Lưu Manh Lão Sư

Chương 505: Diệp Đại Vĩ vs Chung Hướng Lượng



Lôi Ma đi đến bên mấy người chỗ Ma Vương, vẻ mặt thê thảm nói: "Ma Vương, em lạnh quá, em muốn có cái chăn, lạnh chết mất, ôi mẹ ơi!" Lôi Ma vừa nói vừa run cầm cập, xem ra hắn đã bị nội thương rồi.

Thấy Lôi Ma nói vậy, Ma Vương đặt tay lên mạch môn của Lôi Ma rồi nói: "Cậu chỉ là trúng phải Hàn Băng Chưởng, đối phương không muốn giết cậu, chỉ là làm cậu bị thương mà thôi. Cậu bây giờ vận công điều thương một chút là ổn thôi. "Nói xong, Ma Vương móc từ trong người ra một viên dược hoàn đưa cho Lôi Ma uống.

Vào thời khắc mấu chốt như thế này, Ma Vương sẽ không lãng phí công lực của mình để vận công trị thương cho Lôi Ma làm gì, cho dù Lôi Ma bây giờ có sắp chết đi chăng nữa, hắn sẽ không vì Lôi Ma mà từ bỏ việc trở thành người cầm đầu võ lâm của mình.

Bạch Mi đạo trưởng lại đứng ra nói lớn: "Trận thứ hai, Đạo Môn thắng. Trận thứ ba, mời cao thủ của hai phái Ma Môn và Huyền Môn xuất trận tỷ thí."

Người của các môn phái bây giờ đều phải nhìn Đạo Môn bằng một con mắt khác, hai trận liên tiếp đều thắng người của Ma Môn và Huyền Môn, nếu mà họ cũng đến để tranh xem ai cầm đầu võ lâm, thì nhất định sẽ có kịch hay để xem, ài, thật là đáng tiếc.

Kỳ thực là người của các phái đều không biết, đó là vì Đạo Môn không tranh giành ngôi vị đầu tiên, nên Ma Môn và Huyền Môn mới phái bốn người võ công yếu nhất ra, nếu mà là những cao thủ khác xuất trận thìĐạo Môn chưa chắc đã thắng.

"Được rồi, đến lượt ta xuất trận rồi." Chung Hướng Lượng đứng dậy nói, sau đó bước tới hướng bên kia. Hắn không biết người của Ma Môn lần này là ai, nếu là Vân Ma thì hắn cũng có tự tin để đối phó.

Nhưng mấy người Chung Hướng Lượng không ngờ Ma Vương lại để cho Diệp Đại Vĩ xuất trận. Ma Vương là một tên tiểu nhân gian trá, võ công của Diệp Đại Vĩ còn cao hơn cả Vân Ma, nên hắn ta sắp xếp cho Diệp Đại Vĩ ở trận thứ ba, nếu hắn và Diệp Đại Vĩ thắng liền hai trận, thì cho dù Vân Ma có thua một trận đi chăng nữa, thì vẫn là hai thắng một thua, Ma Môn vẫn coi là thắng lợi, lại còn lấy được vị trí ngôi vị cầm đầu nữa.

Hắn làm vậy cũng không ai dám nói hắn đây là Điền Kỵ Tái Mã (Đây là một điển cố của Trung Quốc thời xưa, chuyện là thế này: Thời chiến quốc, vua nước Tề rất thích đua ngựa với danh tướng Điền Kỵ của mình, và luôn giành được thắng lợi. Điền Kỵ sau khi suy ngẫm bèn nghĩ ra một phương pháp đua ngựa mới của mình, ông cho con ngựa chạy yếu nhất ra so với con ngựa mạnh nhất của vua Tề, sau đó cho con ngựa mạnh nhất của mình ra đua với con ngựa chạy nhanh thứ hai của vua Tề, rồi con ngựa thứ hai của ông thì đua với con ngựa kém nhất của vua. Như vậy Điền Kỵ đã thua trận đầu tiên, nhưng lại thắng hai trận về sau, tính tổng điểm thì ông lại là người thắng cuộc.) Bởi vì theo cấp bậc cao thấp mà nói, thì vị thế của Vân Ma cao hơn Diệp Đại Vĩ, thế nên có thể để Diệp Đại Vĩ ra đánh trận thứ ba trước, như thế thì, võ công cao đối phó với võ công thấp, phần thắng chắc chắn sẽ lớn hơn. Hắn đã tính kỹ rồi, lần đấu võ của Tam Môn này, Ma Môn phải giành được ngôi vị đầu tiên.

