Sáng sớm chủ nhật, ánh nắng dịu nhẹ luồn qua cửa sổ, bầu trời trong như tẩy, lại là một ngày sáng sủa.
Thời tiết tốt, tâm trạng cũng sẽ tốt. Thẩm Mộ vươn vai, chuẩn bị ôm Khương Vu nằm thêm chốc lát, nhưng nháy mắt xoay người đã thấy bên cạnh trống không.
Người đâu?
Cô ngồi dậy nhìn khắp xung quanh. Chỉ thấy Khương Vu bước ra từ phòng rửa mặt, tay cầm một thỏi son màu san hô, nhẹ mím môi trông thật ngon miệng, khiến người ta bất giác muốn nếm thử.
- Dậy rồi à? Có muốn ngủ thêm chút nữa không? - Khương Vu vừa nói vừa kéo mở tủ quần áo, sau đó chọn chọn lựa lựa một lúc lâu.
Thẩm Mộ cảm thấy kì quái. Khương Vu đã bao giờ lãng phí quá nhiều thời gian vào việc chọn lựa quần áo như vậy đâu?
Áo len xám nhạt xứng với sơmi trắng cùng chân váy ca-rô, lại thêm một chiếc áo khoác dạ màu hồng hiếm hoi trong tủ đồ Khương Vu.
Ha.
Lại xứng với kiểu tóc đã được sửa sang tỉ mỉ, xõa hai bên vai, đằng sau búi một củ tỏi be bé. Đưa Khương Vu đến đại học A, lại nhét vào lòng hai quyển sách, đảm bảo nói em còn đi học mọi người cũng sẽ tin.
Cả người vừa trẻ trung vừa năng động.
Chuông cảnh báo trong lòng Thẩm Mộ lập tức reo vang.
- Em đây là định đi đâu sao? - Cô hỏi.
- Đúng vậy. - Khương Vu gật đầu, khảy khảy tóc mái trên trán qua gương. - Em có hẹn với Phương Huyên, đến quán cà phê Mật Sắc một chuyến.
Giọng Thẩm Mộ lập tức cất cao một quãng tám: "Với ai cơ?"
Khương Vu quay đầu, cười phải gọi là ngọt ngào: "Phương Huyên đó."
Thẩm Mộ hóa đá.
Phương Huyên...
Khương Vu và Phương Huyên hôm qua chỉ mới gặp nhau, miễn cưỡng xem như quen biết, hôm nay đã hẹn ra uống cà phê?
- Hai người hẹn nhau hồi nào? - Thẩm Mộ khiếp sợ.
- Mới hôm qua.
Hôm qua Thẩm Mộ vẫn luôn ở nhà với Khương Vu, sao cô lại không hề hay biết?
- À, thì chẳng phải tại chị ngủ rồi sao?
Thì ra lúc mình giận dỗi, ghen tuông, đi ngủ còn xảy ra chuyện này, Thẩm Mộ càng buồn bực.
Khương Vu lại chỉ lo tự hỏi: "Em ấy nói sẽ mang CD theo, định tận tay tặng cho em. Chị nói xem em có cần chuẩn bị một món quà tặng lại không? Chỉ nhận đồ của người ta như vậy hình như không hay lắm?"
Gương mặt Thẩm Mộ thậm chí trở nên vặn vẹo.
Thế nào? Chẳng lẽ em còn muốn trao đổi tín vật hay sao?
Thẩm Mộ lắc đầu nguầy nguậy: "Không cần, không cần. Bây giờ chuẩn bị cũng không kịp."
Khương Vu lần này lại rất nghe lời, cô gật gật đầu: "Được rồi, vậy lần sau đi. Lần sau em chuẩn bị trước rồi lại đưa."
Còn có lần sau á?
Khương Vu và Phương Huyên cứ vậy mà thành bạn?
Rốt cuộc hai người làm sao mà biết được nhau?
Khương Vu nhìn gương, sửa sang lại lần cuối, trông sạch sẽ, xinh đẹp vô xùng: "Vậy em đi trước nha."
