Lưu Manh Lão Sư

Chương 682:  Gặp sư phụ



Ngô Thanh không còn cách nào khác đành phải nhận mệnh cúi đầu, hắn xoa nhẹ cẳng chân sau đó chạy tới bên người Lý Hân Di, nhỏ giọng nói: "Hân Di, cô lên xe đi, tôi giúp cô xách hành lý." Chỉ cần có thể tán được mỹ nữ như Lý Hân Di, Ngô Thanh cảm thấy cho dù có phải đắc tội với Tiểu Châu cũng không sợ.

"Không cần đâu Ngô Thanh lão sư." Lý Hân Di cười cười nói với Ngô Thanh: "Tôi có thói quen tự mang đồ của mình, hay là anh nên giúp Tiểu Châu đi." Lý Hân Di thâm ý liếc mắt nhìn Tiểu Châu ở bên kia.

Tiểu Châu thấy Ngô Thanh đi đến bên người Lý Hân Di, không biết nói gì với nàng ta, vì vậy kêu lên: "Ngô Thanh, anh mau tới xách đồ cho em đi." Thanh âm cực lớn khiến đám học sinh bên cạnh giật cả mình.

Ngô Thanh đành phải chậm rì rì đi tới bên cạnh Tiểu Châu, cầm lấy hành lý của cô ta, sau đó than dài: "Trời ạ Tiểu Châu, trong này có thứ quái gì mà nặng dữ vậy?" Ngô Thanh vừa mới nhấc túi hành lý của Tiểu Châu lên, thiếu chút nữa ngã sấp mặt xuống đất.

"Bên trong là đồ dùng của hai người chúng ta, anh nói xem có nên nặng không? Ngô Thanh, em biết hiện tại anh không có tiền, cho nên em chuẩn bị thêm cho anh một phần."

Trần Thiên Minh thấy Lý Hân Di cầm túi hành lý đi tới, hắn cảm thấy hơi áy náy, vì vậy liền đi tới bên người Lý Hân Di, nói: "Hân Di, anh giúp em mang nhé?"

Mới vừa rồi còn nói tự mình mang đồ của mình, bây giờ Lý Hân Di lập tức liền đưa túi hành lý cho Trần Thiên Minh, nũng nịu nói: "Sao anh không sớm nói hả, chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả a?"

Trần Thiên Minh cười cười không nói gì, chẳng qua là cùng Lý Hân Di đi tới xe bus.

Ngô Thanh nhìn vậy rất tức giận, không phải vừa rồi Hân Di nói là có thói quen tự xách đồ của mình sao? Sao lại để Trần Thiên Minh giúp nàng vậy? Nếu như hiện tại trong tay Ngô Thanh có một con dao phay, phỏng chừng hắn sẽ xông lên liều mạng một trận với Trần Thiên Minh cũng không biết chừng.

Mọi người lên xe, xe một mạch hướng tới Khê Thôn mà chạy. Trong ấn tượng của Trần Thiên Minh, Khê Thôn tại vùng ngoại ô của M thị, cách nội thành khoảng vài chục km, nơi đó rất nhiều khe suối rừng cây nhỏ, mọi người còn có thể chơi đùa ngắm cảnh thoải mái.

Khi tới Khê Thôn, Trần Thiên Minh bị dọa cho sợ ngây người. "Trời ạ tại sao lại có mấy hồ nước, sông nhỏ ở chỗ kia vậy?" Trần Thiên Minh kinh ngạc nói. Nếu như đám học sinh đều chạy tới con sông nhỏ kia bơi lội vậy thì thảm rồi. Thời tiết hiện tại hơi nóng, có thể xuống nước bơi lội.

"Thiên Minh, anh còn không biết sao?" Lý Hân Di ngồi bên cạnh Trần Thiên Minh vừa cười vừa nói. Nguyên bản vị trí này bên cạnh Trần Thiên Minh này khiến Tiểu Hồng cùng Hoàng Lăng tranh nhau muốn ngồi, mà khi hai người còn đang âm thầm tranh cao thấp, Lý Hân Di đã nhanh chân đến trước.

