Lưu Manh Lão Sư

Chương 565: Cô gái còn trinh nguyên



Nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Trần Thiên Minh không khỏi thầm nghĩ: Tên Tôn Hoa này vừa mới đi khỏi sao lại quay lại làm gì? Nhưng cũng chẳng còn cách nào, hắn buộc lòng phải rời khỏi giường mà đi ra mở cửa.

Đứng ở ngoài cửa là một cô gái khoảng trên dưới hai mươi tuổi, trông rất xinh đẹp, tuy rằng cô mặc trang phục kín đáo nhưng vẫn hấp dẫn Trần Thiên Minh với một bộ ngực đầy đặn, dường như áo không chịu nổi mà muốn rách ra.

"Xin hỏi cô muốn tìm ai?" Trần Thiên Minh không biết cô gái Tây bộ này có hiểu được Hán ngữ không.

"Tiên sinh, chào anh, tôi muốn làm phiền anh một chút, Tôi nghe mấy người bán hàng phía dưới nói là anh đến đây để buôn bán, tôi muốn hỏi đồ vật trên tay tôi đây có thể để lại cho anh được không?" Cô gái thẹn thùng nói với Trần Thiên Minh. Hán ngữ của cô mặc dù không chuẩn lắm nhưng vẫn có thể hiểu được.

Thấy cô gái nói như vậy, Trần Thiên Minh mới phát hiện ra trên tay cô có một chiếc túi nhỏ, hình như bên trong có đựng một vật gì đó. "Cô có hàng gì vậy?" Trần Thiên Minh hỏi cô gái. Nếu như hắn tới đây là vì chuyện buôn bán, người ta nói cô có hàng hóa thì chính hắn cũng phải hỏi qua một chút cho hợp tình hợp lý.

"Tôi có thể vào phòng nói chuyện không?" Cô gái vừa nói vừa vừa nhấc một chân lên, dường như quần áo của cô không được nhiều lắm, khuôn mặt lạnh lùng có chút đỏ hồng lên.

"Được rồi, mời cô vào". Trần Thiên Minh vừa nói vừa mời cô gái vào phòng.

Sau khi cô gái bước vào phòng Trần Thiên Minh liền mở túi ra, có một chút mùi thơm tỏa ra, "tiên sinh, đây là Tàng hương đều do chính tay tôi làm, được làm từ hơn chục loại tàng dược. Trong túi tôi còn có rất nhiều loại, mỗi đều có cách điều chế khác nhau và đạt đến công hiệu khác nhau, mùi thơm cũng không giống nhau. Anh xem thích hay không thích?"

Trần Thiên Minh ngửi ngửi một chút, quả nhiên Tàng hương có một mùi rất thơm, mùi thơm này rất đặc biệt. Nhưng hắn chỉ là người giả làm ăn, làm sao có thể muốn mua loại này được. Vì vậy, hắn bắt đầu nói: "Thật ngại quá, tôi lần này đến Tây bộ không thu mua loại hàng hóa này, hay là cô tìm người khác chào hàng đi!".

Cô gái thấy Trần Thiên Minh không thu mua Tàng hương này, trong mắt lộ rõ vẻ thất vọng. Nhưng cô cố nói thêm: "Tiên sinh, nếu không anh chọn hai túi Tàng hương mang về tặng cho bạn gái, tôi sẽ tính rẻ cho anh".

Nghe cô gái nói vậy, Trần Thiên Minh cũng nghĩ dù sao người ta cũng đã đến tận cửa, mua một túi Tàng hương cho qua chuyện. Vì vậy, hắn chọn một túi dường như có mùi rất tinh tế, rồi quay sang nói với cô gái: "Một túi Tàng hương này bao nhiêu tiền?"

"Tôi lấy của anh rẻ thôi, năm mươi đồng ". Cô gái liếc mắt nhìn Trần Thiên Minh một cái, đỏ mặt nói.

"Được, năm mươi đồng đây", Trần Thiên Minh thấy một túi Tàng hương này cũng không đắt lắm, hắn đưa năm mươi đồng cho cô gái.

Khi cô gái cầm năm mươi đồng của Trần Thiên Minh, không cẩn thận đã cầm phải tay của hắn, khiến mặt cô càng đỏ hơn. Sau khi nhận tiền xong liền bối rối nói với Trần Thiên Minh: "Tiên… tiên sinh, anh đến đây có một mình à?" Nói xong cô gái lại cúi đầu.