Khi Diệp Đại Vĩ từ trong đám đệ tử của Ma Môn bước ra, thì kính mắt của mấy người Trần Thiên Minh xém chút nữa rớt xuống đất, nhưng cũng may là họ không đeo kính. "Lão đại, người đó không phải là Diệp Đại Vĩ sao?" Lâm Quốc chỉ và Diệp Đại Vĩ đang bước ra sân, rồi nói với Trần Thiên Minh.

"Đúng vậy, sao tên tiểu nhân đó cũng gia nhập Ma Môn? Theo đạo lý mà nói, thời gian hắn ta gia nhập Ma Môn không lâu, võ công hẳn sẽ không cao, sao Ma Vương lại để cho hắn ta xuất trận chứ? Trong này chắc chắn là có điều gì đó mờ ám." Trần Thiên Minh vò đầu bứt tai, không hiểu tại sao trận thứ ba này lại là Diệp Đại Vĩ đánh. Mình lại cứ tưởng hắn ta đang mở câu lạc bộ đêm ở huyện J cơ đấy.

"Đúng đấy, việc này thật kỳ lạ, nhìn bộ dạng trấn tĩnh của tên tiểu nhân đó đi, như là tự tin lắm vậy." Trương Ngạn Thanh cũng đứng bên cạnh nói xen vào.

"Xem ra, Diệp Đại Vĩ bây giờ không đơn giản chút nào." Trần Thiên Minh nhìn chằm chằm vào Diệp Đại Vĩ nói. Trong hoàn cảnh đấu võ như thế này, chủ yếu là dựa vào bản lĩnh thực sự của mình, trong lúc đấu võ thì đến ám khí cũng không được dùng, lại càng không nói đến thương, đao và những thứ khác nữa, lẽ nào võ công của Diệp Đại Vĩ lại lợi hại đến vậy sao? Nếu không thế thì hắn không thể dám đánh trận này.

Nghĩ đến đây, Trần Thiên Minh có chút lo lắng, mình không phải cũng là có kỳ ngộ, sau đó võ công đột nhiên tăng mạnh đó sao? Xem ra, có thể Diệp Đại Vĩ cũng có kỳ ngộ gì rồi, nếu không thì võ công của hắn không thể mạnh hơn Lôi Ma được.

Bởi vì Chung Hướng Lượng đã đi đến đó nên mấy người Trần Thiên Minh cũng không có cách nào nói cho Chung Hướng Lượng biết cả, chỉ có thể chăm chú nhìn cuộc đấu võ sắp diễn ra.

"Tiền bối, xin chào, chúng ta bắt đầu thôi!" Diệp Đại Vĩ hơi hé nụ cười với Chung Hướng Lượng, sau đó thầm vận nội lực để chuẩn bị xuất chiêu.

Chung Hướng Lượng thấy Diệp Đại Vĩ lễ phép như vậy thì cũng gật đầu chào Diệp Đại Vĩ một cái, sau đó nhìn Diệp Đại Vĩ một cách dè chừng. Nếu bây giờ xuất trận là Vân Ma thì Chung Hướng Lượng sẽ không lo lắng như vậy, nhưng giờ đây lại là một người trẻ tuổi, làm cho hắn không khỏi không cẩn thận ứng chiến.