Khương Vu mặc màu hồng thật xinh xắn. Em như con bướm mỹ lệ, vỗ cánh dạo một vòng trước mặt cô, sau đó bay đi.
Nghe được tiếng đóng cửa, Thẩm Mộ cuối cùng cũng nhớ ra đáp án cho câu hỏi vừa rồi.
Khương Vu và Phương Huyên làm sao mà biết được nhau? Chính nhờ Thẩm Mộ cô chứ còn sao nữa! Là cô một hai phải "quên" túi xách ở nhà ngay thứ bảy, năn nỉ Khương Vu mang qua. Sau đó người tới, cô lại mang Phương Huyên dạo một vòng trước mặt vợ. Rồi hai người liếc mắt nhìn thấy nhau. A, thần tượng mình từng chú ý. A, fan hâm mộ vẫn luôn chú ý mình. Sau nữa...
Sau nữa, không phải chính là vui vẻ hẹn hò nhau ở quán cà phê đây sao?!
Nhưng tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi này? Ngọn nguồn ban đầu là cái gì?
Thẩm Mộ ngồi trên giường, chăn quấn chặt, bên ngoài vẫn là ánh nắng yếu ớt của trời mới vào đông. Cô cứ phơi như vậy, phơi rồi đột nhiên bừng tỉnh.
Là bởi vì Phó Tư Dao!
Là tên Phó Tư Dao kia hỏi cô vì sao Khương Vu không hề cảm thấy nguy cơ, em có ghen với cô lần nào chưa?
Đúng, đều là đồ yêu tinh Phó Tư Dao, là lỗi của nó hết!
Thẩm Mộ xoay người xuống giường, tìm điện thoại khắp thế giới, mãi mới thấy nó nằm trên bàn ăn. Cô bốc máy gọi ngay cho Phó Tư Dao.
Nếu là bình thường thì giờ này Phó Tư Dao vẫn còn đang ngủ, nhưng trước mắt là thời kì đặc biệt, cô phải tận dụng tất cả thời gian để đi tìm Lục Oản. Lúc này, Phó Tư Dao đang lái xe. Nghe được chuông điện thoại, cô lập tức bắt máy.
- Thẩm...
Phó Tư Dao còn chưa kịp gọi xong tên Thẩm Mộ, một câu "Đều tại mày!" đã ập đến.
Ai da, mới sáng sớm sao lại nóng nảy thế kia?
- Tao làm sao vậy? - Phó Tư Dao hỏi.
- Đều tại mày, đều là mày xúi dại! - Thẩm Mộ tức đến hộc máu.
Xúi dại?
Phó Tư Dao chuyển mắt: "Mày nói chuyện nào?"
Một câu đã khiến Thẩm Mộ nghẹn trở lại.
Nhưng hiển nhiên Phó Tư Dao không định nhẹ nhàng bỏ qua, cô trêu chọc: "Thế nào? Mày cũng gặp nguy cơ tình cảm rồi sao? Luật sư Khương bé bỏng nhà mày cuối cùng cũng ghen?"
- Ghen cái gì, tao ghen cái đầu mày ấy! - Thẩm Mộ tức tối mắng mỏ xong vẫn cảm thấy chưa hết giận, cuối cùng còn chêm thêm một câu. - Mày đúng là xứng đáng tìm không thấy Lục Oản.
- Ấy ấy, mày ăn phải thuốc súng... A lô, Thẩm Mộ, a lô.
Cúp rồi.
Tình thế đã trở nên không mấy lạc quan. Cho dù đã đâm chọt Phó Tư Dao xong, Thẩm Mộ vẫn không thể bình tĩnh...
Khương Vu, Phương Huyên...
Bây giờ hai người đó trong đầu Thẩm Mộ đã liên kết với nhau, khiến cô cảm thấy vô cùng lo lắng.
Khương Vu mê cái đẹp mà. Vậy lực sát thương của Phương Huyên thật quá lớn.
Không còn thời gian để rối rắm nữa, Thẩm Mộ vọt vào phòng rửa mặt, sửa sang lại bản thân một phen, sau đó túm đại vài món quần áo trong tủ, mặc xong liền vội vã ra ngoài.
