Ly Hôn Có Sao? Bà Xã Đợi Anh

Chương 19



Mạch 2: Gia vị tình yêu chap 1

Tháng này tác giả bận đi chụp ảnh kỉ yếu tri ân K56 của trường nên chưa lên chương mới cho mọi người được 🥲 xin lũi nhiều

Xin lỗi mọi người nhiềuuuu, để bù đắp thì Kỳ Nhi xin gửi đến một phần truyện mới để đền bù cho mọi người haaaaaa.

[ Lưu ý mạch truyện này không liên quan đến 18 chap trước và đây là tác phẩm mới. Do tác giả quá nhác để tạo truyện mới nên sẽ sửa lại sau. ]

Cảm ơn mọi người và dàn Admin rất nhiềuuuu. 😙

Cô sinh viên cẩm Tú đáng lẽ ra có thể yên phận học xong hai năm còn lại ở trường đại học T. Nhưng không may trong một lần quá chén đã vô tình nói xấu vị giáo sư trẻ tuổi Lục Lâm lắm. Từ một giáo sư được nghìn người mến mộ có trong tay tiền đồ sáng lạng, khí chất người người mà trong lời nói của Cẩm Tú. Anh chỉ là một vị giáo sư háo sắc chỉ biết dùng vẻ đẹp trai của mình để phục phục trái tim của các sinh viên nữ.

Những lời nói này, quả là anh nuốt không trôi. Đường đường là giáo sư lại bị sinh viên của mình bôi xấu như vậy. Được lắm, cô sinh viên kia cẩm Tú sao?tôi sẽ đích thân rèn luyện cô ta cô ta ra khỏi cánh cửa trường đại học T. Cẩm Tú vẫn không hay biết mình đã đắc tội với Cao Nhân, chỉ biết cô nhận được một tờ giấy chuyển qua khoa của vị giáo sư kia để đào tạo, nghe nói những ngày tháng sau này của cô ta rất thảm.

Ai bảo đắc tội với cậu nhân, có trời mới giúp cô được. Nhưng anh hùng cũng cũng khó qua ải mĩ nhân. Trong quá trình bóc lột sức lực của Cẩm Tú, vị sư kia mới nhận ra cô ấy cũng khá dễ thương nên mới nhảy ra chút thứ “tình cảm” khác lạ.

Hài sau đó anh thì đã đủ thật rồi còn nóng vẫn ngây thơ chưa biết gì thổ lộ thế nào cũng không biết cứ như thế này anh phải cho “gạo nấu thành cơm” thì cô ấy mới biết được tấm lòng của anh hay sao?

Tác giả:

Âu Dương Kỳ Nhi

#MMH

Chap 1

Cả đêm qua thức trắng chật vật với đống tài liệu mà vị giáo sư kia giao cho. Cô còn nhớ rất rõ lời của vị giáo sư trước khi chuyển đống tài liệu qua cho cô.

“Cẩm Tú, tôi tin em có thể xử lí đống tài liệu này trong một đêm.”

Cái gì? Một đêm? Thầy bức người quá đáng. Mặc dù rất muốn than vãn với giáo sư, nhưng cô chẳng biết mở lời thế nào. Nhận đống tài liệu trong tay cô lại tự nhủ “Đêm nay lại thức trắng rồi.” Tiếng thở dài của cô gái trẻ tuổi không ngừng, suốt một đêm vật lộn với chúng. Tuổi trẻ của cô nhất định sẽ bị chôn vùi trong đống tài liệu và sự độc ác của ai kia.

Sáng hôm sau thức dậy với đôi mắt gấu trúc. Trông cô nhìn đến thật đáng thương. Huyền Huyền - bạn cùng phòng của Cẩm Tú bắt đầu lên tiếng trước.

“Ông thầy đó lại bắt cậu dịch tài liệu à?”

Cẩm Tú toàn thân mệt mỏi, chỉ kịp trả lời một tiếng “Phải.” với Huyền Huyền rồi lại tiếp tục vật lộn với bát mì tôm. Bát mì nóng hổi pha thêm chút sự béo ngậy của phô mai, vừa ăn vừa ngửi hương thơm của nó, đây mới đúng là mĩ vị của cuộc sống chứ.