Cũng giống như Trần Thiên Minh vậy, đừng nhìn người ta tuổi còn trẻ, nhưng võ công thì lợi hại hơn hẳn những người lớn tuổi như họ đây. Vì thế nên Chung Hướng Lượng cũng không dám khinh thường, không phải rồng lớn thì không qua sông, người trẻ tuổi này dám xuất trận thì chắc chắn là hắn ta có nét độc đáo riêng. Đây cũng là điểm mà Chung Hướng Lượng đề phòng, nếu hắn quá khinh thường đối phương thì có khi chưa đánh được vài chiêu đã bại bởi Diệp Đại Vĩ rồi.

Diệp Đại Vĩ bỗng nhiên thất sắc, đôi mắt cười tủm tỉm giờ chẳng khác nào một cục đá như muốn xuyên thủng qua người của Chung Hướng Lượng vậy. Hắn sẽ không khách sáo với Chung Hướng Lượng, vừa rồi chỉ là công phu ở bề mặt mà thôi, khi động thủ thì hắn muốn lấy đi tính mạng của Chung Hướng Lượng. Tối qua Ma Vương cũng nói rồi, lúc nào động thủ, thì có thể giết chết được đối phương thì giết chết, ngàn vạn lần đừng có tuân thủ theo quy định, dù sao thì khi đánh, có những lúc chẳng may làm thương đến đối phương cũng là chuyện bình thường.

Lúc này ngón tay của Diệp Đại Vĩ bỗng búng tách lên một tiếng, một luồng Hoa Chỉ bắn thẳng vào chỗ yếu trên người của Chung Hướng Lượng, điệu bộ búng tay của hắn chẳng khác gì một cô gái đang trách yêu chàng trai của mình vậy, nhưng trông bề ngoài thì chiêu của Diệp Đại Vĩ ỏn ẻn như con gái, nhưng bên trong đó ẩn chứa một luồng chân khí âm nhu đang bắn thẳng vào giữa ngực của Chung Hướng Lượng.

Chung Hướng Lượng thấy Diệp Đại Vĩ xuất chiêu với mình nhanh như vậy, liền lật đật phất chưởng lên đỡ, chân trái của hắn ta xoãi ra, tay phải xuất chưởng, chưởng phong của Chung Hướng Lượng vô cùng mạnh mẽ đánh thẳng vào luồng khí âm nhu của Diệp Đại Vĩ. Trần Thiên Minh chưa bao giờ trông thấy Chung Hướng Lượng thật sự ra tay bao giờ cả, giờ đây khi hắn trông thấy Chung Hướng Lượng xuất chiêu như vậy thì nhận thấy võ công của hắn ta cao hơn Trí Tĩnh rất nhiều.

"Thằng ái?" Trương Ngạn Thanh kêu lên kinh hãi, Diệp Đại Vĩ giờ đây đâu còn giống với một người đàn ông chứ, muốn nói giống phụ nữ bao nhiêu thì giống phụ nữ bấy nhiêu.

"Trời ơi, đây hình như là Qùy Hoa Thần Công của Ma Môn." Trí Thâm đứng bên cạnh kêu lên.

"Qùy Hoa Thần Công?" Trần Thiên Minh kỳ lạ hỏi.

"Đúng vậy, Ma Môn có hai đại thần công, một là Qùy Hoa Thần Công, còn một là Âm Dương Công. Nghe nói luyện Qùy Hoa Thần Công cần phải tự thiến, còn Âm Dương Công thì cần những đứa trẻ cả nam lẫn nữ thì mới luyện được, toàn võ lâm đã gay gắt yêu cầu Ma Môn không được luyện Âm Dương Công. Thế nên, những năm gần đây Ma Môn không nhiều cao thủ cho lắm, chính vì nguyên nhân này mà người có thể luyện cũng không dám luyện, còn dám luyện thì mọi người lại không cho luyện." Trí Thâm nói.

