Điểm số của đợt thi cấp 3 này đã được công bố, như lời Đàm Hinh nói, Quý Yến thua cực thảm.
Toán và Anh văn qua một thời gian học bù, thành tích khá suýt sao, chỉ thấp hơn Đàm Hinh vài điểm, Vật lý cao hơn cô đến 10 điểm, chỉ có ngữ văn so với mức trung bình thấp hơn đến mười điểm.
Quý Yến nhìn phiếu điểm, không dám chấp nhận sự thật này, cậu chạy thẳng vào phòng của chủ nhiệm Trần.
"Thầy ơi, điểm văn của con không thể thấp như vậy."
Thầy Trần là giáo viên môn văn của bọn họ, nghe vậy lấy bài thi của Quý Yến ra cho cậu nhìn.
Mặt ông ấy rất vui vẻ, cười nói: "Quý Yến, lần này con thi không tệ, so với lần trước cao hơn 70 điểm tổng, mấy tháng nữa cố gắng một chút có thể đạt được học sinh xuất sắc lên bảng vàng."
Quý Yến nhìn điểm văn thất bại kia, lông mày nhíu chặt lại.
"Nhưng môn văn con quá kém, viết lạc đề tùm lum, muốn điểm cao cần luyện tập nhiều hơn."
Sau đó thầy còn cẩn thận giảng giải lại một lần nữa đề văn cho Quý Yến, thấy mặt cậu sắp đen như đít nồi mới lập lờ bỏ qua.
Căn bản thi được hay không cậu không thèm để ý, nhưng lần này đánh cược với Đàm Hinh, thắng mới có thể theo đuổi cô. Hiện tại cậu chỉ thiếu một cơ hội, chỉ cần có cơ hội tiếp cận cô, cậu chắc chắc có niềm tin khiến cô mềm lòng.
Có lẽ cậu thua rồi.
Về lớp, mọi người trong lớp lập tức yên lặng, nhìn cậu với ánh mắt nhìn con quái vật. Quý Yến lạnh mặt đi xuống bàn cuối cùng, nằm sấp trên bàn nhắm mắt lại.
Các bạn học từng nhóm một tụ lại xì xào bàn tán, cuộc thi lần này Đàm Hinh đứng nhất, không phải cậu ấy đã học ở Đại học S rồi sao, còn tham gia 2 đợt thi này làm gì.
Có người đoán cô về để rửa sạch mối nhục, vì cuối kỳ năm ngoái cô chỉ xếp thứ 2. Suy luận này được rất nhiều người đồng tình, sau đó viết một câu status "Hoa khôi học bá trở về chỉ để lấy lại vinh quang.", còn tăng thêm lượt react nhanh chóng đẩy lên cao.
Lớp chọn này đang trong giai đoạn ôn tập cuối cấp, học sinh trong lớp đều quan trọng việc học tập nên không nghĩ ra được lý do khác.
Nhưng Đàm Hinh cũng không biết, cô nhận được bảng xếp hạng thành tích từ thầy Trần, không ngạc nhiên vị trí thứ nhất của mình, chỉ là thấy vị trí của Quý Yến cũng nằm trong top 10, hơi kinh ngạc.
Cô cho là cậu ta chỉ khoác lác, nhưng cậu ta đã chứng minh mình có sự chuẩn bị trước. Mặc dù thế vẫn thua.
Nghĩ đến sắc mặt tốt của Quý Yến lúc hỏi cô, có phải sợ không chống lại mị lực của cậu hay không. Khi đó nhất định cậu đã xem là mình có thể nắm chắc được phần thắng.
Đàm Hinh mỉm cười, lấy điện thoại di động nhắn cho cậu một tin: "Thế nào rồi."
Quý Yến thấy thông báo, sắc mặt cứng nhắc mở ra nhìn, quả nhiên là của Đàm Hinh gửi đến. Đây là lần đầu tiên cậu không nghĩ sẽ nhận được tin nhắn từ cô. Cậu nhíu mày, trả lời: "Điều này không công bằng."
Đàm Hinh còn cố ý hỏi: "Tại sao không công bằng?"
"Bài chấm phê văn tớ quá chủ quan, cái này tớ không phục."
Giọng điệu của cậu có chút ủy khuất, Đàm Hinh có thể tưởng tượng được lúc này tai của cậu đang cụp xuống, dáng vẻ rất đáng thương. Cô cười nói: "Nhưng may mắn cũng là một loại thực lực."
Quý Yến nghẹn lại.
Đàm Hinh nhìn tin nhắn toàn meme giận dỗi, khóe mắt cong lên, gửi đến những hình ảnh vuốt lông dỗ dành.