"Đúng vậy, trước kia tôi đã từng tới nơi này, nhưng thật không ngờ bây giờ thôn trang lại đẹp đẽ hơn nhiều." Trần Thiên Minh nói.

"Lúc trước tôi cũng đã tới đây một lần, hiện tại là xã hội chủ nghĩa nông thôn kiểu mới, bọn họ muốn làm cho Khê Thôn trở nên đẹp đẽ hơn. Cho nên bọn họ liền đem đất nông nghiệp biến thành vài con sông nhỏ. Nhưng mà nơi đó không ai nhận thầu nuôi cá, chỉ đàng làm một khu du lịch sinh thái mà thôi." Lý Hân Di nói.

Trần Thiên Minh nhìn Tiểu Hồng đang cười trộm ở phía trước, nói: "Tiểu Hồng, có phải là em đã biết trước nơi đây có vài con sông nhỏ phải không?"

Nghe thanh âm có vẻ trách cứ của Trần Thiên Minh, Tiểu Hồng cúi đầu nói: "Đúng vậy, có mấy lớp cũng đã tới đây tham gia dã ngoại, bọn em đã nghe bọn họ nói qua."

"Vậy vì sao em không có nói qua với thầy?" Trần Thiên Minh có điểm hối hận, sớm biết như vậy mình đã dẫn bọn họ tới chỗ khác.

"Em nghĩ thầy cũng đã biết rồi." Tiểu Hồng nói.

Trần Thiên Minh không còn lời nào để nói, đành phải đi bước nào tính bước đấy, đến lúc đó sẽ cấm đám học sinh bơi lội. Phỏng chừng đám nữ sinh không có áo tắm cũng sẽ không dám xuống bơi đâu. Mà đám nữ sinh không dám tắm, đám nam sinh chắc cũng xấu hố không xuống.

Sau khi mọi người xuống xe, Trần Thiên Minh để cho đám nam nữ học sinh xếp thành hai đội, sau đó hắn bắt đầu phát biểu: "Các em khi tới chỗ này phải chú ý an toàn. Đặc biệt không có sự đồng ý của thầy cô giáo, các em không được bỏ đi xuống nước bơi lội." Trần Thiên Minh biết đám học sinh này khi thấy sông đều muốn xuống bơi.

"Thầy, không thể xuống dưới bơi lội sao?" Có một nam sinh trong hàng lên tiếng hỏi.

Trần Thiên Minh nghĩ một lát, nếu cấm như vậy, ban đêm đám học sinh này lại vụng trộm chạy tới bơi lội, không bằng hiện tại để cho bọn nó bơi đi cho đỡ phiền phức. Vì thế hắn nói: "Các em muốn bơi cũng có thể, thế nhưng chỉ có thể bơi một lần thôi, nhưng mà chỉ những ai biết bơi mới được xuống thôi, hiện tại ai biết bơi hãy giơ tay lên." Trần Thiên Minh chuẩn bị dập tắt ham muốn bơi lội của đám học sinh.

Trần Thiên Minh vừa mới dứt lời, toàn bộ lớp học không quản là nam hay nữ đều trăm miệng một lời nói: "Thầy, bọn em biết bơi."

Trần Thiên Minh điểm thoáng qua một cái, thầm kêu mẹ của ta ơi, sao toàn bộ cả lớp đều biết bơi vậy? Không được phải hỏi uỷ viên thể dục mới được "Sở Vân, em là uỷ viên thể dục, trên khóa thể dục của em đã dạy qua đám học sinh này bơi, có phải toàn bộ bọn họ đều biết bơi hay không?"

"Đúng vậy." Uỷ viên thể dục Sở Vân lớn tiếng nói.

Nghe câu trả lời của Sở Vân, Trần Thiên Minh có cảm giác muốn ngất. Sao bọn chúng lại lợi hại như vậy, lần trước giáo viên thể dục kia còn nói là đám học sinh đều không thích thú với môn thể dục mà.