"Lão đại, tên Diệp Đại Vĩ đó có phải cũng luyện giống với Đông Phương Bất Bại, nam không ra nam nữ không ra nữ rồi không?" Trương Ngạn Thanh cười nói. Nếu là như thế thế thì đúng là chết cười, đến lúc đó Diệp Đại Vĩ còn thích đàn ông nữa thì lại càng buồn cười.

"Có lẽ thế, mấy người nhìn xem tên Diệp Đại Vĩ bây giờ có điểm nào giống đàn ông nữa chứ, đến cả chiêu thức tấn công cũng chẳng khác gì phụ nữ cả, nhìn mà buồn nôn. Cũng may mà Diệp Đại Vĩ không đánh với tôi, nếu đánh với tôi thì có lẽ chưa bị đánh vào thìđã nôn đến chết rồi." Trần Thiên Minh đùa nói.

"Hy vọng Ma Vương đừng luyện Âm Dương Công, nếu mà luyện thì lần này chúng ta khó mà thắng nổi bọn chúng." Trí Thâm lo lắng nói.

"Âm Dương Công thực sự là lợi hại như vậy sao?" Trần Thiên Minh không khỏi nghi ngờ hỏi lại.

"Đúng vậy, vô cùng đáng sợ, hiện giờ tôi nhìn mái tóc của Ma Vương là biết, có thể ông ta đã luyện Âm Dương Công." Trí Thâm nhìn mái tóc đen trắng đan xen lẫn lộn của Ma Vương nói. Mặc dù bọn họ chưa từng nhìn thấy Âm Dương Công, nhưng khi đã gọi là Âm Dương thìđại khái là cũng có cái gìđó giống giống như thế, mái tóc của Ma Vương hiện giờ giống như một cái đầu có hai thái cực âm và dương vậy.

"Trí Thâm sư huynh, anh nói mái tóc của Ma Vương chính là do luyện Âm Dương Công nên mới thành cái đầu âm dương đó?" Trần Thiên Minh hỏi.

"Rất có thể, nhưng chưa có ai thấy Âm Dương Công, tôi chỉ là đoán vậy mà thôi." Trí Thâm nói.

"Mẹ kiếp, tôi lại cứ nghĩ là hắn chỉ vì đẹp mắt rồi bị nhiễm cơ?" Ngô Tổ Kiệt ngồi một bên nói.

"Chát!" một tiếng làm cho câu chuyện của mọi người bị ngắt quãng, mọi người lại chú ý đến trận đấu. Nội lực của Chung Hướng Lượng và Diệp Đại Vĩ đều được đánh ra rồi, Diệp Đại Vĩ chỉ hơi nghiêng một chút, còn Chung Hướng Lượng thì lùi lại mấy bước mới đứng vững được, xem ra, nội lực của Diệp Đại Vĩ mạnh hơn Chung Hướng Lượng mấy phần.

Chứng kiến cảnh đó, Trần Thiên Minh nói với Lâm Quốc cùng mấy người đang ngồi cạnh: "Mấy cậu đi ra bên kia xem họ đấu đi, trông chừng sư huynh, đừng để huynh ấy bị Diệp Đại Vĩ đả thương."

Trần Thiên Minh bây giờ cũng bắt đầu lo lắng, đây đúng là giống như Trí Thâm đã nói, chắc chắn loại võ công mà Diệp Đại Vĩ thi triển là vô cùng lợi hại, nhìn từ cách giao thủ giữa hắn với Chung Hướng Lượng mà nói, thì Chung Hướng Lượng không phải là đối thủ của Diệp Đại Vĩ.

Diệp Đại Vĩ thấy mình mới xuất một chiêu đã đắc thủ thì trong lòng đắc ý lắm. Đây là lần đầu tiên hắn thể hiện mình trước mặt bao nhiêu người như vậy, nên hắn càng phải thể hiện mình tốt hơn trước mặt mọi người, hắn biết, nếu lần này Ma Môn ngồi vào chiếc ghế thống lãnh võ lâm, thế thì thân làm đệ tử của Ma Vương, nhất định là hắn sẽ được trọng dụng.

