Lưu Manh Lão Sư

Chương 613: Hướng Hoa Hắc bang khai đao



Tiểu nhị không khách khí, Trần Thiên Minh cũng không khách khí, bất quá hắn cũng chưa dùng tới võ công của mình. Hắn khẽ phi thân nhảy lên, chân phải đá vào đao của Tiểu nhị.

"Bịch" thanh đao bị đá bay ngược lên, gắt gao cắm ở trên bàn. Tiếp theo Trần Thiên Minh đá thêm một cước thẳng vào người tiểu nhị khiến hắn bay thẳng ra phía sau, đè luôn lên lão bản.

"Ôi chao, mẹ kiếp ngươi, ngươi không biết mình nặng bao nhiêu sao? Lại còn đè lên ta nữa." Lão chủ quán ăn nhanh không ngớt quát mắng tên tiểu nhị.

Bị lão bản mắng, tên tiểu nhị khó khăn lăn mình trở ra, thở phì phò trên mặt đất.

"Lão đại, có việc gì vậy, chúng ta đến đây!" Lâm Quốc đi tới bên người Trần Thiên Minh nói, các huynh đệ khác cũng đứng ở bên cạnh.

"Được rồi, các ngươi xử lý nốt đi, ta muốn nghỉ ngơi một chút." Trần Thiên Minh cười nhẹ, ngồi lại xuống ghế.

Ông chủ của quán ăn nhanh hai mắt choáng váng, nguyên lai Trần Thiên Minh không phải đi một mình, hắn mang theo cả đám người. Hơn nữa ai cũng gọi hắn là lão đại, xem ra hắn là chủ của một bang phái gì đó rồi. Vốn lão ta đang muốn gọi thêm vài người nữa đến đây giúp nhưng bây giờ có các vàng hắn cũng không dám. Cho dù bây giờ hắn có gọi thêm người tới, đánh lui được đám kia thì sau này họ cũng sẽ quay trở lại. Mà như vậy thì sinh ý của mình sẽ bị ảnh hưởng, thậm chí còn dính vào chuyện lớn không chừng.

"Lão Đại, anh tha cho chúng tôi đi!" Ông chủ quán ăn nhanh vội vàng cùng tên tiểu nhị lên tiếng cầu xin Trần Thiên Minh.

"Tha các ngươi? Các ngươi gạt tiền của muội muội tao, tao còn chưa tính, lại còn gây sự với chính tao nữa? Nếu như không phải tao có chút công phu, chắc chắn bị các ngươi chém chết rồi. A Quốc, không cần nhiều lời, đánh bọn nó cho ta." Trần Thiên Minh khoát tay nói.

"Biết rồi, Lão Đại." Lâm Quốc nắm áo lão bản, hung hăng đấm một quả vào mặt. Tiểu nhị cũng bị mấy huynh đệ kia lao vào đánh cho một trận nhừ tử.

"Ta sai rồi, ta sai rồi, lão đại, xinh anh tha cho tôi đi, tôi trả cho anh một vạn!" Lão bản liên miệng xin tha, lại còn hứa hẹn trả tiền. Giờ hắn bị bọn Lâm Quốc đánh cho muốn chết, nếu như tiếp tục như vậy thì hắn không chết cũng thành tàn phế.

"Ngươi vẫn sai rồi, không phải một vạn mà là hai vạn!" Trần Thiên Minh trừng mắt nhìn lão ta.

"Cái gì? Không phải vừa rồi nói là một vạn sao?"

Trần Thiên Minh thản nhiên nói: "Vừa rồi là vừa rồi, mà bây giờ là bây giờ. Nếu khi nãy ngươi đưa tiền luôn thì chỉ là một vận, nhưng bây giờ ngươi lại gọi người ức hiếp ta, lên hai vạn là đương nhiên. Cũng may cho ngươi, chỉ gọi một tên tiểu nhị, nếu ngươi gọi ba tên thì giờ đã là bốn vạn rồi. Ngươi lựa chọn đi, không đưa tiền thì cắt hết chân tay, đưa một vạn thì ta cắt đứt một tay hoặc một chân."

Lâm Quốc nghe Trần Thiên Minh nói như vậy thì phối hợp rất ăn ý, gia tăng lực đánh tới tấp vào lão bản. Giờ này người thân của hắn đến nhìn chắc cũng khó nhận ra khuôn mặt sưng vù kia.

"Ôi chao, đồng ý, tôi đồng ý." Không thể chịu đựng thêm được, lão chủ cửa hàng liều mạng kêu thảm. Hắn coi như là báo ứng, bình thường chuyên môn khi dễ người bên ngoài, giờ phải trả giá.

"Tốt lắm, vậy mau đưa tiền ra đi." Trần Thiên Minh nói.

Lão chủ cửa hàng cười khổ nói: "Lão đại, ngay lúc này quả thật ta không có nhiều tiền mặt ở đây như vậy, có thể để cho ta đến ngày mai không?"

"Vậy quên đi, A Quốc, ta không cần tiền của lão nữa, phế hai cái đùi đi." Trần Thiên Minh lộ vẻ bình thản.

