Lưu Manh Lão Sư

Chương 680:  Em thật sự là hài tử ngoan



Trần Thiên Minh nhìn học sinh của mình đã sớm cùng những cán bộ thương lượng về chuyện tình của chuyến dã ngoại. Hắn liền trở về phòng làm việc của mình.

"Thiên Minh" Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh tiến đến liền gọi hắn lại.

"Có chuyện gì sao?" Trần Thiên Minh ngẩng đầu hỏi Lý Hân Di. Đã mấy lần hắn kêu lên đáng tiếc vì sao tình cảnh ngày đó hắn không lợi dụng mà nhìn nàng thêm một chút.

Lý Hân Di nói "Ta nghe các thầy ở bậc trên nói lớp ngươi chuẩn bị đi dã ngoại phải không?"

"Đúng vậy" Trần Thiên Minh gật gật đầu nói, chuyện này các thầy khác đã hỏi qua hắn còn khuyên hắn không nên đi. Mặc dù nói đoạn thời gian này phần lớn phần tử của hắc bang đã bị bắt nhưng các thế lực này như măng mọc sau mưa cho dù lấy lửa đốt cháy hết thì cũng sẽ hồi sinh lại nhanh chóng.

Chuyện này cũng không phải là mấu chốt, mà là mang theo nhiều học sinh như vậy, vạn nhất trên đường ô tô gặp phải tai nạn xe cộ, toàn bộ mọi người trên xe gặp chuyện không may thì làm sao bây giờ. Nếu như có học sinh trong lúc nhất thời luẩn quẩn, buổi tối muốn tự sát thì thầy giáo sẽ chịu trách nhiệm. Cho nên tất cả mọi người đều nghị luận Trần Thiên Minh dẫn lớp đi ra ngoài dã ngoại chẳng lẽ hắn không sợ gặp chuyện không may sao?.

Vì vậy tất cả các lớp khác đều khuyên học sinh không nên đi dã ngoại. Nhưng bây giờ nhìn thấy lớp người ta đi như vậy. Vài lớp ngẩng đầu thấy người ta đi cúi đầu cũng thấy người ta đi, tình cảnh như vậy tại sao mình lại không đi được?

Thật ra rất nhiều học sinh muốn đi dã ngoại. Lúc đó, cảm tình của các học sinh sẽ tăng lên, nam sinh đồng học cũng sẽ dựa vào cơ hội này mà thổ lộ cảm tình với những nữ đồng học đáng yêu kia. Cơ hội này khó có được a, lúc đó mình phải thật ân cần với cô gái trong lòng mình để làm cho cô gái đó có cảm tình với mình, vậy là có thể ôm mỹ nhân trở về trường.

Bình thường tất cả mọi người trong lớp chỉ học tập và học tập, đồng học khác phái muốn tiếp xúc nhau cũng không dám quang minh chính đại. Lần này nam nữ đồng học được phân chung một tổ. Cho nên mấy ngày nay, Tiểu Hồng đã thành người nổi tiếng nhất, mọi người đều tìm Tiểu Hồng để nàng phối hợp an bài các thành viên trong tổ. Nếu mà Trần Thiên Minh biết lúc này có sự tình như vậy thì có khả năng hắn thà tông đầu vô tường đi bệnh viện chứ không đi dã ngoại.

"Ta cũng đi, lâu rồi ta không có nghỉ ngơi, vừa vặn đi theo các học sinh chơi đùa." Lý Hân Di nói với Trần Thiên Minh. Lần này nàng đi là có một mục đích trọng yếu.

"Nàng cũng đi sao?" Trần Thiên Minh có chút khó hiểu, hắn không thể tưởng được Lý Hân Di cũng muốn đi dã ngoại. Mấy ngày nay hắn một mực lôi kéo những thầy giáo mà hắn biết nhưng ngoại trừ tên đại sắc lang Ngô Thanh kia cũng không có người nào khác dám đi. Hiện giờ chuyện hắn muốn nhất đúng là một cô giáo đi dã ngoại chung nhưng mà không có ai muốn đi. Nếu như học sinh nữ xảy ra chuyện gì, mình là một thầy giáo nam muốn giúp đỡ gì thì có chút không ổn a.

Lý Hân Di gật gật đầu nói "Đúng vậy, không hoan nghênh sao?"

Trần Thiên Minh mừng rỡ nói" Hoan nghênh chứ, ta tại sao lại không chào đón? Ta đang muốn có thêm người đi cùng, nhưng không có người nào nguyện ý đi chung cả."

"Ta mà đi thì ngươi có phải hay không nên cảm ơn ta." Lý Hân Di vừa cười vừa nói.

"Đúng vậy, sau này nàng có phân phó gì cứ việc nói, ta nhất định làm theo." Trần Thiên Minh vỗ lồng ngực nói.

"Vậy đêm nay ngươi mời ta ăn cơm đi." Lý Hân Di nói.

Trần Thiên Minh có chút đau đầu, đêm nay hắn đã hẹn nữ nhân của nhà mình cùng nhau ăn cơm rồi. Nếu như mình cùng Lý Hân Di ăn cơm thì khi trở về nhất định sẽ gặp thập đại cực hình a."Đêm nay sao? Ta hình như có chút việc."