Mật Sắc, Mật Sắc...
Thẩm Mộ nghĩ mình phải hành động nhanh lên, bởi vì Mật Sắc là quán cà phê tình yêu nổi tiếng ở thành phố Kinh Nguyên. Khương Vu và Phương Huyên nếu ngồi chung với nhau, ngày mai không chừng sẽ bị người ta bịa đặt ra chuyện gì đó.
Đừng thấy Mật Sắc chỉ là một quán cà phê, nhưng mặt tiền cửa hàng lại không nhỏ, ước chừng ba tầng.
Thẩm Mộ chạy đến báo tên Phương Huyên, tiếp tân lại lễ phép trả lời cô: "Thật ngại quá, chỗ này của chúng tôi cũng không có bàn đặt của cô Phương Huyên."
- Không thể nào. - Thẩm Mộ khẳng định.
Phương Huyên là ngôi sao đang nổi chạm tay là bỏng hiện nay. Bàn đặt của cô, chủ quán không thể nào tùy tiện bỏ qua. Chẳng lẽ vì vậy nên mới bí mật với người ngoài?
Tiếp tân chỉ nở một nụ cười phục vụ tiêu chuẩn rồi im lặng.
Thẩm Mộ cũng không phải hết cách, chỉ cần gọi cho Phương Huyên là được. Vừa nghĩ, vừa vươn tay mò mẫm trên người, Thẩm Mộ lập tức hóa đá.
Điện thoại... không mang.
Cô cẩn thận nhớ lại tình huống trước khi ra cửa.
Thay quần áo xong, cô rửa mặt sửa soạn, trước đó còn gọi cho Phó Tư Dao. Sau khi mắng mỏ bạn tốt một phen qua điện thoại, cô nhân lúc tức giận, giơ tay... quăng điện thoại lên giường trong phòng ngủ.
Đều tại Phó Tư Dao!
Phó Tư Dao trời đánh!
Gọi cho Phương Huyên là không được rồi. Số điện thoại Thẩm Mộ nhớ được cũng chỉ có duy nhất một số của người kia thôi.
Cô đứng trước quầy tiếp tân Mật Sắc, hít sâu một hơi rồi nói với cậu tiếp tân: "Tôi muốn gọi một cuộc điện thoại."
Cậu tiếp tân rất lễ phép mà đưa một chiếc di động qua.
Thẩm Mộ nhập vào dãy số quen thuộc, chờ chốc lát, bên kia đã vang lên giọng nói cũng quen thuộc.
- Xin chào, tôi là Khương Vu, cho hỏi ai vậy?
Tiếng nói thanh thoát của Khương Vu làm đồng chí Thẩm Mộ mấy hôm nay không quá tỉnh táo lập tức bình tĩnh lại. Cái người trước giờ luôn thẳng thắn, hào phóng là cô lúc này đột nhiên lại cảm thấy ngượng ngùng. Cô theo đến đây có phải quá bám người hay không? Khương Vu chỉ đi uống cà phê với bạn thôi, cô như vậy liệu có lo sợ quá mức? Khương Vu sẽ cảm thấy mất kiên nhẫn sao?
Suy nghĩ không ngừng quay cuồng trong đầu khiến Thẩm Mộ ngay cả một câu đáp lời cũng không nói được. Cô chỉ hơi ừ một tiếng, nhưng bên kia đã nhận ra ngay.
- Thẩm Mộ?
- Ừ.
- Chị ở đâu? - Giọng Khương Vu pha lẫn chút hoang mang.
- Ở dưới lầu. - Thẩm Mộ nói xong lại vội vàng giải thích, - À... chị không có ý gì đâu. Chị chỉ là... chỉ là đi ngang qua thôi. Em chơi với Phương Huyên vui vẻ đi, chị về nhà. Em về sớm một chút là được, sẵn giúp chị mang ly cà phê.
Thẩm Mộ cố gắng khiến bản thân nghe có vẻ bình tĩnh. Cô cảm thấy quá mất mặt, đang định vội vàng cúp điện thoại, nhanh chóng trốn về nhà thì Khương Vu bên kia đã gọi cô lại.