Nhưng mà Trần Thiên Minh thấy chiêu thứ nhất không được, liền tiếp tục sử dụng chiêu thứ hai: "Tất cả các em đã biết bơi, thầy cũng nên nói trước, người nào có quần áo bơi mới được xuống." Trần Thiên Minh nghĩ dùng chiêu này mà nói, đảm bảo không có được mấy người có quần áo bơi.

"Thầy, vậy người nào có quần áo bơi lội đều giơ tay à?" Sở Vân không hổ là uỷ viên thể dục, hắn lập tức xin chỉ thị của Trần Thiên Minh.

"Được, ai có quần áo bơi xin giơ tay." Trần Thiên Minh gật đầu nói.

"Rào" Toàn lớp các học sinh đều giơ tay, kể cả đám người Sở Vân.

"Rầm" Trần Thiên Minh ngã xõng xoài trên mặt đất. Hắn vội đứng lên cẩn thận nhìn qua đám học sinh đang giơ tay, thật sự giống như cả lớp giơ tay vậy. Ông trời ạ, hôm nay ta sẽ đổi sang đạo cơ đốc a.

Lý Hân Di dường như nhìn thấu tâm tư của Trần Thiên Minh, nàng đi tới bên người hắn, nhỏ giọng nói: "Thiên Minh, anh cứ để đám học sinh xuống nước bơi lội đi, nước cũng không sâu đâu, bọn chúng đều biết bơi mà, chỉ cần một người quản vài em là không có vấn đề gì đâu."

Đến lúc này Trần Thiên Minh cũng không nói được gì nữa, đành phải gật đầu nói: "Mọi người thu xếp đồ đạc của mình đi, 20 phút sau có thể xuống bơi, chỉ được bơi trong vòng 1 giờ thôi đó." Trần Thiên Minh nghĩ một giờ bơi lội hẳn là đủ khiến bọn hài tử này mệt mỏi.

"A" Đám học sinh đều hoan hô lớn. Tiếp đó mọi người bắt đầu tìm tổ viên của mình. Ngày hôm qua Tiểu Hồng đã công bố cả lớp có 52 người, tổ của Tiểu Hồng có 4 người, theo thứ tự gồm Tiểu Hồng, Bành Sương, Tiếu Hải Lệ cùng Tuân Thông.

Bởi vì tổ của Tiểu Hồng chỉ có bốn người cho nên Tiểu Hồng để cho Trần Thiên Minh phân cho nàng thêm một ít tổ do Trần Thiên Minh cùng Tuân Thông hai người đàn ông trông coi.

Nhưng mà có một số người lại thất vọng, đặc biệt là Tôn Úy Đình, hắn nhiều lần ám chỉ với Tiểu Hồng, nói muốn cùng nàng làm một tổ, Tiểu Hồng lại không biết tâm tư của Tôn Úy Đình, thế nhưng trong lòng nàng đã sớm có người yêu, căn bản không thể chứa được người đàn ông khác, đặc biệt người nàng yêu lại chính là Trần Thiên Minh, cho nên nàng sao có thể để Tôn Úy Đình cùng một tổ với mình đây.

Do hiện tại có nhiều hơn ba giáo viên, cho nên Tiểu Hồng để Lý Hân Di phân Tôn Úy Đình làm một tổ, Ngô Thanh một tổ, Hoàng Lăng phân tới một tổ, Tiểu Châu lại ở tổ khác. Đương nhiên các giáo viên cũng có thể tự do chọn tổ, chẳng qua là mấy tổ đều muốn chuẩn bị nhiều thực vật hơn một chút.

Thế cho nên sau khi mọi người chọn được một khu đất trống, dựng căn lều nhỏ của mình lên, sau đó đổi quần áo tắm chuẩn bị đi ra bơi lặn.

