Lục Tổng Phu Nhân Mất Trí Nhớ Rồi!

Chương 47: 47





"Nếu như làm vậy có thể khiến em về bên anh, cái danh độc phu đó anh cũng không có so đo."
Lâm Huyền cười nhẹ, hai tay ôm lấy người anh.

"Thật ra trải qua nhiều chuyện như thế, em đã sớm không còn trách anh nữa rồi."
Lục Ngạn đặt mặt trên vai cô, mỉm cười mãn nguyện: "Như em nói là đã đồng ý cho anh cơ hội đúng không?"
"Anh thích nghĩ thế nào liền nghĩ đi." Lâm Huyền đẩy anh ra, liền bị anh kéo ngược vào lại.

Nhìn bầu trời đen như mực ở ngoài cửa sổ, Lâm Huyền có chút gấp.

"Anh mau về đi, trời tối rồi kìa."
Lục Ngạn như không nghe cô nói, tay vẫn tiếp tục giữ chặt lên eo cô.

Bàn tay anh dần dần lần mò lên trên, Lâm Huyền bỗng giật mình phát ra một tiếng.

"Lục Ngạn, mau bỏ tay ra.".

Truyện Sắc
Lục Ngạn thở dài một hơi, bàn tay có chút cứng đờ.

"Anh xin lỗi, không làm em sợ chứ?"
Lâm Huyền lắc đầu, nhưng trên gương mặt vẫn lộ rõ biểu cảm thất thần.

Cô đứng dậy ngồi vào ghế sô pha, gương mặt ửng đỏ không cách nào che dấu.

"Vậy anh về trước nhé.


Ngày mai lại đến tìm em." Lục Ngạn mỉm cười đi về phía cửa, rất lưu luyến chào tạm biệt với cô.

Đợi đến khi cửa đóng lại, Lâm Huyền mới lên tay sờ lên mặt mình.

Nóng bừng.

Chết tiệt!
[...]
Cả đêm qua Lâm Huyền không cách nào ngủ được.

Trời còn chưa sáng thì cô đã thức dậy.

Một lát sau, ngoài cửa bỗng dưng vang lên tiếng bước chân.

Lâm Huyền háo hức chạy ra mở cửa.

Lục Ngạn nhìn cô, có chút ngơ ngác.

"Anh còn chưa có gõ cửa."
Lâm Huyền nhận ra hành vi của mình có chút kì quái, bèn ngại ngùng bịa ra một vài lý do cho qua chuyện.

Lục Ngạn mỉm cười gật đầu, cũng không có vạch trần cô.

"Anh ăn sáng chưa? Em có nấu mỳ, chúng ta ăn cùng đi."
"Được."
Lâm Huyền ngồi xuống bàn, rất vui vẻ ăn mỳ.

Từ sau khi ra ở riêng, tay nghề của cô tốt lên không ít.

Như nhớ ra gì đó, Lâm Huyền ngẩng mặt lên, rất mong chờ nhìn Lục Ngạn.

"Ngon không?"
"Em nấu cái gì cũng ngon."
Lâm Huyền bật cười thành tiếng.

Hiếm khi Lục Ngạn ôn nhu lại còn biết cách dỗ vui người khác như vậy, cô đúng là có chút thụ sủng nhược kinh.

Lúc ăn xong đã là nửa giờ sau.

Lâm Huyền nằm trên sô pha lướt điện thoại, vu vơ nói chuyện cùng Lục Ngạn.

"Hôm nay anh không đi làm à?"
Lục Ngạn vòng tay ôm cô từ phía sau, nhắm chặt mắt.

"Đêm qua anh đã giải quyết xong mọi việc rồi, để dành hôm nay đến thăm em."

Lâm Huyền đang đọc tin tức rất chăm chú, nghe Lục Ngạn nói xong, tay đang cầm điện thoại cũng cứng đờ.

"Đêm hôm qua muộn như vậy, anh còn làm việc?"
"Còn không phải vì em sao? Vì quá nhớ em thôi.

Nếu như đêm qua em để anh ở lại, anh đương nhiên sẽ toàn tâm toàn ý ngủ cùng em."
Lục Ngạn cười cười, lại thâm ý nhắc đến việc ở lại.

"Anh đúng là không biết lo cho sức khỏe của mình, lỡ sau này..." Biết lời nói của mình có chút thất thố, Lâm Huyền bèn im lặng không lên tiếng.

"Lỡ sau này thế nào? Em sợ anh chết em sẽ trở thành góa phụ à?" Lục Ngạn đem môi dán lên mặt cô, sau lại tiếp tục hôn lên khắp mặt cô.

Lâm Huyền quay mặt, lấy điện thoại tiếp tục đọc tin tức đang dang dở.

"Anh biết em đang đọc tin tức gì không?"
Lục Ngạn nhíu mày, đôi mắt lướt qua tiêu đề trên điện thoại.

"Nữ minh tinh họ Lâm nọ tìm cách câu dẫn lại chồng cũ.

Châu tiểu thư đau lòng ôm tình si." Lục Ngạn nghiêm túc đọc, sau lại bật cười thành tiếng.

"Anh cười cái gì? Em giống như đang câu dẫn anh lắm sao? Em cần câu dẫn anh lắm sao?" Lâm Huyền bĩu môi, đem tay nhéo má anh.

"Là anh câu dẫn em."
Lục Ngạn nhếch môi, rất tự luyến nói tiếp: "Với gương mặt này của anh, chẳng lẽ em lại không động tâm sao?"
"Đúng vậy.

Anh rất đẹp, chỉ là đẹp như anh trong giới giải trí cũng không hề thiếu đâu." Lâm Huyền khẽ bắn cho anh một đôi mắt khinh bỉ.

"Đẹp thì sao chứ? Cũng không tốt bằng anh."
Với câu nói này của Lục Ngạn, Lâm Huyền từ chối cho ý kiến.


Cô vào trong bếp lấy ra hai ly nước ấm, sau đó ngồi vào bàn nghiêm túc đọc lịch chiếu bộ phim thanh xuân của cô.

"Phim sắp chiếu rồi, đến lúc đó em sẽ phải đi tuyên truyền, lịch trình tương đối bận rộn."
"Em báo trước cho anh để anh đỡ nhớ nhung em sao?"
Lâm Huyền cười mỉm, gật đầu.

"Phim khi nào thì chiếu?" Lục Ngạn hỏi.

"Hai ngày nữa." Lâm Huyền trầm ngâm, thời gian phim công chiếu cũng không còn xa.

Lục Ngạn ôm ôm cô, như con cún nhỏ cọ cọ vào cổ cô, hình như còn rất uất ức.

"Sao thế?"
"Anh không nỡ xa em."
Lâm Huyền: "..." Vậy không phải trước kia bọn họ cũng rất ít khi gặp nhau sao? Anh cũng nỡ xa cô đấy thôi.

"Em chỉ đi có mấy ngày thôi.

Những ngày sau đó đa phần là quay quảng cáo.

Vậy nên anh cũng đừng có bi thương như vậy."
Lục Ngạn: "..." Có gì khác nhau sau?
"Anh thấy em vẫn nên bồi thường cho anh chút gì đó.

Coi như sau này xa em anh cũng đỡ buồn hơn.".