- Chị chờ đã, em xuống ngay.
Khương Vu bảo chờ, Thẩm Mộ liền thành thành thật thật đứng chờ.
Chỉ lát sau, từ chỗ quẹo nơi cầu thang xuất hiện bóng dáng hai người, một trong số đó Thẩm Mộ rất quen thuộc. Các cô có quan hệ thân mật nhất, Thẩm Mộ nhắm mắt lại cũng có thể phác họa ra mỗi phân, mỗi tấc trên thân thể em.
Khương Vu cười khanh khách bước xuống, trong tay còn cầm một túi quà tặng. Xem hình dáng thì thứ bên trong vuông vức, hẳn chính là CD sáng em vừa nhắc đến. Nhưng người xuống cùng Khương Vu lại không phải Phương Huyên. Người này Thẩm Mộ cũng gặp qua, là trợ lý hiện đang đi theo bên cạnh Phương Huyên, một cô nàng trẻ tuổi nhưng chững chạc.
- Thẩm tổng.
Đối phương thấy cô còn cung kính chào hỏi.
Thẩm Mộ không nhớ tên cô nàng, chỉ có thể cười gật đầu.
Khương Vu lại điềm đạm cảm ơn rồi tạm biệt người ta. Chờ cô nàng trợ lý bước ra khỏi Mật Sắc, cô lập tức câu lấy tay Thẩm Mộ.
- Đi thôi. - Cô nói.
- Đi đâu? - Thẩm Mộ khó hiểu.
- Đi hẹn hò. - Khương Vu cười cong mắt, nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộ.
- Với... ai? - Thẩm Mộ đột nhiên cảm thấy căng thẳng với đáp án sắp được công bố mà nuốt một cái.
- Với vợ em. - Khương Vu nói xong véo véo cằm Thẩm Mộ, để đối phương đánh giá cả người mình từ đầu đến chân. - Bằng không em trang điểm như vậy là vì ai?
Thẩm Mộ lại càng mờ mịt. Cô nhìn cầu thang ở Mật Sắc, lại nhìn theo hướng trợ lý Phương Huyên vừa đi, cuối cùng tầm mắt trở xuống chiếc túi trong tay Khương Vu, lời nói còn lẫn chút hoang mang: "Em hôm nay không phải muốn cùng Phương Huyên... bọn em... chúng ta... vậy..."
Khương Vu hôm nay đúng là đã hẹn với Phương Huyên, nhưng cũng không phải hẹn chính Phương Huyên ra gặp. Các cô chỉ thống nhất một địa điểm tiện lợi để trợ lý mang CD đến đưa thôi.
Có điều nghĩ đến Phương Huyên, Khương Vu lại thất thần một lúc. Người này rõ ràng xinh đẹp như vậy nhưng vẫn luôn sống thật cẩn thận, lo sợ. Cô còn nhớ tin nhắn Phương Huyên trả lời hôm qua, Phương Huyên nói mình sẽ không ra mặt, không phải vì không muốn mà là không dám. Em rất vui khi có thể làm bạn với Khương Vu, nhưng chính vì là bạn nên mới không hy vọng Khương Vu gặp phải phiền toái không đáng có.
Chuyện của Phương Huyên vụt qua tâm trí Khương Vu trong nháy mắt, giờ phút này vẫn là bạn lớn trước mặt càng quan trọng hơn.
Khương Vu vươn tay trước mặt Thẩm Mộ: "Chị nhận lời mời hẹn hò của em không?"
- Không nhận.
Thẩm Mộ từ chối dứt khoát lại lưu loát.
Lần này đổi thành Khương Vu trợn tròn mắt: "Tại sao?"
- Quần áo không xứng. - Thẩm Mộ cúi đầu nhìn Khương Vu thanh xuân dạt dào, trẻ trung, trong sáng, lại nhìn chính mình vì đi gấp quá nên phối đồ lung tung.
Cái gọi là hẹn hò này vẫn nên hoàn mỹ một chút, trang trọng một chút, lãng mạn một chút thì hơn.
_____________
Thẩm tổng: Cho chị mượn thuộc tính ngạo kiều xài một chút.