Trần Thiên Minh vừa ngồi chống cằm, mắt thì chăm chăm nhìn máy tính. Toàn bộ tâm tư của hắn đang nghĩ đễn những chuyện mà Chung Hướng Lượng bọn họ đã nói ngày hôm qua, rằng họ muốn hắn đồng ý lên làm hòa thượng chưởng môn của Huyền Môn. Ôi chuyện đó không phải là rất đáng sợ sao? Hắn đang nghĩ làm cách nào để từ chối chuyện này, hoặc gợi ý để người khác sẽ thay hắn tiếp quản. Được rồi, tối nay về mình sẽ phải nói chuyện với Lâm Quốc và Trương Ngạn Thanh, hỏi xem bọn họ có muốn làm chưởng môn hay không mới được.
"Linh linh linh", điện thoại di động của Trần Thiên Minh chợt kêu lên. Hắn nhìn thì thấy người đang gọi hắn chính là Hà Đào. "Hà Đào, em gọi anh à?" Trần Thiên Minh nhẹ nhàng nói. Hắn mới phát hiện ra Hà Đào với Trương Lệ Linh dạo này chơi rất thân với nhau, mà Hà Đào cũng ngày càng đòi hỏi ở mình nhiều hơn, đặc biệt là sau khi hắn với nàng nắm tay nhau đi dạo tới lui trong trường. Hắn cũng nhận thấy mỹ nữ trong trường Cửu Trung bắt đầu xa lánh hắn, cứ nhìn thấy hắn là muốn lảng đi. Ngay cả chuyện hắn với Ngô Thanh cũng đi dần vào ngõ cụt.
Cả với Lý Hân Di cũng vậy. Sau hôm bọn họ đi ăn cơm cùng nhau, Lý Hân Di đối với hắn cũng rất nghiêm túc, nàng gọi hắn là "Trần sư phụ", chứ không gọi một cách thân mật là "Thiên Minh" như trước. Ôi, xem ra cái tính đào hoa của mình đã bị thua Hà Đào mất rồi.
"Đầu óc anh để đi đâu vậy Trần Thiên Minh? Anh nói mang tham trà qua cho em mà sao giờ vẫn chưa thấy đâu cả?" giọng Hà Đào nghe đầy vẻ bực tức vang ra từ trong điện thoại. "Không phải anh đang cùng Lý Hân Di liếc mắt đưa tình đấy chứ?"
"Không có, tuyệt đối không có mà. Anh đang có bao chuyện đâu đầu đây này", Trần Thiên Minh vội vàng giải thích. Hà Đào lúc trước có nói nàng đang học một khóa về âm nhạc, nhưng cổ họng cảm thấy có chút vấn đề nên cần chút hoa kỳ tham trà uống cho lại giọng. Trần Thiên Minh muốn tỏ vẻ ga lăng nên đã nhận sẽ đi mua hộ. Hà Đào lại nói thêm mình đang cần gấp, nếu có được thứ trà đó ngay sau buổi học nhạc hôm nay là tốt nhất. Nghe giọng nói ngọt ngào, nhìn ánh mắt ấm áp đầy khích lệ của cô, Trần Thiên Minh không còn cách nào khác ngoài việc bất đắc dĩ mà nhận lời.
Nhưng Trần Thiên Minh mải mê nghĩ về chuyện ở Huyền Môn mà quên mất việc đi mua trà cho Hà Đào và nó đã thành nghiêm trọng thế này đây. Sau buổi học nhạc, Hà Đào quay trở lại phòng làm việc mà không thấy cả Trần Thiên Minh lẫn Hoa kỳ tham trà đâu, nàng bèn lấy điện thoại gọi Trần Thiên Minh để hỏi tội.
"Được rồi, thế anh mau mang đến đây đi", giọng Hà Đào vừa gay gắt vậy giờ lại vô cùng ngọt ngào, khiến Trần Thiên Minh băn khoăn không biết người đang nói có đúng là Hà Đào không nữa.
"Được, anh đến ngay đây", Trần Thiên Minh vội vàng cầm lấy cái cốc thủy tinh, cho gói tham trà vào rồi đổ đầy nước nóng sau đó nhanh như chớp nhằm hướng phòng làm việc của Hà Đào chạy tới.
"Tới rồi tới rồi", Trần Thiên Minh chạy vào phòng làm việc của Hà Đào, vội vàng đặt cốc hoa kỳ tham trà lên bàn nàng rồi sau đó mới dám đứng thở phì phò.
