Lục Yên, Anh Yêu Em

Chương 45: Tắm ngày 1



Sau đêm hôm đó, thời gian Tạ Đạo Niên và Lục Yên gặp nhau ngày càng nhiều, anh đang trong thời gian chờ kết quả thi, còn cô vẫn đang bận rộn với các kỳ thi, anh thường đến đại học H tìm cô, hai người cùng nhau xem phim rồi đi ăn. Tạ Đạo Niên bắt đầu dạy Lục Yên viết thư pháp, tuy chữ viết của cô như con sâu, nhưng chỉ cần Lục Yên kiên trì, thì Tạ Đạo Niên luôn sẵn lòng dạy cô.

Tháng 6 đã đến, Lục Yên thi xong tất cả các kỳ thi, thu dọn đồ đạc về nhà. Trung tuần*, Tạ Đạo Niên đến đón cô, hai người cùng nhau đến đầm sen ở vùng ngoại thành chơi mấy ngày.

(*trung tuần: từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng.)

Chạy thẳng một mạch về hướng nam, chiếc xe rời khỏi nội thành, bắt đầu thấy những cánh đồng lúa, và người bù nhìn mặc bộ quần áo màu đỏ ở giữa cánh đồng, để bảo vệ cánh đồng. Xa xa là những ngọn núi cao cao thấp thấp, xanh ngắt, trải dài mấy trăm dặm*, trên lá cây vẫn còn đọng lại những hạt sương, trong không khí tràn ngập mùi sương mù ẩm ướt.

(*dặm: 1 dặm = 1,609344 km)

Tạ Đạo Niên lái xe chậm lại, Lục Yên lấy điện thoại ra chụp ảnh lại.

Có một phiên chợ ở trong ngôi làng nhỏ, những con gà tre*, gà đen** được nhốt trong lồng, kêu cục ta cục tác.

Anh xuống xe mua cho cô hai cái bánh dày* sau đó tiếp tục lái xe đi, Lục Yên ăn bánh dày, mở một bản nhạc piano, phong cảnh ngoài cửa xe đều mang ý thơ.

(*bánh dày: từ gốc là "糍粑" = (hán việt) từ ba, có tên tiếng anh là "glutinous rice cake", là một loại bánh được làm bằng cách nghiền gạo nếp, nhân bánh tùy vào từng địa phương, sau đó hấp, là một loại bánh phổ biến ở miền nam Trung Quốc.)

Xe đi vào một con đường nhỏ, ở hai bên đường bắt đầu xuất hiện những ao sen, hai màu xanh và hồng đập vào mắt, hoa sen vừa mới nở, những chiếc lá xanh ngắt, tràn đầy sức sống.

Tạ Đạo Niên xuống xe mở cổng sắt ra, sau đó lái xe vào rồi đóng cổng lại.

Trong tầm mắt xuất hiện một ngôi nhà màu xám tro, 4 tầng, bên ngoài không được lăn sơn, nên nhìn thoáng qua tương đối sần sùi, Tạ Đạo Niên dừng xe ở dưới gốc cây, cởi dây an toàn ra.

Lục Yên cầm đồ xuống xe giúp anh. Trên cây phát ra tiếng ve sầu kêu ve ve, ven hai bên đường dẫn đến ngôi nhà là những hàng cây lựu, đã chín, rơi rụng đầy xuống đất và đang bị những con chim mổ ăn bừa bãi.

Tạ Đạo Niên đem đồ đạc cho vào xe đẩy nhỏ, dắt tay cô, "Đi nào."



"Trường Canh, trước đây anh ở đây à?"

"Ừm, trước năm bảy tuổi đều sống ở đây."

"Đây là một nơi ở tốt a."

"Lúc trước, khi anh học tiểu học đều tự chơi một mình."

"Như vậy chắc là rất buồn?"

"Không hề, ở đây có rất nhiều thứ để chơi." Tạ Đạo Niên chỉ tay vào một cây lựu cao to ở phía trước, "Lúc trước anh thường hay trèo lên đó xong bị ngã xuống, nhưng vẫn bò dậy tiếp tục trèo lên."