"Một mình?" Trần Thiên Minh ngây ngô, câu hỏi này sao không giống câu hỏi của một tiểu thư tốt vậy.

"Nếu như anh đến đây một mình, thì tôi có thể đi cùng anh, tôi sẽ dẫn anh đi khắp Tây bộ này, tôi sẽ không tính nhiều tiền phí cho anh đâu". Nói xong, cô gái mặt lại đỏ lựng lên như mảnh vải đỏ.

"Không, tôi không cần đâu". Trần Thiên Minh vội vàng phe phẩy đầu. Nghe cô gái nói như vậy, hắn biết cô gái này chẳng những làm việc buôn bán Tàng hương mà còn làm cả việc tiếp khách vào buổi tối. Hắn thế mà cũng thật không ngờ, cô gái này thoạt nhìn trông cũng không đến nỗi nào, vậy mà lại là loại tiểu thư như vậy sao? Tây bộ thật là có nhiều điều kì lạ, cô gái buôn bán lại kiêm luôn việc đi mời chào khách nam.

Cô gái có chút sốt ruột, "Tiên sinh, tôi là người trong sạch, tôi không thường làm công việc này, tôi nhìn thấy anh, tôi thích nên tôi mới làm thôi. Cả buổi tối ta mới nhận được của anh hai trăm đồng, thật sự không phải là nhiều".

Một buổi tối hai trăm đồng đối với một cô gái như vậy quả thực là không nhiều, trong lòng Trần Thiên Minh âm thầm nghĩ. Nhưng hắn không phải người như vậy, dùng tiền để mua những chuyện như vậy, hắn không bao giờ làm. Hơn nữa, buổi tối hắn còn muốn đi đến chỗ Ngật Tang Đại Kiệt, làm sao có thể đi cùng cô gái này được chứ?

"Không, tôi không có ý đó". Trần Thiên Minh lại phe phẩy đầu.

"Vậy thì… vậy thì một trăm đồng cho buổi tối nay". Cô gái khẽ cắn môi, dường như đang cố gắng giảm giá.

"Tiểu thư, cô là người bình thường, đủ tay đủ chân, sao lại muốn đi làm những chuyện như vậy chứ? Là người thì phải có tự trọng". Trần Thiên Minh nói tiếp với cô gái: "Cho dù cô có không lấy tiền của tôi thì tôi cũng không đồng ý. Tôi sẽ không lên giường với người phụ nữa mà tôi không có cảm tình". Nói xong, Trần Thiên Minh đưa tay ra hiệu với ý "xin mời đi cho".

Cô gái bị Trần Thiên Minh nói như vậy, mặt đỏ lựng lên rồi cô vội vàng cầm lấy túi đang đặt dưới đất chạy nhanh ra ngoài.

Trần Thiên Minh thấy cô gái đi rồi liền cài then cửa lại và đi ngủ.

Cô gái từ cửa phòng Trần Thiên Minh đi ra, cô quay đầu nhìn bốn phía, sau khi nhìn không thấy ai liền đi tới phòng 305 nhẹ nhàng mà gõ cửa.

Cửa mở, Phương Minh Ngọc ra mở cửa.

"Tiên sinh, anh đến đây để mua đồ gì sao? Tôi có vài thứ không biết có hợp ý anh không?" Cô gái nhìn Phương Minh Ngọc mà chào hàng.

"Đúng vậy, cô có đồ gì sao? Cô vào đây rồi hãy nói tiếp!" Phương Minh Ngọc bảo cô gái tiến vào phòng mình, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

"Ngọc ca, cái tên Trần Thiên Minh kia đã từ chối tôi, hắn nói cho dù có không mất tiền thì cũng không cần tôi giúp đỡ". Cô gái nhìn Phương Minh Ngọc bất đắc dĩ mà nói.

"Diệu Tây, cô kể rõ sự tình vừa rồi cho tôi nghe xem nào". Phương Minh Ngọc nói. Vốn chính là Phương Minh Ngọc gọi cô tới để tìm Trần Thiên Minh.

Diệu Tây liền kể lại đầu đuôi sự tình cho Phương Minh Ngọc.

Phương Minh Ngọc suy nghĩ một chút rồi nói: "Trần Thiên Minh thật là giả bộ tử tế, cho dù buổi tối không có thời gian thì giữa trưa cũng có thể cung cô thân mật mà".

"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Diệu Tây hỏi.