Khi đến sông, Trần Thiên Minh rất khẩn trương nhìn con sông nhỏ này, mà hắn phát hiện trong đám nữ sinh kia có vài em hơi lùn thế nhưng nước cũng không tới đầu, vì vậy hắn mới yên tâm một chút. Đồng thời hắn lại vỗ đầu kêu tiếc, vừa rồi có nhiều nữ sinh mặc áo tắm đi qua đi lại trước mắt mình như vậy, tại sao lại không chăm chú nhìn xem nữ sinh nào lớn nhất nữ sinh nào dáng người tốt nhất a!

Bình thường nữ sinh trong lớp đều mặc đồng phục, lúc ẩn lúc hiện làm gì có chỗ nào khiến mình kích động đâu? Nhưng hiện tại lại bất đồng, tuy áo tắm của nữ sinh đều rất bảo thủ, phủ kín từ trên xuống dưới, thế nhưng cũng đủ khiến hai mắt của đám nam sinh gim chặt lấy bộ ngực cùng đùi của các nàng, ai còn tâm trí để bơi lội nữa đây.

Chứng kiến tình cảnh như vậy, trong lòng Trần Thiên Minh thầm mắng sắc lang a, sắc lang a, không thể tưởng tượng được nam sinh trong lớp mình lại sắc lang như vậy, nhớ năm đó mình bằng tuổi bọn chúng, còn không dám nhìn gái a, hiện tại càng ngày càng có tiền đồ, xông thẳng vào địa phương mẫn cảm của người ta mà nhìn a.

Trần Thiên Minh ở trên bờ lập tức lớn tiếng kêu: "Vì an toàn... Nữ sinh ở một bên, nam sinh ở một bên, nếu như ai không nghe lời coi như làm trái với kỷ luật, lập tức xử lý."

Đám nam sinh ở phía dưới đều cảm thấy khó hiểu, tại sao lại vì an toàn...Mà tách nam sinh ra vậy? Hẳn là nên để nam nữ sinh cùng một chỗ nắm tay như vậy mới an toàn a. Tuy nam sinh đều có ý kiến, nhưng thấy chủ nhiệm lớp nghiêm khắc như vậy, đành phải lui sang bên kia. Mấy nam sinh còn vừa đi vừa liếc mắt lưu luyến nhìn sang bên này.

Nếu như không phải thấy bọn họ đều là học sinh của mình mà nói, Trần Thiên Minh đã sớm muốn lao xuống giống như đám tiểu sắc lang kia rồi. ***, tưởng ta làm chủ nhiệm lớp dẫn học sinh đi dã ngoại là dễ dàng sao? Ta còn chưa có nhìn đủ nha, ngay cả lớn nhỏ còn chưa phân biệt được! Trần Thiên Minh thầm mắng.

Nếu như đám nam sinh kia đều biết Trần Thiên Minh có ý nghĩ như vậy, có khi không quản hắn là giáo viên hay không, đều xông lên đánh cho hắn một trận nhừ tử cũng không chừng.

"Thiên Minh, anh không xuống bơi hay sao?" Trần Thiên Minh đang cẩn thận giám sát đám học sinh phía dưới, nếu như có phát hiện nam sinh nào tiến tới chỗ nữ sinh.

Hoặc có người hô cứu, hắn sẽ lập tức nhảy xuống. Nghe được phía sau vang lên thanh âm của Lý Hân Di, hắn không khỏi thoáng nhìn lại.

Oa, trái tim của Trần Thiên Minh mãnh liệt đập mạnh. Nguyên lai hiện tại Lý Hân Di cũng đã đổi bộ đồ bơi, quần áo bơi lội toàn một màu vàng, cũng vô cùng bảo thủ, từ cổ tới chân căn bản không có chỗ tốt nào lộ ra. Nhưng mà khiến Trần Thiên Minh chú ý chính là tô phong đầy đặn của Lý Hân Di tuy nó bị chiếc áo bơi đáng ghét đè nén, thế nhưng vẫn hiên ngang cao vút.

Lợi hại a lợi hại a đẹp quá ta! Không biết là ta có thể sờ hay không đây? Trần Thiên Minh thầm nghĩ. Đám tiểu nha đầu kia so với Lý Hân Di đúng là gặp sư phụ a!