Lục Yên nở nụ cười, thì ra từ nhỏ anh đã kiên trinh bất khuất* như vậy rồi.

(*kiên trinh bất khuất: là một thành ngữ của người Trung Quốc. Có ý nghĩa là: Kiên định mà có tôn nghiêm, nhất định không khuất phục trước các thế lực tà ác. Trinh: Kiên định. Khuất: Khuất phục...)

Trước khi đến đây, Tạ Đạo Niên đã nói với cô, điều kiện ở đây có chút thô sơ, nên Lục Yên cũng chỉ mang một ít quần áo và đồ dùng sinh hoạt cơ bản đến.

Sau đó cô mới biết thế nào là điều kiện thô sơ.

Mở cửa ra, đồ dùng trong nhà đều được phủ bằng một lớp vải trắng, có rất ít đồ dùng bằng điện, lâu không có người ở, nên có một mùi gì đó hơi khó ngửi.

Lục Yên tự động vào nhà tắm múc nước, tìm khăn lau lau lại bàn ghế cho sạch sẽ, Tạ Đạo Niên đem đồ đạc mới mang đến vào phòng, khi đi ra thì thấy Lục Yên đang lau bàn, còn tìm được một cái tạp dề để mặc lên người.

Anh lặng lẽ nhìn cô, cho đến khi cảm thấy lòng tràn đầy cảm giác thỏa mãn mới thôi.

Tạ Đạo Niên cầm chổi quét nhà, Lục Yên ngăn anh lại, "Nhiều bụi bẩn lắm, nên lau bằng nước trước đã."



Hai người quét dọn phòng khách sạch sẽ tinh tươm, Tạ Đạo Niên đưa Lục Yên lên tầng hai, đi thẳng vào phòng trong.

Lục Yên nhìn cánh cửa màu nâu, hỏi, "Phòng của anh?"

Tạ Đạo Niên mở cửa ra, "Ừm, trước anh ngủ ở đây."

Cảnh vật trong phòng dần hiện ra, có một cái bàn học nho nhỏ, còn có một cái giường đơn, trên sàn nhà có một tấm thảm màu xám, trên tường treo bốn chữ "Thiên đạo thù cần*".

(*thiên đạo thù cần: là thành ngữ Trung Quốc, có nghĩa là Đạo trời ban thưởng đền đáp cho những người biết cần cù phấn đấu.)

Giống như anh, vừa cẩn thận tỉ mỉ, vừa ngăn nắp sạch sẽ gọn gàng.

Lục Yên đưa tay phủi những hạt bụi bám trên câu đố, hỏi anh, "Từ nhỏ anh đã nhạt nhẽo như vậy rồi?"

"Không thích nhiều thứ lắm." Anh kéo cô ra, "Chúng ta không ngủ ở phòng này, những phòng khác đã từng bị người khác ngủ qua rồi, còn một phòng để đồ đạc linh tinh, có lẽ chúng ta phải ở căn phòng ở tầng trệt*."

Kỳ nghỉ mát này đúng là qua loa, nhưng Lục Yên cũng không quan tâm lắm, cô đứng dậy phủi sạch hai tay, "Vậy xuống tầng trệt đi."

Tạ Đạo Niên đưa cô đến sảnh sau, từ sảnh sau đi ra sân sau, ở đây trồng khá nhiều loại rau, dưới cây cầu dẫn đến vườn rau có một con suối nhỏ, chảy từ trên núi xuống, nước khá sâu nhưng lại rất trong, nên có thể nhìn thấy những con cá đang bơi lội rất linh hoạt, đi một lúc thì đến chỗ khác. Một bên bờ suối trồng một hàng cây lựu, bờ bên kia thì trồng một rừng chuối.

"Trường Canh, sao ở đây lại trồng nhiều rau quả vậy?"

"Bác Quyền trông nom nơi này, thỉnh thoảng bác ấy sẽ đến đây xem một chút."

"Vậy bác ấy sẽ đến đây à?"

"Anh nói với bác ấy là đến đây chơi mấy ngày, nên bác ấy về nhà với ông bà rồi."