"Sao giờ anh mới mang đến vậy?" Hà Đào "ban" cho Trần Thiên Minh một ánh mắt đầy trách cứ.
Trần Thiên Minh lập tức giải thích: "Anh vừa ra đến cửa thì bị một sư phụ kéo đi nói chuyện một lúc nên mới muộn vậy", lý do này Trần Thiên Minh trên đường chạy sang đây đã chợt nghĩ ra.
"Ôi Thiên Minh, em đã nói anh không cần vất vả pha hoa kỳ tham trà cho em làm gì mà anh cứ không nghe, lại còn vất vả mang tới tận đây nữa chứ", Hà Đào lớn tiếng nói như muốn để tất cả mọi người trong phòng làm việc đều nghe được.
Lúc này đang là giờ nghỉ nên trong phòng làm việc có rất nhiều giáo viên. Ai nghe thấy Hà Đào nói vậy cũng dùng ánh mắt đầy hâm mộ mà nhìn nàng, đôi chút ghen tị khi thấy nàng có người bạn trai tốt như vậy. Nhưng Thiên Minh nghe vậy thì chỉ muốn dưới đất nứt ra cái hố cho mình chui xuống. Hắn biết ý tứ của Hà Đào, biết đó chính là cái tính ái mộ hư vinh của phụ nữ. Rõ ràng nàng phải gọi mình mang trà lại, rồi lại nói thế trước mặt mọi người… ôi, xem ra thời gian khó khăn của mình bây giờ mới bắt đầu rồi.
Bây giờ thì không còn nghi ngờ gì nữa, Trần Thiên Minh có thể tự khẳng định hắn sẽ không còn cơ hội với bất cứ nữ sư phụ nào trong trường nữa, mà ngay cả với học viên trong trường cũng vậy.. cuộc sống còn gì là hay ho nữa đây.
"Ôi chao, ai giẫm lên chân tôi vậy?" bên trong bỗng truyền tới tiếng kêu thảm thiết của Ngô Thanh.
Sau tiếng kêu của Ngô Thanh là một giọng nói khác nhẹ nhàng hơn của Tiểu Châu: "anh thật tệ quá Ngô Thanh. Anh nhìn Trần Thiên Minh xem, người ta đối với bạn gái tốt như vậy chứ, anh đúng là không bằng được một nửa của anh ta. Nếu anh không mua được hoa kỳ tham trà thì thôi, mua tổ yến hay sò huyết cho em ăn cũng được mà". Hóa ra đó là Tiểu Châu, nàng từ phía sau hung hăng xông đến rồi lấy chân đạp thật mạnh lên chân Ngô Thanh.
"Uỵch", không biết là do Ngô Thanh ngồi chưa vững hay do sợ Tiểu Châu mà hắn chợt ngã bịch xuống sàn.
"Thiên Minh, thôi anh quay lại phòng làm việc đi. Sau khi tan trường em sẽ đến tìn anh", Hà Đào đắm đuối nhìn Thiên Minh nói, khiến hắn cảm thấy phần nào được bù đắp sau màn vừa rồi.
Nghĩ thêm thì thấy giờ nghỉ hắn đến tìm Hà Đào, đến trưa Hà Đào tìm hắn, tối lại cũng gặp nhau… ôi làm nam nhân sao mà khổ vậy cơ chứ.
Trần Thiên Minh quay trở lại phòng làm việc của hắn không lâu thì Ngô Thanh đầy hung hăng xông đến gọi hắn: "Trần Thiên Minh, anh đi ra đây cho tôi". Ngô Thanh lớn tiếng đến nỗi Lý Hân Di ngồi trong cũng phải cảm thấy hoảng.
"Ngô Thanh, có chuyện gì vậy hả. Ăn phải xuân dược hay sao mà hưng phấn thế?" Trần Thiên Minh vẻ mặt đầy tức giận nói với Ngô Thanh. Hắn nghĩ Ngô Thanh chắc không biết giọng anh ta khó nghe thế nào, anh ta sao mà lại dùng cái giọng quái quỷ vậy chứ.
Ngô Thanh tức giận đến trước mặt Trần Thiên Minh mà nói: "Trần Thiên Minh, anh muốn làm gì để lấy lòng Hà Đào của anh thì anh cứ làm, nhưng sao lại cứ thể hiện ở đúng phòng làm việc cơ chứ, để Tiểu Châu chê bai tôi, muốn tôi mua tổ yến nọ kia cho nàng ăn. Anh có biết tổ yến đắt chừng nào không hả?" vẻ mặt Ngô Thanh đầy bi thảm mà nói.