Do đó, Diệp Đại Vĩ liên tục phát chiêu về phía Chung Hướng Lượng. Hắn bắt đầu thi triển thân pháp nhanh mà lẹ của mình, chuyển động xung quanh Chung Hướng Lượng, chốc chốc lại tấn công vào những điểm yếu của Chung Hướng Lượng.

Chung Hướng Lượng cũng biết là mình đã gặp phải kình địch rồi, hơn nữa tên địch trước mắt lợi hại hơn mình tưởng rất nhiều, thân pháp quỷ dị, nhìn thì nhẹ nhàng nhưng mỗi chiêu lại ẩn chứa đầy sát khí, chiêu nào cũng như muốn cướp đi tính mạng mình vậy. Hơn nữa, nội lực của đối thủ mạnh hơn mình, điều này làm hắn cảm thấy kinh ngạc, một người trẻ tuổi như vậy mà nội lực đã mạnh thế rồi, xem ra, trận đấu võ này mình thắng không nổi rồi.

Hiện giờ, Chung Hướng Lượng không dám đôi công nữa, mà chỉ dám phòng thủ giữ mạng thôi, hắn cố gắng sử dụng Đà Tự Quyết để đối phó với Diệp Đại Vĩ để cầu hòa.

Nhưng Diệp Đại Vĩ đời nào bỏ qua cơ hội này, hắn đưa tay phải lên rồi dịu dàng xuất ra một chiêu Hữu Xuyên Hoa, sau đó thân hình hắn nhẹ nhàng lướt tới bên Chung Hướng Lượng, tai phải vận nội lực phất thẳng ra, nội lực của hắn như một trận cuồng phong tát thẳng vào địch thủ.

Chung Hướng Lượng cắn chặt răng vận hết mười thành công lực, tay phải phát chưởng đẩy lên lên một chiêu Hỗn Tảo Thiên Quân chưởng phong đem theo toàn bộ chân khí của hắn, Chung Hướng Lượng lúc này đã muốn liều chết sống mái một phen với Diệp Đại Vĩ rồi, do vậy hắn ta không còn bảo thủ như trước nữa, Chung Hướng Lượng toàn thân xuất kích dùng hết sức bình sinh ra để xuất chiêu.

Nhưng làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ đó là thân pháp của Diệp Đại Vĩ quá ư là quỷ quái, sau khi hắn ta đánh một chưởng làm cho Chung Hướng Lượng phải lùi lại vài bước, tiếp sau đó hắn lại như một cái bóng vậy, nhẹ nhàng lướt qua mặt của Chung Hướng Lượng rồi tiếp tục đánh cho một chưởng nữa. Chưởng này nhanh như một tia sét vậy, cho dù ngày thường Chung Hướng Lượng cũng chưa chắc đã né được, huống hồ là bây giờ đây?

Lúc này, Chung Hướng Lượng cho dù là có là thần tiên cũng không có cách gì tránh né được cả. Hắn vừa mới đánh nội lực ra, vẫn còn chưa kịp đứng vững lại thì chiêu thứ hai của Diệp Đại Vĩ đã lại công đến rồi.

"Bộp", chưởng này của Diệp Đại Vĩ đánh thẳng vào vai của Chung Hướng Lượng, làm cho Chung Hướng Lượng bay lùi về phía sau, nhưng Diệp Đại Vĩ thì vẫn không dừng tay, hắn tiếp tục bay bay theo hướng bay của Chung Hướng Lượng, sau đó tay trái hơi vung lên, chuẩn bị cho Chung Hướng Lượng đang bay trên không thêm một chưởng nữa nhằm kết thúc tính mạng của Chung Hướng Lượng.

Nếu thế thì Huyền Môn lại mất đi một cao thủ, đến lúc đó Ma Môn muốn diệt trừ Huyền Môn cũng dễ dàng hơn một chút. Dù gì thì hiện giờ trọng tài cũng không bảo dừng, nên hắn có thể tiếp tục ra tay.