Lưới Tình Hoàng Kim

Chương 41: Đấu giá 2



Cuộc đấu giá diễn ra khá căng thẳng nhưng khi nhìn qua Tư Điềm Hi và Lôi Duật Thiên rất thư thả ngồi quan sát thì thấy họ đúng là rất nguy hiểm giống như một quả boom nổ chậm.

"Vật phẩm tiếp theo chính là bức tranh về thiên triều cổ xưa có giá trị lên đến bảy trăm triệu đô la.."-Người MC diễn giải một loạt về nguồn gốc của bức tranh khiến mọi người lập tức thay đổi sắc mặt nghiêm túc.

"Đó là bức "chiến tranh máu" của hoạ sĩ người Anh rất nổi tiếng..ông Catthyan" - Tư Điềm Hi nhìn không chớp mắt đó là tác phẩm nổi tiếng nhất của hoạ sĩ Catthyan mà cô rất hâm mộ nó đã được tu sửa lại hoàn thiện hôm nay lại xuất hiện trên sàn đấu giá dù tác giả đã mất hơn hai mươi năm nhưng tác phẩm này vẫn là thứ chân quý được săn đón nhiều nhất.

"Em có hứng thú với hội hoạ?"- Lôi Duật Thiên nhìn cô ánh mắt mang sự ấm áp.

"Một chút.." - Tư Điềm Hi nhẹ giọng đáp.

"Ông Kim ra giá tám trăm triệu còn ai có mức giá cao hơn không.." - MC hào hứng nói.

"Gấp ba lần..ông ta đưa ra bao nhiêu tôi sẽ ngã giá gấp ba lần ông ta" - Lôi Duật Thiên giọng điệu cao ngạo đúng thật với khí thế vốn có của anh ta khiến lão Kim đứng đó mà tức run người

"Ôi..ngài Lôi đã lên tiếng rồi cho hỏi ai muốn ra giá hơn ngài ấy hay không" - MC đúng là hôm nay mới gặp được nhân vật trong lời đồn đại đó là Lôi Duật Thiên ông trùm nắm giữ đế chế kim cương đời thứ ba của tập đoàn JL lừng lẫy.

Một lúc sau cuối cùng kết quả cũng là bức hoạ đó rơi vào tay của Lôi Duật Thiên với mức giá cao ngất ngưỡng khiến người ta đụng vào cái khung tranh cũng sợ bị bỏng tai vì cái giá của nó nóng như vậy.

"Thật ra anh không cần phải tốn nhiều tiền vào nó như vậy.." - Tư Điềm Hi hờ hững nói nhưng lòng cô sớm đã gợn sóng khi anh ta nói rằng sẽ tặng cô một món quà đó là bức tranh cổ đó.

"Lo lắng chồng em hết tiền sao..yên tâm đi anh có thể nuôi nổi em và con cả đời mà" - Hắn đột nhiên nói mấy lời khiến mặt cô đỏ bừng.

"Anh..nói bậy bạ gì vậy" - Tư Điềm Hi ngại đến nỗi vỗ vào vai anh ta một cái mạnh nhưng vào lúc này đèn trong sảnh đột nhiên tối lại trong khi người khác còn chưa kịp định hình chuyện gì ập đến thì Lôi Duật Thiên đã kịp thời ôm cô lại tránh đi viên đạn xuyên qua tóc của cô chỉ cách người cô một lọn tóc.

"Đứng sát vào tôi" - Lôi Duật Thiên ôm cô vào lòng lạnh giọng nhắc nhở.

Lúc này khán phòng hỗn loạn vì tiếng súng vừa phát ra, Tư Điềm Hi vừa nảy có thể cảm nhận được sự xước qua của viên đạn đó. Trong màn tối chỉ lấp ló chút ánh sáng từ cửa sổ bên ngoài cả hội trường hoảng loạn đập cửa nhưng cửa sớm đã bị khoá chặt lại.



Tiêu Uyển Ly cũng sợ hãi không kém ngồi một góc khuất ôm đầu không dám nhúc nhích nhìn qua thì đã không thấy Nhiếp Hữu Vân đâu thì ra từ khi hiện trường hoảng loạn thì anh ta đã tự mình thoát thân trước ngay cả an nguy của cô anh ta cũng mặt kệ.

"A..cứu..cứu tôi.." - Tiêu Uyển Ly nhìn đạn bay loạn xạ mà không khỏi kinh sợ ôm đầu la hét.

"Đi theo tôi" - Giọng nói lạnh lùng phũ xuống đầu khiến cô tỉnh táo nhìn lại, người đàn ông có mùi thuốc súng gương mặt cương nghị cởi bỏ áo khoác phũ lên vai cô.

"Tứ Gia.." - Tiêu Uyển Ly nhận ra Trình Bách Xuyên nên không nghĩ ngợi mà đi theo sau anh ta ra khỏi vùng nguy hiểm đó.

Tư Điềm Hi nhìn thấy Tiêu Uyển Ly đi cùng với Trình Bách Xuyên thì không khỏi ngạc nhiên nhưng cũng khá yên tâm ít ra anh ta cũng rất đáng tin cậy hơn cái tên Nhiếp Hữu Vân kia.

"Lôi Duật Thiên..anh định làm gì?" - Nhìn hắn lấy khẩu súng từ trong áo khoác trong cô hơi nhíu mày nhìn hắn.

"Ở yên đây tôi sẽ quay lại ngay" -Hắn nhấn vai cô ngồi yên xuống rồi dứt khoác rời đi dù cô rất muốn kéo hắn lại nhưng người đã đi mất.

"Anh nhất định không được xảy ra chuyện gì đấy Lôi Duật Thiên" - Cô ngồi nép vào góc lầm bầm nhìn bóng lưng của hắn cô như bị ngộp thở trong biển đạn bay thế này.

Cửa kính cuối cùng cũng bị bắn vỡ nát các hệ thống báo động ở đó cũng bắt đầu reo lên còn điện vẫn chớp nháy không ngừng, Tư Điềm Hi không thể ngồi đó mãi nhìn xung quanh lúc này cô không thấy Lôi Duật Thiên đâu nữa tim cô như muốn nhảy lọt ra ngoài không cần suy nghĩ mà đứng lên đi ra ngoài.

"Lôi Duật Thiên" - Cô chạy sang hàng lang bên ngoài thì thấy hai tên áo đen bịt mặt đã bị bắn nằm lăn ra tại chỗ.

"Tìm thấy cô rồi nhé" - Giọng của một cô gái trẻ ăn mặc đồ đen che mặt cầm một khẩu súng đi đến từ phía sau nhưng Tư Điềm Hi bất giác lại tránh được phát đạn từ súng của ả.

"Các người muốn nhắm vào tôi?" - Cô nhìn cô ta ánh mắt lạnh lẽo.

"Xuống mà hỏi diêm vương đi" - Cô ả vừa định bắn thêm một phát súng thì đúng lúc hết đạn.

Tư Điềm Hi một chân đá văng khẩu súng trên tay cô ta rồi hai người bắt đầu đánh nhau thân thủ không hề trên lệch nhiều.