Lực Vương Huyền Vũ

Chương 28: Trần Thiên Cảnh - Nước mắt phụ mau



Trò chuyện với 2 vị thúc bá xong, Thiên Sinh liền trở về khách điếm tụ họp với Huyền Như Ngọc tứ trưởng lão rồi dẫn đường cho bọn họ đến Trần Gia.

Trần Gia hiện tại đang canh phòng nghiêm ngặt, đa số là người có tu vi Thông Mạch Cảnh.

Thiên Sinh đưa mọi người đến gần mật thất Huyền Như Ngọc dùng thần thức quét vào trong mật thất thì thấy có khoảng 8 người tụ khí cảnh từ nhất tinh đến tứ tinh ở trong liền bảo Hà Hồng Liên tạo thêm phân thân và sử dụng tốc độ tối đa để tiêu diệt hết bọn chúng để tránh cho chúng có thời gian báo động gọi viện binh làm bứt dây động rừng.

Hà Hồng Liên không phụ lòng mọi người, trong nháy mắt đã xử gọn bọn chúng.

Thiên Sinh bảo trong mật thất còn có 2 tầng nữa, có thể bọn chúng nhốt phụ mẫu của hắn ở tầng sâu nhất.

Huyền Như Ngọc phát hiện cánh cửa của mật thất có pháp trận cấp thấp dùng để cách âm và ngăn thần thức dò xét . Nàng phá giải pháp trận và dùng thần thức dò xét phía dưới thì thấy có 4 tên tụ khí cảnh tầng lục tinh.

Huyền Như Ngọc nhè nhàng mở cửa đẻ mọi người đi vào và đóng cửa lại rồi phục hồi pháp trận.

Pháp trận vừa được phục hồi, Huyền Như ngọc bảo tất cả tất công nhưng không được sử dụng chiêu thức có sức phá hoại lớn vì trận pháp cấp thấp chỉ ngăn chặn được âm thanh bình thường chứ không thể ngăn chặn những âm thanh quá lớn, vì sợ rìu của Tần Minh quá nặng, khi sử dụng sẽ phát ra âm thanh nên không cho Tần Minh tấn công.

Tất cả nghe lệnh của Huyền Như Ngọc và xông vào, mỗi người chọn một tên để xử lý.

4 tên nhìn thấy nhóm người Huyền Như Ngọc chưa kịp động thủ thì đã bị nhóm người Thiên Sinh tấn công. Tất cả chỉ dùng 1 chiêu đã có thể nhanh chóng xử lý bọn chúng.

Cửa ở tầng này không có kết giới nhưng cánh cửa có thể cách âm, Huyền Như Ngọc lại dùng thần thức quét qua rồi nói với mọi người rằng ải này hơi khó vì bên trong có 1 người với tu vi là Phá khí cảnh tam tinh.

Hà Hồng Liên tuy có tốc độ rất nhanh nhưng muốn 1 chiêu giết chết Phá Khí cảnh tam tinh mà không gây ra tiếng động thì rất khó.

Huyền Như Ngọc : " Nếu ta không lầm thì con có chiêu thức để khống chế đối thủ tầm xa phải không?" - Huyền Như Ngọc quay sang Tần Minh.

Tần Minh gật đầu : " Đệ tử có thể khống chế đối thủ trong phạm vi 10 mét."

Huyền Như Ngọc : " Như thế đã đủ rồi, bây giờ sau khi ta mở cánh cửa này ra, con lập tức khống chế đối thủ và Hà Hồng Liên lập tức xong vào kết liễu đối phương."

Tất cả đã sẵn sàng và khi Huyền Như Ngọc vừa hé mở cánh cửa, người bên trong vừa nghe động tĩnh liền đứng lên thì lập tức có một cỗ hồn lực áp chế đè hắn xuống và một thân ảnh lao vào bịt miệng và cắt cổ hắn.

Giải quyết xong tên cuối cùng, mọi người bước vào thì thấy có 2 người trung niên 1 nam 1 nữ đang ngồi ở trong nhà lao và được trói bằng Khoá Triệt Hồn Lực. Loại khoá này được làm từ nguyên liệu đặt biệt có thể làm cho người đeo vào hồn lực sẽ bị phong bế, không thể sử dụng được hồn lực.

Thiên Sinh nhìn thấy 2 người, không kìm được nước mắt liền chạy lại nắm lấy song sắt gọi lớn : " Phụ thân, mẫu thân."



Đây chính là phụ thân của Thiên Sinh là Trần Thiên Cảnh và mẫu thân của hắn là Hoàng Diệu Như.

Trần Thiên Cảnh và Hoàng Diệu Như ngước mặt lên nhìn thấy Thiên Sinh liền vui mừng, không tin vào mắt của mình : " Thiên Sinh, có phải là con không, ta có nằm mơ không, con ta chưa chết." - Hoàng Diệu Như nói trong nước mắt

Tần Minh tìm được chìa khoá trên người tên canh ngục liền mở khoá nhà lao ra và cùng Thiên Sinh đi vào mở khoá cho 2 người.

3 người nhà Thiên Sinh ôm nhau khóc nức nở : " Trời không phụ lòng ta, con vẫn còn sống."

Huyền Như Ngọc tứ trưởng lão giục Thiên Sinh : " Bây giờ không phải là lúc để hàn huyên, chúng ta nên rời khỏi đây càng sớm càng tốt."

Huyền Như Ngọc không quên thu lại 2 cái Khoá Triệt Hồn Lực.

Thiên Sinh dìu mẫu thân của hắn và Tần Minh dìu Trần Thiên Cảnh, cả bọn nhanh chóng ra ngoài và lập tức trở về khách điếm.