“Cậu không nhẽ đã gây thù chuốc oán với ông thầy rồi đấy chứ? Ông ta ám cậu dai quá.” Huyền Huyền vừa nói vừa cầm đống tài liệu lên xem. Chằng chịt số liệu, không những vậy còn có rất nhiều từ ngữ chuyên ngành, nhìn sơ sơ chỗ học tập của Cẩm Tú. Nó không khác gì một học sinh sắp thi chuyển cấp vậy, đâu đâu cũng là những tờ ghi chú. Nổi bật trên đó là hình ảnh của vị giáo sư kia, bên dưới còn cẩn thận có thêm một dòng chữ: Đồ Đáng Ghét!

Cẩm Tú cũng không còn hơi sức nào để trả lời, dạo này cô thiếu ngủ trầm trọng. Sáng đến trường học, trưa đến chỗ làm thêm, chiều nếu không tự học thì lại qua chỗ giáo sư. Lịch dày như vậy, trông cô rất tiều tuỵ. Đấu tranh với bát mỳ xong, nhìn lên đồng hồ đã thấy hơn 11 giờ, đã gần đến giờ đi làm thêm của Cẩm Tú.

Cô làm việc ở một nhà hàng nổi tiếng ở thành phố A này. Đây là một quán cà phê rất sang trọng. Chỉ chuyên phục vụ cho những nhân vật có tiền, có quyền. Chính vì vậy Cẩm Tú làm việc ở đây lương cũng rất hậu hĩnh, không những vậy mà nhiều lúc cô còn gặp được những đại thần “tai to mặt lớn” ít nhiều đều xuất hiện trên báo và các phóng sự phỏng vấn họ trên tivi. Không dễ gì với một sinh viên mới học năm hai như cô lại được nhận vào làm ở nơi một nơi cao cấp như vậy. Lúc đầu đến xin việc, quản lý còn khá băn khoăn, nhưng khi thấy cô là sinh viên của trường đại học T liền lập tức đồng ý. Nghe loáng thoáng, ông chủ ở đây rất thích ngôi trường đại học T này.

Công việc của Cẩm Tú rất đơn giản, chỉ cần đứng ở trước cổng ra vào để cúi người chào khách hàng. Phía trước cổng chính này đương nhiên là rất được để mắt đến. Cô chỉ cần làm việc 3 tiếng sau đó liền có thể thay ca với chị Dung. Tuy nói công việc này khá nhàn rỗi nhưng thực chất rất mệt mỏi, đứng liên tục 3 tiếng liền, không những vậy họ còn yêu cầu dáng đứng và cái cúi chào sao cho sang trọng. Những câu nói giao tiếp và chào đón, cùng với nụ cười được học trong khoá đào tạo đều đã được Cẩm Tú nằm lòng trong tay. Tuy là rất mệt mỏi nhưng bù lại cô có thể kiếm đủ tiền sinh hoạt phí và số tiền học trong một tháng, nghĩ đến đây khuân mặt của cô lại bỗng chốc nở một nụ cười thương hiệu “Phải rồi, tôi là một con ong chăm chỉ, tôi rất chăm chỉ, tôi muốn tan làm.”

Đang lẩm bẩm lại mấy câu hỏi của giáo sư thì trước cửa lại một chiếc xe xuất hiện nữa. Mới nhìn sơ qua là biết chủ nhân của chiếc xe này là nhân vật tầm cỡ thế nào, vì sao, vì chiếc xa này chính là phiên bản giới hạn đó. Quảng bá rầm rộ đến nỗi một con người vốn không hề mơ tưởng đến việc có xe riêng như Cẩm Tú cũng phải biết đến nó. Nhân vật chính trong xe vừa bước xuống đã dẫn thêm một bóng hồng, hừ, có đại gia nào lại có thể thiếu được người đẹp bên cạnh đâu cư chứ. Cô không cầu được đại gia bao nuôi, cô chỉ muốn tan ca mà thôi. Cẩm Tú tự gào thét trong nội tâm nhưng bên ngoài vẫn duy trì mỉm cười rồi cúi người chào hỏi một cách rất chuyên nghiệp và thuần thục. Có điều, vừa chào hỏi xong đã gặp nhau ánh mắt của vị giáo sư kia. Cô, xui xẻo đến như vậy là cùng!

