Ly Hôn Đi Thật Sự Tưởng Tôi Là Con Cóc Ghẻ À

Chương 99: C99



Buổi tối mười một giờ năm mươi phút, chuyến bay từ Seoul đến Giang Thành hạ cánh đúng giờ. Hai mươi phút sau, lão Tứ với khuôn mặt lạnh lùng đưa Lý Bình mặt tái mét đến bãi đậu xe của sân bay, lão Tam cũng chờ đợi đã lâu ở đó.

Hai anh em trò chuyện đơn giản vài câu, sau đó lái xe đi đến bến tàu Nam Loan.

Nam Loan là một bến tàu nhỏ, khá hẻo lánh, đã bị bỏ hoang cách đây khoảng hai mươi năm. Bình thường cũng chỉ có vài con thuyền đánh cá cập bến, vắng ngắt. Có điều thỉnh thoảng vào ban đêm sẽ có một vài nhóm buôn lậu vượt biên và những phần tử ngoài vòng pháp luật ghé thăm.

Sở Vũ Hiên ngồi trên chiếc thuyền đánh cá †ồi tàn, miệng ngậm điếu thuốc, đầu thuốc lá lúc tối lúc sáng, khá lạnh lẽo cô đơn.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc gần một giờ sáng, chiếc Mercedes Benz G Class lao đến và dừng lại bên bờ biển.

Lão Tứ xuống xe trước, sau đó đi vòng sang bên kia mở cửa xe, cầm tóc của Lý Bình rồi kéo cô ta xuống xe, không nhanh không chậm đi về phía chiếc thuyền đánh cá.

Lão Tam đi theo đằng sau, âm thầm lẩm bẩm: “Kết hôn mấy năm rồi mà tại sao vẫn không có tính người vậy chứ, cứ như ma quỷ vậy...”


Sau khi lên thuyền, lão Tứ buông tay ra, nhìn chăm chằm vào Sở Vũ Hiên với khuôn mặt vô cảm, chỉ gật đầu gọi: “Đại ca."

Sở Vũ Hiên khẽ đấm vào ngực anh ta, nói: “Chuyện của cậu hãy nói sau... Lão Tam, bật đèn lên.”

Lão Tam không xa lạ gì với con thuyền này, anh ta quen đường quen nẻo đi vào khoang thuyền và bật đèn lên.

Vừa nãy Lý Bình bị lão Tứ quăng trên boong thuyền, cũng không đứng dậy, ngẩng đầu nhìn Sở Vũ Hiên, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng.

Lão Tứ nói: “Tôi sợ cô ta ồn ào nên đã tiêm một mũi, lúc này hẳn là có thể nói chuyện rồi.”

Sở Vũ Hiên ngồi trên băng ghế, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Bình. Sau một lúc im lặng, anh hỏi: “Anh không có gì để nói với tôi à? Trần Hồng!”


Nghe thấy hai chữ “Trần Hồng”, lão Tam lập tức ngây người tại chỗI

Chuyện đã đến nước này, bây giờ Trần Hồng là thân con gái đã bỏ lớp ngụy trang, anh ta cười thê thảm, có lẽ lão Tứ đã tiêm thuốc cho anh ta hơi quá liều nên lúc nói chuyện vẫn hơi uể oải, không được rõ ràng lắm: “Sở Vũ Hiên, sao cậu lại chắc chắn rằng tôi vẫn chưa chết?”

Sở Vũ Hiên lạnh nhạt chớp mắt: “Mười năm trước, vào buổi tối hôm mẹ tôi xảy ra chuyện, tôi cũng bị bắt cóc. Lúc tỉnh lại là đang ở trên một con thuyền, tôi bị nhốt trên thuyền một tháng, ngày nào cũng có thể nghe thấy tin tức họ đang tìm anh. Vì vậy tôi chắc chắn răng anh đã trốn ở một nơi rất an toàn”

“Hừ... Để tìm ra tôi, cậu thật sự đã hao tâm tổn huyết nhỉ!”

Sở Vũ Hiên lấy bao thuốc lá ra ngậm một điếu: “Nói đỉ, rốt cuộc mười năm trước, buổi tối ngày mười bảy tháng sáu đã xảy ra chuyện gì?”

Trần Hồng nhắm mắt, hít sâu một hơi: “Thôi bỏ đi, ông đây cam chịu số phận! Sở Vũ Hiên, tôi biết cậu đối xử tốt với em trai em gái của tôi đều là giả vờ giả vịt. Nhà họ Sở các người đều là động vật máu lạnh... Chuyện năm đó tôi có thể nói với cậu, nhưng cậu phải hứa với tôi răng, bỏ qua cho Đình Đình”

Sở Vũ Hiên gật đầu: “Tôi không vô sỉ đến mức ra tay với một người phụ nữ. Huống hồ tôi mắc nợ Trần Cường, dù thế nào cũng không đến mức gây bất lợi cho Trần Đình, ngược lại †ôi còn phải bù đắp cho cô ấy.”

Trân Hồng bán tín bán nghỉ: “Cậu... Cậu hứa đi!”

Sở Vũ Hiên: “Nói!”