"Tôi biết", Trần Thiên Minh gật đầu. Lần trước trong dược điếm hắn từng hỏi mua cho mấy lão bà của hắn rồi. "80 đồng một gram. Mỗi lần ăn phải vài gram. Ngô Thanh, để tôi chỉ anh cách làm. Trước tiên phải ngâm trong nước khoảng ba canh giờ, sau đó thêm đường, hấp khoảng 30 phút là ăn được".
"Trần Thiên Minh, anh nói vậy mà không thấy xấu hổ hả. Anh hại chết tôi rồi đó", Ngô Thanh càng nghĩ càng tức, nếu Tiểu Châu cứ mỗi tuần đòi ăn một bữa thì tiền đâu cho mình đi câu lạc bộ đêm chơi nữa đây.
Trần Thiên Minh vỗ vai Ngô Thanh nói: "Ngô Thanh, tôi còn nghe mọi người nói thế này, ở dược điếm có bán cả tổ yến rởm đó, chỉ vào đồng một gram thôi". Lần trước lão chủ dược điếm đã nói cho Trần Thiên Minh biết điều này, nhưng hắn không phải là người nhỏ mọn nên không mua hàng giả làm chi.
"Thật vậy sao? Thế thì tốt quá", Ngô Thanh cao hứng mà nói. Rồi hắn hỏi Trần Thiên Minh địa chỉ của dược điếm đó, và hưng phấn vừa đi vừa hát.
Lại nói đến Đàm Thọ Thăng, mấy ngày nay hắn sốt rột vô cùng, phái người phục kích Trần Thiên Minh ngoài cổng trường chờ dịp ra tay. Nhưng không may cho hắn, mấy hôm nay Trần Thiên Minh lại chỉ ở trong trường, không hề thấy hắn ló mặt ra khỏi cổng. Kỳ thật, Đàm Thọ Thăng không biết Trần Thiên Minh vẫn đi ra ngoài, nhưng hắn đi ô tô chứ không có đi bộ. Mà ở Cửu Trung thì số lượng giáo viên đi xe ô tô không phải là ít nên mấy tên mà Đàm Thọ Thăng phái dò la không thể biết Thiên Minh ngồi trong xe nào.
Nhưng cũng trong khoảng thời gian đó thì tiếng xấu của Đàm Thọ Thăng ngày càng lan rộng hơn. Giờ thì mọi chuyện đã tam sao thất bản thành Đàm Thọ Thăng làm một bà lão tám mươi mang bầu. Giáo viên trong trường giờ đều gọi hắn là "cầm thú sinh". "Mẹ kiếp, ta nhất định sẽ không tha cho Trần Thiên Minh", Đàm Thọ Thăng giọng đầy căm hận mà nói.
"Được rồi, bảo lão Đặng gọi điện kêu Trần Thiên Minh ra bên ngoài rồi đánh cho hắn một trận, không cần làm hắn tàn phế cũng được", Đàm Thọ Thăng ỷ vào việc biểu ca hắn làm cục trưởng cục công an và hắn cũng có quen biết vài vị lãnh đạo của thành phố cho nên dứt khoát phải tìm cách cảnh cáo Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh đột nhiên nhận được điện thoại của Đặng sư phụ nói có chuyện quan trọng cần thương lượng. Hắn vội vàng chạy đến chỗ tửu điếm mà Đặng sư phụ chọn hẹn gặp.
"Đàm hiệu trưởng, các anh cứ chậm rãi nói chuyện", Đặng sư phụ thấy Đàm Thọ Thăng đang đứng cùng mấy người mặt mũi bặm trợn như đầu trộm đuôi cướp, một tên còn nhuộm tóc đỏ chót, áo thì phồng lên rõ ràng có mang theo đao. Hắn chợt thấy hối hận vì đã gọi Trần Thiên Minh đến đây, xem ra hôm nay Đàm Thọ Thăng đang muốn cho Trần Thiên Minh một trận rồi.
"Tôi biết rồi, tôi chỉ muốn cùng Trần Thiên Minh nói chuyện một lúc thôi. Anh có thể đi được rồi", Đàm Thọ Thăng vừa nói vừa cười. Thực ra hắn chẳng muốn nói chuyện gì với Trần Thiên Minh cả, chỉ muốn đánh một trận cho bõ tức thôi. Tốt nhất phải làm cho bộ mặt của hắn ta biến dạng, để xem Lý Hân Di có còn thích hắn nữa hay không?