"Vậy được rồi, lần sau đi." Lý Hân Di thấy Trần Thiên Minh nói như vậy cũng không thể làm gì khác.

"Vậy buổi sáng ngày mai tám giờ ở trước cổng trường học tập trung với lớp, sẽ có xe tới đón lớp." Trần Thiên Minh nói.

******

"Ngươi xác nhận ngày mai Trần Thiên Minh sẽ mang học sinh đi dã ngoại sao?" Đàm Thọ Thăng ở bên cạnh một thầy giáo thân tín hỏi. Người này thường xuyên theo hắn, lợi dụng chức vụ của hắn để có không ít chỗ tốt a

"Đúng vậy, chuyện này rất nhiều người biết." Thầy giáo kia gật gật đầu nói.

Đàm Thọ Thăng âm thầm cười nói "Vậy là tốt rồi, đến lúc đó ta sẽ làm cho Trần Thiên Minh không đi nổi."

"Trần Thiên Minh dám đắc tội với ngài. Ta sợ hắn chết chắc rồi." Lão sư kia lập tức vỗ mông ngựa Đàm Thọ Thăng. Nhưng mà hắn có điểm kỳ quái, trước kia hắn thường xuyên cùng Đàm Thọ Thăng đi tới hộp đêm kiếm các tiểu thư nhưng bây giờ Đàm Thọ Thăng không có hứng thú vậy nữa, chẳng lẽ nhân phẩm hắn bỗng nhiên tốt sao?

"Bọn họ đi dã ngoại ở đâu?" Đàm Thọ Thăng hỏi.

Thầy giáo kia nói: "Hình như ở gần suối của thôn phụ cận."

"Tốt, ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài đi. Đến lúc đó ta sẽ hảo hảo mà ban thưởng ngươi." Đàm Thọ Thăng cười nói.

"Vâng" Thầy giáo kia vội vàng đi ra văn phòng của Đàm Thọ Thăng.

Đàm Thọ Thăng lấy điện thoại di động của mình ra. Gọi một số sau đó hắn nói:"Là tiểu Phi sao?"

"Dạ, là em. Đai ca có phân phó gì?" Nghe máy chính là lão đại của Phi Thiên bang. Bất quá Đàm Thọ Thăng giúp Phi Thiên bang chế phục kẻ thù nên đã trở thành đại ca của họ.

"Ngày mai ngươi dẫn người đến con suối của thôn phụ cận. Nơi đó có một đám học sinh đi dã ngoại. Tốt nhất các ngươi đánh thầy giáo của đám học sinh đó thành tàn phế. Sau đó chọc ghẹo những học sinh kia một chút. Lúc cần thì giết chết một học sinh làm cho bọn họ loạn lên." Đàm Thọ Thăng nói.

"Giết chết một học sinh sao?" Đại Phi cũng không phải là nhân vật tốt gì. Trước kia hắn cũng thường xuyên đánh người tàn phế nhưng hắn còn chưa có giết người, nhất là giết một hài tử.

Đàm Thọ Thăng mắng "Mẹ nó, ngươi có lỗ tai không? Nếu như ngươi không nỡ giết người thì đem một học sinh đánh thành trọng thương cũng được. Nhưng mà sau này ngươi cũng không thể làm lão đại của Phi Thiên bang được nữa rồi." Bây đây Đàm Thọ Thăng ỷ vào quỳ hoa thần công của chính mình. Thường xuyên hoành hành ngang ngược trong hắc bang, cho nên tất cả mọi người sau lưng đều gọi hắn là "Cầm thú".

"Em biết làm như thế nào rồi" Đại Phi quá sợ hãi. Hắn cũng biết Đàm Thọ Thăng là một người ngoan độc. Nếu như không nghe lời của hắn thì mình cũng chỉ có đường chết.

"Vậy là tốt rồi. Thật ra ngươi không cần ngu như vậy. Các ngươi chỉ cần hóa trang để không lộ ra chân diện thì người nào nhận ra các ngươi được?" Đàm Thọ Thăng nói.

"Đúng vậy, đúng vậy" Đại Phi vội vàng nói.

"Tâm tình của Đàm Thọ Thăng ta rất lương thiện. Đến lúc đó ta chờ tin tức của các ngươi. Nếu như lo liệu không ổn thì hậu quả như thế nào ngươi cũng biết rồi đó." Nói xong Đàm Thọ Thăng cúp điện thoại.

Sáng sớm hôm sau Trần Thiên Minh đi đến trước cổng trường. Nhưng mà Tiểu Hồng đã đến đó sớm hơn hắn. Hắn cười nói "Tiểu Hồng, em tới sớm như vậy sao?"

Tiểu Hồng nói "Em cũng vừa mới đến. Nếu như em không đến sớm môt chút thì các đồng học khác đến không thấy em sẽ nóng lòng a."