"Ôi, xem ra phải nghĩ biện pháp khác thôi. Diệu Tây, vốn ta muốn để cô quấn quýt Trần Thiên Minh vào buổi tối, để cho chúng ta có thời gian hành thích Ngật Tang Đại Kiệt, nhưng thật không ngờ tên Trần Thiên Minh này lại từ chối cô". Phương Minh Ngọc nhẹ nhàng thở dài một hơi. "Cho dù buổi tối hắn không cho cô giúp đỡ thì chỉ cần cô bên cạnh hắn vào ban ngày thôi, cũng có thể có những tin tức từ hắn rồi, thật đáng tiếc!"

"Ngọc ca, tôi thật là vô dụng". Diệu Tây nói.

"Không phải là cô vô dụng, mà là tên Trần Thiên Minh này có chút đặc biệt, hắn có thể chế ngự được phía dưới của hắn". Nói tới đây, Phương Minh Ngọc mỉm cười.

"Không phải là cô cũng đã làm cho Lạp Đạt phải qua đêm với cô sao? Thế nào, hắn có cho cô vật gì không?"

"Hắn dạy tôi hai tuyệt chiêu". Diệu Tây hưng phấn nói.

"Tốt, lát nữa cô hãy dạy lại cho tôi". Phương Minh Ngọc cao hứng nói.

"Bây giờ không được sao? Tại sao lại phải để lát nữa?" Diệu Tây thấy kỳ lạ liền hỏi. "Bởi vì bây giờ tôi muốn cùng cô chơi đùa một chút". Phương Minh Ngọc vừa nói vừa sờ vuốt lên tô phong của Diệu Tây.

"Ngọc ca, tôi cũng muốn…" bị Phương Minh Ngọc sờ vuốt như vậy, toàn thân Diệu Tây cũng cảm thấy ngứa ngáy, tê dại.

Phương Minh Ngọc ôm lấy Diệu Tây, hai người liền tới bên giường mà chơi trò vờn bắt.

Đêm, Phương Minh Ngọc mặc bộ trang phục dạ hành, nhanh chóng đi thám thính thôn A Bá gần đây. Hôm qua, khi hắn đi đến thôn A Bá đã phát hiện cô con gái của trưởng thôn là San Lạp trông rất xinh, hơn nữa mới có mười sáu tuổi. Vì từ nhỏ đã theo cha đi làm việc nên thân thể cũng có vẻ lớn nhanh hơn so với tuổi. Nghe Diệu Tây nói, trưởng thôn A Bá này là một người họ hàng xa của cô, cô gọi hắn là ông chú thì phải. Nhưng Phương Minh Ngọc không quan tâm đến điều đó, dù sao hắn cũng đang đến đó một cách bí mật không nói cho Diệu Tây biết. Hơn nữa, vốn San Lạp cũng rất xinh đẹp như vậy.

San Lạp mặc dù mới mười sáu tuổi nhưng cơ thể của cô lớn như một thiếu nữ mười tám, chỗ cần to thì to, chỗ cần nhỏ lại nhỏ. Đó chính là điểm đặc biệt hấp dẫn Phương Minh Ngọc. Mặc dù cơ thể San Lạp đã trưởng thành nhưng tâm hồn của cô vẫn chỉ là một cô bé mười sáu tuổi, ở tuổi này cô còn không có bạn trai, chỉ chơi với bạn gái.

Chỉ nghĩ đến việc San Lạp là xử nữ thôi Phương Minh Ngọc đã thấy trong lòng phấn chấn lên rồi. Hôm qua hắn đã cố ý vào trong nhà trưởng thôn để nhìn qua một chút, xem có đồ vật gì có thể bán không, tiện thể xem trong nhà trưởng thôn có kiến trúc thế nào. Phương Minh Ngọc đã vào xem kiến trúc trong nhà trưởng thôn, ngay cả phòng của San Lạp ở đâu hắn cũng đã biết.

Thôn A Bá ngay gần chỗ ở của Phương Minh Ngọc, trước kia cũng thường xuyên đến đây, lúc không có việc gì hắn thường xuyên đi dạo quanh thôn với thân phận là một người buôn bán. Hơn nữa, hàng năm hắn đến Tây bộ mà không đi ra bên ngoài để tìm những người phụ nữ xinh đẹp mà chơi đùa thì quả thực rất buồn bực. Mà Diệu Tây thì luôn muốn hắn chơi đùa cùng.