"Đừng, đừng, như vậy đi lão đại, đối diện cửa hàng ta có một ngân hàng, để ta lập tức đi lấy cho các ngươi." Lão chủ thấy Trần Thiên Minh ngay cả tiền cũng không muốn lấy nữa thì sợ hết hồn, vội vàng nói.

Trần Thiên Minh gật đầu: "Như vậy mới tốt, bất quá lão bản ngươi thân hình nặng nề, lại đang đau đớn, đi không tốt, để tiểu nhị đi thôi. Nếu mười lăm phút nữa hắn chưa về thì ta sẽ giết ngươi." Nói xong, Trần Thiên Minh vỗ một chưởng lên cái bàn, một tiếng phụp ròn rã vang lên, cả cái bàn nát bấy.

Tên chủ quán và tiểu nhị thấy cảnh này càng hoảng sợ. Đương nhiên không phải vì tiếp phụp kia mà cũng không phải vì tiếc cái bàn. Bọn họ biết rất rõ cái bàn kia vô cùng chắc chắn, cho dù đánh thế nào cũng chỉ đổ ra là cùng thôi, nhưng Trần Thiên Minh đây lại có thể khiến nó vỡ nát vụn ra. Rõ ràng người này không đơn giản, võ công đã ở bực rất cao rồi.

"Mau, mau sang ngân hàng lấy tiền cho ta, mật mã là…, nhất định phải trở về trong vòng mười lăm phút nữa." Lão bản vội vàng móc chi phiếu trong túi ra đưa cho tiểu nhị, nếu như hắn không quay về trong mười lăm phút nữa, không phải mạng mình cũng hết rồi sao.

Điếm tiểu nhị cầm tờ chi phiếu chạy vội ra ngoài, hắn đương nhiên cũng biết tính mạng của ông chủ mình đang trong tay mình. Nhất định phải trở về trong vòng mười lăm phút.

Nhưng cũng chưa đến mười lăm phút sau, tên tiểu nhị đã hổn hà hổn hển như trâu về đến nơi, hai tay hắn đưa số tiền hai vạn cho Trần Thiên Minh: "Đây,… đây, là… hai … hai vạn!" Mặc dù nói không nên lời nhưng thấy ông chủ của mình vẫn lù lù trên mặt đất thì cũng yên lòng hơn.

Trần Thiên Minh nhận tiền cười nói: "Không sai, lão bản, xem ra tiểu nhị của ngươi thực sự là có trách nhiệm đó. Việc này chúng ta coi như xong, nếu ngươi vẫn còn điều gì đó không phục thì có thể tìm chúng ta, chúng ta chính là Hoa Hắc bang, sau này còn nghe ngươi nói nhăng nói cuội ở đâu đó thì chắc chắn chúng ta sẽ thịt ngươi." Trần Thiên Minh nói xong thì đem bọn Lâm Quốc rời đi.

Hà Liên mới lên chức cục trưởng một tuần mà đã bắt đầu thay người của mình vào các vị trí trọng yếu. Đa phần những người này đều là do Chung Hướng Lượng giới thiệu. Trong đó có không ít những cảnh sát tốt như Dương Quế Nguyệt và một số cán bộ trung tầng khác. Mặc dù chưa có bổ nhiệm chính thức nhưng thực tế đã nắm giữ nhiều thực quyền.

Như Dương Quế Nguyệt bây giờ chính là tổ trưởng tổ hành động hình cảnh. Mà tổ này trực tiếp do thị cục quản lý nên thực quyền khác nhiều so với các tổ đội khác. Đây chính là do Hà Liên kiên quyết sắp đặt, mặc dù có rất nhiều người dị nghị nhưng vì nhờ có bên Quốc An hỗ trợ, thư ký thị ủy đồng ý nên cuối cùng vẫn được chấp thuận.

Bây giờ có thể nói, diện mạo thành phố M đã thay đổi hoàn toàn. Bởi vì trước đó Hà Liên đã thẳng tay khai đao với những người thân tín của cục trưởng đời trước. Hơn nữa điều tra còn phát hiện nhiều người trong đó có quan hệ với Hoa Hắc bang nên đã gây được tiếng vang không nhỏ, đặc biệt Hoa Hắc bang đã có chút run sợ. Diệp Đại vĩ đã nhận được tin tức của thái cơ, nói bây giờ hắn không thể trong nom được cục Công an nữa rồi.

Không còn cách nào khác, Diệp Đại Vĩ đành phải kêu thủ hạ không được vọng động trong thời gian này.

Nhưng điều khiến Diệp Đại Vĩ không ngờ chính là Hà Liên khai đao với Hoa Hắc bang nhanh đến như vậy. Mới vừa chập tối, ông ta đã huy động hơn một ngàn quân đội và cảnh sát dẫn đầu bởi Lôi đội trưởng và Dương Quế Nguyệt, vốn không muốn bọn Trần Thiên Minh tham dự, nhưng Chung Hướng Lượng biết được Diệp Đại Vĩ hiện là bang chủ nên sợ bọn Dương Quế Nguyệt không thể đối phó được, nên nhất định yêu cầu bọn Trần Thiên Minh tham gia.

