động do tác động di truyền gây nên.

Mã di truyền gây rối loạn trạng thái ma lực này có tính phân biệt giới tính.

Con trai chứa mã di truyền này bắt đầu hoạt động thì họ sẽ chết ngay, còn con gái thì sẽ chết từ từ với các biểu hiện như da thịt sẽ trở nên trắng bạch và bắt đầu thối rữa, cơ thể sẽ dần mất đi sức lực rồi dần mất đi ý thức, cuối cùng cả người biến thành thịt nhão mà chết.

Đây là tổng kết sơ bộ về ma hóa mà tôi biết.

Tôi đặt tay lên đứa nhỏ rồi dùng ma lực của mình tạo các bước sóng dao động khác nhau để tác động lên sự cân bằng trạng thái ma lực trong cơ thể đứa bé và sau một lúc da đứa bé này bắt đầu đỏ lên như tôm luộc, tôi vội dừng ma lực của mình lại.

Thật may khi con bé còn sống.

Tôi đi lại chỗ bàn làm việc ghi chép lại quá trình thử nghiệm và phản ứng của đối phương, vừa ghi chép tôi vừa nhớ tới quan điểm ma hóa ở thế giới này.

Ma hóa theo quan điểm thế giới này là chúng xảy ra khi trong lòng người trở nên xấu xa, vật tà ác mới thừa cơ chiếm giữ cơ thể của họ, vì những quan điểm như vậy nên phụ nữ bị ma hóa sẽ bị người đời ruồng bỏ hoặc là bị giết chết, tệ nhất là bị bán vào chợ đen làm vật thí nghiệm cho các cuộc nghiên cứu vô nhân tính.

Bọn nhỏ trên giường này hẳn đã chịu nhiều đau khổ rồi nên cố gắng chống chịu một chút nữa đừng có chết sớm, đến khi tôi hoàn thành xong nghiên cứu của mình tôi sẽ giải thoát rồi chôn cất mấy đứa đường hoàng.

...

Ngày qua ngày nhanh như cái chớp mắt đã một tháng thời gian kể từ ngày bắt đầu thí nghiệm ma hóa trên người hai đứa nhỏ.

Thí nghiệm đã có nhiều bước đột phá, tôi đã tìm được bước sóng ma lực thích hợp có thể làm cân bằng trạng thái ma lực cho hai đứa nhỏ, thành công này phần lớn đến từ loại máu mà tôi lấy được từ lũ cướp lúc trước.

Tôi trong lúc tuyệt vọng chán nản định từ bỏ nghiên cứu thì tôi vô tình phát hiện trạng thái chết của tên cướp đó rất giống tình trạng đàn ông bị ma hóa chết đi, nên tôi đã bắt tay nghiên cứu sâu hơn vào loại máu thần kì này và nó đã cho tôi một bất ngờ thật to lớn.

Tôi tiếp tục chữa cho hai đứa nhỏ, bây giờ trạng thái ma lực trong cơ thể của chúng đã cân bằng, tiếp đến là chờ cho chúng tỉnh lại.

Tôi rời đi căn cứ bí mật, trở về nhà mình ngủ lấy một giấc say, sáng hôm sau tôi lại tiếp tục cuộc sống thường ngày.

Đêm lại đến tôi rời nhà tiến về căn cứ, lần này khác với mọi khi, tôi bắt đầu khoác trên mình áo choàng đen, đeo lên một chiếc mặt nạ đen tuyền rồi mới vào căn cứ, tôi không muốn bọn nhỏ nhìn thấy mặt mình vì khoảng thời kì này là thời điểm tôi phát triển nên không muốn cho ai biết phân thận của mình, nếu không rất nhiều chuyện phiền phức kéo đến sẽ cản trở kế hoạch chúa tể hắc ám mà tôi đã hoạch định sẵn.

Cả một đêm chờ đợi cuối cùng thì hai đứa này chẳng đứa nào chịu tỉnh dậy.

Tôi tiếp tục chữa trị, lại thêm ma thuật phục hồi lên hai đứa nhỏ mà chúng vẫn như thế chẳng có dấu hiệu gì sẽ tỉnh, rõ ràng hôm qua có một đứa đã mở mắt tuy rất nhanh lại thiếp đi nhưng rõ đã gần tỉnh nên tôi nghĩ hôm nay hai đứa rất có thể sẽ tỉnh lại vì vậy tôi mới trưng diện bộ đồ đậm chất phong cách thần bí nhưng hai đứa này đã làm tôi cực kì thất vọng, thật phí thời gian.

...

Qua thêm hai ngày thời gian thì hai đứa nhỏ cũng lần lượt tỉnh dậy, sau đó tôi khéo léo đuổi bọn chúng đi.

Bản thân tôi không có nhiều tiền, dù có cũng đầu tư vào nghiên cứu không dư dả gì để mà nuôi bọn nhỏ, huống hồ gì chăm sóc trẻ con rất tốn thời gian và công sức.

Điều mà tôi không nghĩ tới là hai đứa này lại như thế biết ăn vạ, chúng cứ bảo tôi là ân nhân cứu mạng của chúng rồi một mực nói muốn báo đáp muốn làm trâu làm ngựa cho tôi.

Suy nghĩ một chút tôi cũng hiểu được lý do hai đứa sống chết đòi theo tôi, hai đứa còn quá nhỏ mà đã nhìn thấy mặt tối của thế giới, chúng còn sắp bị bán vào chợ đen nữa nên chúng sợ hãi và cần một người bảo vệ, một người có thể nương tựa.

"Đi theo ta!"

Tôi dẫn bọn nhỏ ra ngoài rừng.

Lưng đưa về hai đứa nhỏ, tay trái để ở sau lưng, tay phải tôi chỉ về một trong hai mặt trăng trên cao.

"Hai ngươi biết nó là gì không?"

Giọng tôi đã trở nên trầm xuống nhất có thể, đồng thời dùng ma thuật khiến cho không khí xung quanh trở nên lạnh đi.

Hình ảnh, âm thanh đều hoàn hảo.

"Đó... Đó là mặt trăng." Đứa bé nhỏ hơn rụt rè trả lời.

Đúng, đây chính là mặt trăng.

"Nó không phải mặt trăng mà là địa vực phong ấn."

Bước đầu tiên là phủ nhận tất cả câu trả lời của đối phương, dù nó đúng hay sai đều phủ nhận.

"Phong... Phong ấn?" Đứa bé lúc nãy rụt rè hỏi lại.

Hỏi rất đúng, đứa bé này thật là có triển vọng.

"Địa vực phong ấn là nơi giam giữ Thần... vị Thần mạnh nhất cũng là vị Thần đáng sợ nhất."

Tôi lại dùng ma thuật tạo ra một luồng gió nhẹ thổi qua làm tăng thêm độ âm u cho bầu không khí.

"Thần..."

Hai đứa nhỏ kinh ngạc thốt lên.

Tốt, bước hai khơi dậy sự tò mò đối phương thành công.

"Hai người các ngươi có biết đến vùng đất hòa bình?"

vô địch lưu , hài hước đọc giải trí