Thôn A Bá là thôn lớn nhất, có khoảng một ngàn người, hai trăm hộ gia đình. Nhà San Lạp ở ngay giữa thôn, mà nhà cô lại nuôi một đàn chó. Nhưng đó lại không phải là khó khăn đối với Phương Minh Ngọc.

Nhảy vọt vài bước, Phương Minh Ngọc bay đến nóc nhà San Lạp, cực kỳ nhẹ nhàng lầy từ trong người ra một miếng thịt và cơm chuyên để dụ chó, rồi ném vào đàn chó nhà San Lạp. Lúc đàn chó ngửi thấy mùi thịt thơm vây lại ăn, Phương Minh Ngọc đã nhanh lẹ mà bay xuống đất, sau đó vung tay lên, một tia sáng phát ra từ tay hắn rồi hướng đến cổ đàn chó mà bay đến.

Đầu lũ chó hung hãn bay lên, hình như thực ra là đầu lũ chó đã bị rời khỏi thân thể. Sau khi rời khỏi thân thể những cái đầu chó từ từ rơi xuống đất. Phương Minh Ngọc lấy tay thu lại những cái đầu chó đó, vừa rồi là chính hắn đã tự tay phi ra ánh sáng, chính là hắn đã dùng đến độc môn ám khí của mình. Ám khí này rất lạ lung, nó giống như mười thanh tiểu đao sắc bén vậy, nên nó mới tiêu diệt được cả một đàn chó dữ mà đến cả một tiếng gừ cũng không có, cứ như vậy mà bị Phương Minh Ngọc giết chết.

Sauk hi Phương Minh Ngọc giết chết đàn chó, hắn biết rằng nơi này không còn chướng ngại vật gì nữa, hắn liền dùng chiếc chìa khóa đặc chế của mình để mở cánh cửa của nhà trưởng thôn, sau đó cẩn thận đóng cửa lại. Nhà trưởng thôn có ba người, trưởng thôn, vợ và con gái ông ta. Phương Minh Ngọc liền nhẹ nhàng đi vào phòng trưởng thôn.

Sau khi đi vào phòng trưởng thôn, rất nhanh Phương Minh Ngọc liền điểm huyệt trưởng thôn và vợ ông ta cho ngất đi. Phương Minh Ngọc không muốn lát nữa sẽ đánh thức vợ chồng trưởng thôn, để hắn có thể thưởng thức thú vui của riêng mình.

Tiếp theo, Phương Minh Ngọc liền đi sang phòng San Lạp. San Lạp đang nằm trong chăn bông mà say giấc nồng, cô không thể ngờ được rằng hiện tại thân thể của cô đang trong tầm ngắm của một tên sắc lang, đang muốn xơi tái cô. Phương Minh Ngọc cũng không hề chậm trễ, hắn bay nhanh đến điểm huyệt trên người San Lạp.

Mặc dù điểm huyệt làm cho San Lạp ngất đi sau đó hắn sẽ làm chuyện đó rồi San Lạp tỉnh dậy sẽ có cảm giác thích thú hơn rất nhiều, nhưng Phương Minh Ngọc vẫn sợ San Lạp nhận ra mà hắn thì cũng không muốn giết San Lạp. Cho nên, hắn mới điểm huyệt để San Lạp ngất hẳn đi, đợi đến khi cô rơi vào trạng thái mê man, Phương Minh Ngọc mới bật điện phòng San Lạp lên, hắn không thích làm chuyện này trong bóng đêm.

"Ôi, đúng là một cô gái còn trinh nguyên, mùi vị cũng thật khác lạ". Phương Minh Ngọc nhẹ nhàng hôn lên cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của San Lạp, vừa lầu bầu nói. Hôn một hồi, Phương Minh Ngọc liền kéo chăn bông của San Lạp đẩy xuống giường, sau đó hắn bắt đầu cởi bỏ quần áo của San Lạp.

Vì bây giờ San Lạp đang ngủ nên cô cũng không mặc nhiều quần áo, bên ngoài chỉ là một bộ quần áo dài tay, bên trong là một bộ đồ lót. Sauk hi Phương Minh Ngọc cởi bỏ hết quần áo trên người San Lạp hắn không khỏi thèm thuồng mà nuốt nước miếng.

San Lạp xem ra đã phát triển rất tốt, hai bầu ngực căng tròn đầy hãnh diện, cô có một làn da rám nắng khỏe mạnh, mặc dù không phải là một làn da trắng nhưng tất cả trên người cô đều lộ ra vẻ thanh xuân mơn mởn.