Trần Thiên Minh không ngờ rằng Tiểu Hồng nghĩ đến chu đáo như vậy. Nếu như không có nàng thì chuyến dã ngoại này sẽ không được an bài tốt như vậy. Mình cái gì cũng không biết chỉ đứng ở bên cạnh xem nàng thu xếp. Nếu như, nàng lớn một chút thì có khả năng Trương Lệ Linh đã lôi kéo nàng làm việc trong công ty rồi.

"Em cực khổ rồi!" Trần Thiên Minh đau lòng nói với Tiểu Hồng.

"Có thể cùng thầy ở cùng một chỗ thì có khổ bao nhiêu em cũng không sợ." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hồng có điểm ửng đỏ.

Nghe lời này của Tiểu Hồng, Trần Thiên Minh có chút xúc động muốn đem Tiểu Hồng ôm vào trong ngực. Nhưng nơi đây là cổng trường nếu mà mình làm như vậy phỏng chừng ngày mai trường đã có quyết định khai trừ mình a.

"Em thật là một hài tử ngốc nghếch." Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói.

Tiểu Hồng nâng miệng nhỏ lên nói "Thầy ơi, em không có ngốc, mỗi lần khảo thí em luôn cố ý làm sai hai bài đó."

"Cái gì?" Trần Thiên Minh thiếu chút nữa té lăn trên đất. Tiểu Hồng quá khủng bố đi, còn cố ý làm sai hai bài. Nếu như không cố ý thì đây đúng là một tin tức kinh người a.

"Thầy không biết giờ đây mọi người nhìn em giống như động vật trong vườn bách thú vậy. Nếu như thành tích của em tốt hơn nữa phỏng chừng em sẽ bị bọn họ nhốt vào trong vườn thú luôn." Tiểu Hồng khổ sở nói.

Trần Thiên Minh ngẫm lại cũng thấy đúng. Tiểu Hồng đã là chín trong đích người nổi tiếng nhất trong khoa, nếu làm theo lời nàng thì đến lúc đó có khả năng Tiểu Hồng không thể an bình được."Tiểu Hồng, thầy hiểu tâm tình của em. Nhưng em không thể luôn làm sai được a!!" Trần Thiên Minh có chút lo lắng.

"Sẽ không sao đâu thưa thầy, miễn thành tích của em cao hơn bạn học một chút là được rồi. Đến lúc thi đại học, em sẽ toàn lực ứng phó để có thể vào trường đại học tốt nhất. Đến lúc đó em có thể làm bạn gái của thầy." Vẻ mặt của Tiểu Hồng rất hạnh phúc, nàng giống như đang suy nghĩ đến chuyện tương lai của mình.

"Em có thể làm được vậy là tốt rồi. Nếu như em thi không đậu đại học Thanh Hoa thì cũng đừng trách thầy." Trần Thiên Minh cố ý nghiêm mặt nói.

Tiểu Hồng tự tin nói "Sẽ không có đâu, thầy hãy chờ xem, hiện giờ em đã tự học sắp hết chương trình cấp ba a."

"Cái gì? Em tự học sao?" Trần Thiên Minh ngây người.

"Không phải thầy mua laptop cho em sao? Em hay dùng nó để thường xuyên lên mạng, tốt một ít tiền là có thể xem rất nhiều video chương trình học ở đó, còn có một số thầy giáo của đại học Thanh Hoa giảng dạy nữa, bài dạy còn tốt hơn các thầy của trường ta." Tiểu Hồng nói.

Trần Thiên Minh không nói gì. Trường mình làm sao có thể so sánh với trường Thanh Hoa đây? Trách không được Tiểu Hồng lại tự tin như vậy, nguyên lai nàng đã học hết bài dạy của trường Thanh Hoa. Nhưng mà như vậy cũng tốt, có thể làm cho nàng càng nắm chắc chuyện thi đậu đại học Thanh Hoa.

"Tiểu Hồng, vậy em còn tiền không? Có cần thầy cho em nữa?" Tuy Trần Thiên Minh bị Trương Ngạn Thanh lấy hơn mười vạn phí đền bù tổn thất tinh thần nhưng hắn vẫn có hơn một trăm vạn. Chuyện này là vì an toàn của hắn…Hắn chỉ để trong người ba vạn đồng nên dù có bị tịch thu cũng không phải đau lòng nhiều.

Tiểu Hồng lắc đầu nói "Em còn tiền mà. Thầy cho em tiền, em cũng xài không hết. Em còn cầm một ít tiền thường trong thi đấu của nhà trường."

"Tiểu Hồng, em không cầm quá nhiều tiên nếu không người trong nha sẽ hoài nghi." Trần Thiên Minh nói.

"Em hiểu rồi, em chỉ cầm một ít trở về nhà mà thôi. Như vậy thì người trong nhà biết cuộc sống của em rất tốt nên cũng không phải gửi tiền cho em nữa." Tiểu Hồng nói.

"Em thật sự là một hài tử ngoan." Trần Thiên Minh xúc động lại muốn ôm Tiểu Hồng.

Mắt Tiểu Hồng đỏ lên nói "Thầy, nếu như không phải có thầy thì em cũng không có thành tích như vậy."