Rõ ràng đi làm thêm ở một nơi như thế này, nhìn sơ qua chút cô trong bộ đồng phục cũng làm anh có hứng thú. Nhưng mà xem nào, tóc tai nhìn sơ qua cũng có thể cô ấy buộc cẩu thả như thế nào, chỉ qua loa dùng một chiếc dây sau đó bắt chéo sang một bên. Còn chưa đến 2 phút anh cũng có thể làm cho tóc cô trông gọn ghàng cô nữa. Đặc biệt hai mắt để lộ rõ “Tôi là người mất ngủ” sắc mặt dù đã qua một lớp trang điểm đơn giản nhưng làm sao có thể che dấu đôi mắt đang đánh giá cô như con sói già thế kia cơ chứ. Nhất định là sắc mặt xanh xao, đôi mắt không có hồn. Trông rất thiếu sức sống.

Cẩm Tú nhìn thấy giáo sư đã đủ hoảng lắm rồi, còn thêm cặp mắt đầy không hài lòng kia đâm ra còn hoảng hốt hơn nữa. Vị giáo sư này tuy còn rất trẻ nhưng lại có sở thích đặc biệt là nhắc nhở cô. Cô đã quen với ánh mắt này, nhất định là sẽ bị ăn mắng. Cô từng bị giáo sư mắng té tát, với tính cách như vậy thì trận mắng này cô nhất định phải trải qua rồi. Cẩm Tú vẫn đang còn lo lắng không yên trong lòng, chết rồi nếu bị quản lý thấy cảnh này liệu có đuổi việc mình không nhỉ. Aaaaa không được, tất nhiên Cẩm Tú sẽ không đứng yên chịu trận như vậy, nhân lúc giáo sư đi lại chỗ mình, cô đã cất tiếng trước: “ Giáo sư Lục, anh đến đây với bạn gái ư?” Rồi cố gắng nở ra nụ cười xinh đẹp nhất.

Cẩm Tú nghĩ mình làm như vậy sẽ trốn thoát khỏi trận mắng của giáo sư Lục Lâm nhà ta sao? Câu trả lời là sai rồi. Cuối cùng cô vẫn bị mắng té tát trước mặt bàn dân thiên hạ như vậy. Vị giáo sư kia còn không thèm nể mặt cô một chút nào. Trong lòng cô đã sớm muốn đấm anh ta lắm rồi, cô chỉ hận không dùng đôi tay này mà đấm một phát lên khuân mặt đó. Nhưng làm sao có thể như vậy được. Cô, cô không muốn bị nợ môn, không muốn phải thi lại đâu. Những ngày tháng sau này của cô còn phải gắn liền với vị giáo sư Lục Lâm này, cô chưa muốn mình tổn thọ sớm như vậy.

“Giáo sư, em thề nhất định sẽ ăn uống đầy đủ để tăng được cân, em nhất định sẽ béo như một chú lợn hồng vậy.” Cẩm Tú giơ ba ngón tay lên lập lời thề với ánh mắt đầy quyết tâm.

Mắng thì cũng đã mắng rồi, thấy cô có vẻ ăn năn hối lỗi như vậy vị giáo sư kia cũng đành bỏ qua. Bỏ qua, còn lâu anh mới chịu bỏ qua cho cô, chẳng qua là còn chút nể mặt vì hành động đáng yêu ban nãy của Cẩm Tú thôi, thật sự quá đáng yêu rồi, đáng yêu đến độ khiến ai đó ngây người không nhịn được ma đành bỏ qua luôn chuyện ban nãy. Liếc mắt qua cô gái bên cạnh đang dò xét Cẩm Tú từng chút một, nãy giờ cô ấy đều không nói gì, chỉ đứng đó lẳng lặng quay phim lại ông anh kia mắng mỏ cô sinh viên của mình. Đứa em gái này thật là, anh trừng mắt rồi gọi cô đi trước.

“Ngươi nhìn gì, còn không mau đi trước đi?” Vị giáo sư kia vẫn bực bội như vậy. Cẩm Tú đã tủi thân lắm rồi, anh ta bực bội cái gì cơ chứ. Người bực bội đáng lẽ ra là cô mới phải, phải là Cẩm Tú cô mới phải cơ chứ.