"Hung nữ, em khỏe không?" Trần Thiên Minh nhìn Dương Quế Nguyệt trong bộ cảnh phục vẫn rất xinh đẹp thì tiến đến đùa giỡn.

"Trần Thiên Minh, anh còn tiếp tục trêu đùa tôi như vậy thì đừng trách tôi bắn thủng đầu anh đó." Nếu như không phải đằng sau là rất nhiều cảnh sát thì Dương Quế Nguyệt đã rút súng ra để bắn Trần Thiên Minh rồi.

Trần Thiên Minh cười cợt: "Ôi, Dương Quế Nguyệt, hai chúng ta vui đùa một chút không được sao? Không nghĩ ra bây giờ cô lại oai phong như vậy."

Nghe Trần Thiên Minh nói vậy, Dương Quế Nguyệt cũng có chút đắc ý, đưa mắt liếc nhìn hắn một cái: "Đương nhiên rồi, anh nghĩ rằng tôi cứ như vậy mà không có tiến bộ sao! Mà này, Thiên Minh, anh vẫn còn thiếu tôi một bữa cơm. Lần trước tôi gọi điện thì anh nói là không có thời gian, có phải anh đang tìm cách trốn không vậy?"

"Ha ha, lúc đó đúng là tôi có việc bận mà, tối ngày mai tôi mời cô có được không?" Trần Thiên Minh nhún vai cười nói.

"Anh lại định gạt tôi đó hả?" Dương Quế Nguyệt thấy Trần Thiên Minh đáp ứng đơn giản như vậy thì có chút không tin.

"Làm sao tôi có thể lừa cô cơ chứ?" Trần Thiên Minh nói: "Cô thử nói xem tôi đã bao giờ lừa gạt tình cảm của cô chưa?"

Dương Quế Nguyệt tức giận chỉ vào Trần Thiên Minh mắng: "Trần Thiên Minh, anh muốn chết phải không?"

Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói: "Nhìn cô đi kìa, sao lại hung dữ như vậy, thật sự sau này khó mà lấy chồng được."

"Không đến lượt anh lo lắng, hắn biến mau khỏi đây, cách xa ta mười cây số." Dương Quế Nguyệt vẻ mặt đầy tức giận.

"Ôi, giờ tôi mới phát hiện cô thực là người rất hay thổi phồng." Trần Thiên Minh không hề quan tâm tới đôi mắt đang muốn nổ tung của Dương Quế Nguyệt.

"Anh.." Dương Quế Nguyệt phát hiện mình rất dễ bị Trần Thiên Minh chọc tức. Vì vậy vội vàng đè nén sự tức giận xuống, đổi chủ đề "Trần Thiên Minh, tôi hỏi anh, rốt cuộc anh có thân phận gì mà muốn tham gia vào chuyện này?" Dương Quế Nguyệt có chút hoài nghi thân phận bọn Trần Thiên Minh không chỉ đơn giản là một công ty bảo an. Lần này cấp trên nói với cô phải phối hợp hành động với một nhóm khác, không nghĩ ra lại là Trần Thiên Minh.

Trần Thiên Minh nói: "Chúng tôi đương nhiên là công ty bảo an, ai cho chúng ta tiền thì chúng ta làm cho người đó. Tỷ như nếu cô cho chúng tôi tiền, chúng tôi cũng sẽ giúp cô." Trần Thiên Minh không muốn tiết lộ công việc của công ty Quốc An.

Lúc này từ phía trước có một cảnh sát đi tới nói với Dương Quế Nguyệt: "Tổ trưởng, chúng ta đã chuẩn bị xong, Lôi đội trưởng phụ trách quân đội cũng đã ở đây."

"Mau gọi Lôi đội trưởng." Dương Quế Nguyệt giọng đầy hãnh diện, lộ rõ bộ dáng của một lãnh đạo.

Một lát sau, người cảnh sát kia đã đưa Lôi đội trưởng đến: "Dương tổ trưởng, cô vẫn khỏe chứ!" Lôi đội trưởng vừa tới thì đưa tay ra chào Dương Quế Nguyệt.

"Anh khỏe chứ, Lôi đội trưởng." Dương Quế Nguyệt đưa tay ra bắt tay Lôi đội trưởng.

"Ồ, Trần tiên sinh cũng ở đây sao?" Lôi đội trưởng nhìn thấy Trần Thiên Minh đứng cạnh Dương Quế Nguyệt thì có chút kinh ngạc.

"Đúng vậy, dù sao bọn tôi cũng nhàm chán không có việc gì, đến đây góp vui. À, Lôi đội trưởng, anh có nghĩ đây là việc của nam nhân, phụ nữ không nên xen vào không?"

Dương Quế Nguyệt nghe vậy thì lửa giận bốc lên, mặc dù hắn không nói tên nàng nhưng rõ ràng là muốn khiêu khích nàng mà. "Trần Thiên Minh, nếu như anh còn tiếp tục trêu chọc tôi, hôm nay hành động xong tôi nhất định sẽ tính sổ với anh!"