Cũng vào lúc này, Nhất Long lén lúc đi vào một căn phòng, bên trong có một người đang ngồi uống trà :

" Sao ngươi không đường đường chính chính mà đi vào từ cửa chính mà phải lén lút, xém chút nữa ta tưởng có người đột nhập, chuẩn bị động thủ nữa đấy." - Người thần bí.

Nhất Long cười đùa và hồn nhiên ngồi xuống rót thêm một ly trà :

" Ta biết ngươi sẽ nhận ra khí tức của ta với lại vào bằng cách này sẽ kích thích hơn."

Người thân bí đặt ly trà xuống bàn : " Hôm nay có chuyện quan trọng gì mà ngươi lại tìm ta, không phải lén lút tìm ta chỉ để uống trà đấy chứ?"

Nhất Long hớp một ngụm nước trà : " Ta tìm ngươi nhờ ngươi đi theo ta một chuyến."

Trong khách điếm

Thiên Sinh đã cho tiểu nhị 1 viên lam tinh thạch và nhờ hắn ta tìm giúp 1 bộ đồ nam cho Trần Thiên Cảnh và thuê thêm 1 phòng cho 2 người, Huyền Như Ngọc đưa bộ đồ của mình trong nhẫn không gian đưa cho Hoàng Diệu Như để 2 người tắm rửa thay y phục.

Sau khi thay xong mọi người tụ tập ở phòng của Huyền Như Ngọc.

Thiên Sinh vội quỳ xuống, nước mắt tuông ra : " Phụ thân, mẫu thân, hài nhi bất hiếu đã để 2 người chịu nhiều khổ sở."

Hoàng Diệu Như và Trần Thiên Cảnh liền đỡ Thiên Sinh đứng dậy.



Trần Thiên Cảnh : " Không thể trách con được, đều do ta không tốt, quá lơ là trúng bẫy kẻ gian, đau lòng nhất là bị chính tay đứa con ruột của mình lập mưu hãm hại khiến cho con xém nữa mất mạng."

Hoàng Diệu Như nghe nhắc đến Trần Thiên Hồng nàng liền đau lòng không kìm được nước mắt nhưng rồi nàng cố nén lại ôm Thiên Sinh vào lòng : " Mấy năm qua con sống có tốt không? Ta không phải là mẫu thân tốt, đã phải để con sống lưu lạc bên ngoài."

Thiên Sinh an ủi : " Mẫu thân, phụ thân đừng quá lo lắng cho con, cũng vì chuyện đó xảy ra con mới có được một người sư phụ và các sư muội sư đệ đối xử rất tốt với con."

Thiên Sinh liền kể vắn tắt mọi chuyện sau khi rơi xuống núi cho phụ mẫu của hắn nghe và không quên giới thiệu từng người cho họ.

Trần Thiên Cảnh, Hoàng Diệu như cùng Thiên Sinh quỳ xuống trước mặt mọi người.

Trần Thiên Cảnh cảm kích : " Ta cảm tạ mọi người đã giúp đỡ và chăm sóc cho Thiên Sinh bao nhiêu năm qua và đã liều tính mạng mà cứu phu thê chúng ta ra ngoài, hiện tại ta không có cách nào để báo đáp, Trần Thiên Cảnh ta xin thề, sau này các vị có cần trợ giúp gì, Trần Thiên Cảnh ta thề chết không từ."

Huyền Như Ngọc tứ trưởng lão liền đỡ 3 người đứng dậy.

" Ta chỉ tiện tay giúp sức thôi, dù gì cũng là đệ tử đồng môn, mấy cái đó sau này hãy nói, chuyện quan trọng hiện giờ là 2 người hãy uống 2 viên đan dược này vào và nghỉ ngơi sớm, sáng mai chúng ta còn phải đi đòi lấy công đạo cho các người và giành lại Trần Gia."

Huyền Như Ngọc đưa cho phụ mẫu của Thiên Sinh 2 viên đan dược và mọi người về phòng nghỉ ngơi.

Phòng của phụ mẫu Thiên Sinh

2 người uống đan dược xong chuẩn bị nghỉ ngơi.

Hoàng Diệu Như : " Lão gia, ngày mai thật sự phải giết Thiên Hồng sao?"

Trần Thiên Cảnh : " Ta biết nàng rất đau lòng, ta cũng đâu kém gì nàng, nhưng nó đã làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, giam giữ phụ mẫu, mưu sát đệ đệ, nếu như không phải vì chìa khoá bí cảnh của Trần Gia chắc chắn hắn đã giết chúng ta rồi."

Hoàng Diệu Như : " Ta biết nó đã làm sai chuyện tày trời, nhưng dù gì cũng ta con trai của chúng ta, chàng đành lòng sao?."

Trần Thiên Cảnh : " Ta không đành lòng nhưng ta phải giết tên súc sinh này, nếu tha cho hắn thì nàng nghĩ sau này nó có lại làm hại Thiên Sinh hay không? Nếu tha cho hắn thì sự an toàn của Thiên Sinh sẽ luôn bị rình rập, nàng nỡ sao?"

Hoàng Diệu Như buông xuôi : " Thôi được, ngày mai chàng hãy cố gắn bảo vệ Sinh nhi, đừng để Sinh nhi bị thương."

Trần Thiên Cảnh cương quyết : " Nàng yên tâm, cho dù đổi tính mạng này, ta cũng sẽ bảo vệ an toàn cho Sinh nhi, ngày mai nàng hãy ở lại đây nghỉ ngơi để tránh thấy cảnh đau lòng."

2 người trò chuyện xong và quay mặt qua nghỉ ngơi để giấu 2 hàng lệ luôn dài trên khuôn mặt 2 người.