Xem ra cô quyết định nịnh bợ anh trai mình. Nhất định vẫn nhìn về phía Cẩm Tú. Cẩm Tú thấy cô ấy nhìn mình như vậy cũng rất ngại, chưa biết mở lời như thế nào thì cô ấy đã nhảy lên rất vui rồi chạy đến lấy nắm tay cô rất thân mật: “Á, em nhận ra chị rồi. Chị là Cẩm Tú đúng không? Anh trai em rất quan tâ m đến chị nha. Có một lần, anh ấy đã hỏi mẹ cách để tăng cân, tra khảo mãi mới biết là hội cho chị. Hôm nay gặp ở đây quả là hân hạnh, hân hạnh.”
Cái miệng nhỏ của cô ấy cứ nói không ngừng “ em tên là Tiểu Tinh, là em gái của tiên hắc ám này, rất vui vì được gặp chị.” Tiểu Tinh này vừa gặp đã như là người quen. Không cho ai nói chen câu nào, cứ như thể sợ sẽ bị người ta tranh mất phần vậy.
Vị giáo sư kia thật sự rất mất mặt với đứa em này. Rất ngu ngốc.
“Ngươi nói bậy bạ gì vậy hỏi. Chó khôn không cản đường chủ. Mau lên tầng trước đi.” Vị giáo sư vừa kéo mái tóc của Tiểu Tinh vừa nhìn sang bên phía Cẩm Tú để giới thiệu lại.
“Là em gái của tôi.”
“Hứ, bỏ mái tóc xinh đẹp của em ra ngay. Ui, khổ thân mái tóc này. Anh thật quá đáng quá đi.”
Nếu không nể tình đang có Cẩm Tú ở đây, anh nhất định sẽ giáo huấn cho nó một trận rồi, không thể tin nó là em gái mình. Ngu ngốc, rất ngu ngốc. Thấy đứa em gái này vẫn chưa chịu rời đi, Lục Lâm quay lại nhắc khéo thêm một lần nữa: “Nếu còn không đi, tiền tiêu vặt tháng sau lập tức biến thành con số 0. Nhà ngươi cũng đừng hòng mong có vé đi xem biểu diễn nữa.” Nói sau liền nở nụ cười thân cười cho Tiểu Tinh, cả hai đang giao tiếp với nhau bằng ánh mắt, thứ mà Cẩm Tú không thể nào hiểu nổi.
“Khôn hồn thì thức thời một chút. Nếu làm ta vui lòng, nhất định sẽ ban thưởng hậu hĩnh.”
“Số tôi sao lại khổ như vậy cơ chứ, chỉ là muốn gặp chị dâu tương một chút thôi mà, sao mình lại có ông anh ác độc như vậy cơ chứ?” Tiểu Tinh nhăn mặt quát lớn, nhưng nghĩ lại vậy thì không nên, chọc tức anh ấy như vậy cũng đủ lắm rồi, tất nhiên không thể nào để tuột mất số tiền tiêu vặt tháng sau được. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, mặc kệ có lấy lòng tên ác ma đó trước đã. Đợi sau này chị dâu đứng về phe cô, xem anh ấy có dám bắt nạt mình như vậy nữa không.
Cuối cùng sau gần nửa tiếng đồng hồ. Tiểu Tinh đã dùng toàn bộ những câu từ hoa mĩ nhất để có thể ca ngợi ông anh thần thánh của mình. Ngay cả đến khi nói xong vẫn cảm thấy có chút giả tạo, ngay cả bài văn của cô cũng không thể nào xuất sắc như vậy được. Khônh những thế Tiểu Tinh còn thuyết phục thành công cho rằng là Cẩm Tú quá gầy, con gái gầy như vậy sẽ không có người yêu đâu. Nhất định phải siêng năng tẩm bổ. Quyết tâm kéo Cẩm Tú đi ăn bằng được.
Cẩm Tú nhìn thật sự không hề muốn đi chút nào, dù sao cũng còn tận một tiếng nữa mới đến giờ thay ca với chị Dung, cô liền nhanh nhảu trả lời: “ Giáo sư cùng với tiểu tinh hai người đi ăn vui vẻ. Tôi còn chưa đến giờ tan làm, nếu bỏ đi nhất định sẽ bị trách phạt. Hẹn hai người lần sau nhé.” Cẩm Tú thầm cười, lý do quá chính đáng nhất định sẽ không thất bại được. Cô không lại muốn bị ép ăn bởi giáo sư đâu. Vả lại sau khi tan làm cô muốn đi ngủ, chính là đi ngủ đó.
“Hở, chuyện này có gì khó đâu cơ chứ. Nhà hàng này chẳng phải đứng tên… của…”
“Nhà ngươi đang nói cái gì vậy hả?”
Chưa để Tiểu Tinh nói hết câu liền đã bị bịt miệng. Hai người gồng qua gồng lại ngay trước cửa chính, Cẩm Tú cũng chỉ biết đứng nhìn họ rồi mỉm cười khó hiểu: “Rốt cục bọn họ có phải anh em ruột không vậy?”
Tiểu Tinh lần này cũng không chịu thua. Nhưng không, cô ấy đã thua trước sức mạnh của đồng tiền. Biết mình lỡ lời liền chuyển đề tài: “Chị Tiểu Tinh cứ an tâm, có em ở đây. Ông chủ nhà hàng này là bạn thân của em. Tuy ông ta rất độc ác còn hay mắng người nhưng cũng rất biết cách yêu thương nhân viên. Chỉ cần em gọi một cú điện thoại chị liền có thể được tan làm rồi. Hì hì.”
Cẩm Tú hơi ngờ vực vì câu nói này của Tiểu Tinh. Trước sự tấn công dồn dập của Tiểu Tinh, cuối cùng cô cũng thật sự đầu hàng. Thấy cô nàng nhiệt tình như vậy, cô căn bản nếu từ chối thì sẽ không phải lệ. Trong lúc chờ Cẩm Tú thay đồng phục, vị giáo sư liếc mắt qua đứa em, xem ra nhìn có chút ngu ngốc mà cũng rất được việc đó.
“Tiếp tục phát huy, cuối tháng ta sẽ có thưởng hậu hĩnh.” Anh em nhà này quả nhiên là cao thủ. Hai con sói liên thủ bắt nạt một con thỏ trắng ngây thơ như Cẩm Tú. Cô chết chắc rồi.
Thay đồ xong, Cẩm Tú chạy một mạch ra phía cổng. Nhưng kết quả chỉ còn lại mình vị giáo sư kia đang đứng đợi cô. Vẫn chưa thấy Tiểu Tinh đâu, Cẩm Tú liền hỏi giáo sư Lục rất đáng yêu: “Giáo sư, Tiểu Tinh đâu rồi?”
Chà, vừa làm việc xấu xong đã bị hỏi ngay rồi. Vị giáo sư kia vốn rất điềm nhiên. Bị cô nàng hỏi như vậy cũng phải vỗ ngực ho vài tiếng rồi mới dám trả lời, mà còn trả lời một cách rất thờ ơ nữa.
“Bận, về trước rồi.”
Thấy cô nàng cứ ngẩn người như vậy. Chẳng nhẽ là không muốn đi ăn với anh sao? Anh tốn bao tâm tư để chăm sóc Cẩm Tú, kết quả lại bị biến thành tên đáng ghét.