"Đặng sư phụ, anh tìm tôi hả?" Trần Thiên Minh đẩy cửa phòng thì phát hiện trong phòng không chỉ có Đặng sư phụ mà còn có mấy người của Đàm Thọ Thăng.
"Thiên Minh, Đàm hiệu trưởng tìm anh, các anh chậm rãi trò chuyện nhé, tôi phải đi đây", Đặng sư phụ thật lòng cũng muốn ở lại xem có chuyện gì nhưng Đàm Thọ Thăng đã đưa mắt ra hiệu cho hắn đi nên hắn không thể không đi được.
"Đàm Thọ Thăng, là anh muốn tìm tôi sao?" Trần Thiên Minh thấy mấy người đứng sau Đàm Thọ Thăng thì bỗng hiểu ra mọi chuyện. Mẹ kiếp, đấu không lại ta nên tìm người đến giáo huấn ta sao. Hừ ngươi xem ta là ai mà định đùa với ta chứ, Trần Thiên Minh thầm nghĩ.
"Trần Thiên Minh, miệng lưỡi ngươi dẻo thật đó, ngươi không biết ngươi sắp chết đến nơi sao?" Đàm Thọ Thăng phất tay, mấy người đằng sau hắn nhanh chóng tiến lên quây Trần Thiên Minh lại.
"Đàm Thọ Thăng, anh có chuyện gì muốn nói với tôi? Sao phải gọi thêm nhiều người đến đây như vậy? Trần Thiên Minh giả bộ sợ hãi.
Đàm Thọ Thăng thấy Trần Thiên Minh có vẻ sợ hãi, trông như đang run rẩy thì sung sướng cười ha hả: "Trần Thiên Minh, ngươi cũng có lúc sợ hả? Không phải ngươi lợi hại lắm sao? Đang học ở trường của ta mà dám chửi ta, ngươi không muốn sống nữa hả? Hôm nay mà ta không cắt đứt chân tay ngươi thì ta không còn là Đàm Thọ Thăng nữa", Đàm Thọ Thăng nghĩ đến số tiền năm vạn mình phải bỏ ra thuê người, quyết định phải thu về cả vốn lẫn lãi. Nhất định phải bắt Trần Thiên Minh chi đủ năm vạn dược phí mới khỏi.
"Đàm Thọ Thăng, vậy chúng ta đàm phán thế này. Lần này anh thả tôi đi, sau này chúng ta không ai dây vào chuyện của ai nữa, thế được không?" Trần Thiên Minh chợt thay đổi sắc mặt, hắn lạnh lùng nhìn thẳng vào Đàm Thọ Thăng. Hắn muốn cho Đàm Thọ Thăng một cơ hội cuối cùng, nếu hắn còn không biết rõ tốt xấu thì mình cũng không khách khí gì nữa, sẽ cho hắn một bài học để cả đời phải nhớ về chuyện hôm nay.
"Mẹ kiếp ngươi Trần Thiên Minh, ngươi còn muốn đàm phán với ta sao? Ngươi nghĩ ngươi là ai chơ chứ. Nói cho ngươi biết hôm nay ta đã chi năm vạn để giáo huấn ngươi. Chịu trả cho ta mười vạn đồng thì ta sẽ đàm phán với ngươi", đầu óc Đàm Thọ Thăng lập tức nghĩ chuyện làm ăn.
Trần Thiên Minh lạnh lùng mà nói: "Đàm Thọ Thăng, nếu ta không trả ngươi mười vạn thì ngươi sẽ làm gì ta".
Đàm Thọ Thăng không để ý sắc mặt Trần Thiên Minh đã thay đổi, đôi mắt lạnh như muốn ăn tươi nuốt sồng người đối diện. Hắn vẫn còn đang tự tin với những người mà Diệp Đại Vĩ gửi cho hắn. Chỉ cần mấy người đó rút đao ra chắc đã hù dọa Trần Thiên Minh sợ phát khiếp rồi, cần gì phải ra tay chứ.
"Trần Thiên Minh, giờ ngươi có hai lựa chọn, một là đưa ta mười vạn, hai là ta sẽ cho người đánh nát cái mặt ngươi, rồi đánh gẫy một chân một tay. Ngươi chọn đi", Đàm Thọ Thăng vừa cười vừa nói. Hắn muốn xem xem Trần Thiên Minh uy phong đến chừng nào, bạo gan chừng nào mà dám đoạt phụ nữ với hắn ở ngay trong trường hắn?