An ủi Quý Yến xong, cô nhắn cho Diệp Lam nói chuyện gặp được Đàm Diệu Uy ở Quý gia, nhắc nhở bà ra ngoài phải đi cùng thư ký Lý.
Diệp Lam nhận được tin nhắn, hừ khẽ một tiếng.
Có tuổi cả rồi, bà không tin Đàm Diệu Uy sẽ làm những chuyện xấu hổ như vậy.
Lái xe là một người đàn ông mặc một bộ Âu phục màu xám, tướng mạo anh tuấn, trên trán hiện lên vài nếp nhăn mờ nhạt nhưng nhìn qua vẫn còn linh hoạt sung sức. Ông quay người sang hỏi: "Sao vậy?"
Diệp Lam nói với ông: "Không có gì, chúng ta ăn ở đâu đây?"
Trong mắt ông toàn nét vui vẻ, ngập tràn ý cười: "Tùy em."
Diệp Lam chọc ông rồi cũng bắt đầu mỉm cười, xe từ từ đi khỏi bãi. Bà bỗng nhiên nói: "Em và tiểu Hinh đã nói về chuyện của anh rồi."
Xe vừa chạy mấy mét bỗng dừng lại, người đàn ông hỏi: "Vậy con bé nói thế nào? Nó có để ý không?"
Nhớ đến chuyện này, Diệp Lam cũng có chút bất đắc dĩ nói: "Tính tình của con gái còn tốt hơn em, rất biết quan tâm người khác. Tuy trong lòng có để ý nhưng nó không nói ra. Bởi vì điều này nên em mới đau lòng."
Người đàn ông liên tục gật đầu: "Vậy chúng ta không vội, cho con bé thời gian để thích ứng."
"Lão Đào, nếu con gái của em không chấp nhận anh..."
"Không liên quan, anh cũng sẽ coi con bé như con ruột mình. Con gái anh lớn hơn tiểu Hinh một tuổi, còn vạn năng hơn cả đàn ông. Trước kia con bé trong quân đội, cả đám đàn ông đều sợ nó nên tình thương của cha anh đều không biết đặt vào đâu. Anh còn ước mình có một tiểu công chúa khuê các để bầu bạn."
Diệp Lam liền cười: "Em cũng thích những cô gái độc lập tự cường đó."
Ông Đào nhìn qua, giọng điệu thanh ngọt: "Hôm nào anh mang Tĩnh tử theo cùng chúng ta ăn cơm, con bé rất mong tìm được một người mẹ, nhất định nó sẽ rất vui."
"Được, vậy em cũng sẽ gọi tiểu Hinh để các cô gái làm quen một chút."
***
Đàm Hinh ra khỏi thư viện, trời đã sắp tối. Cô ôm mấy quyển sách thiết kế thời trang trong lòng đi đến ký túc xá.
Mấy ngày nay nhiệt độ hạ xuống càng thấp, đã sắp có tuyết rơi rồi.
Tay cô hơi đến có hơi đau, áo khoác không cài kín, trên đường còn bị người khác va phải rồi sách rơi đầy trên đất.
Cô ngồi xuống nhặt sách, một bàn tay to lớn bao bọc bàn tay bé nhỏ của cô, đây là bàn tay của người đàn ông trưởng thành. Lòng bàn tay dày cộm vết chai, có thể do thường xuyên sử dụng vũ khí nhưng thật ấm áp ngoài ý muốn.
Cô gọi anh là "cậu" nhưng Tạ Hoàn không giận, chỉ hỏi: "Có lạnh không?"
Đàm Hinh gật đầu, nhìn lên bầu trời không có một ánh sao nào: "Nhiệt độ quá thấp như sắp có tuyết rơi rồi."
Tạ Hoàn nhìn gương mặt phiếm hồng vì lạnh của cô: "Quả nhiên là một cô gái nhỏ mỏng manh, mới có chút đã không chịu nổi."
Nói rồi chắn mình trước đầu ngọn gió rét đang thổi đến.
Đàm Hinh biết anh ta đã trải qua nhiều đợt đặc huấn đôi khi sẽ hoạt động trong thời tiết khắc nghiệt, chịu lạnh giỏi hơn người thường rất nhiều. Người đàn ông này hoàn mỹ về nhiều mặt, cô không nghĩ sẽ ngăn đường tình duyên của anh ta.
Nhặt sách lên, Đàm Hinh nói: "Cậu Tạ, anh đừng lãng phí thời gian với tôi nữa."
Tạ Hoàn trầm mặc: "Ngoại trừ lần đầu tiên tới tìm em quên thay quân phục ra, tôi chưa từng làm phiền gì đến em cả."
"Không phải điều này." Đàm Hinh nói: "Tôi chẳng qua cảm thấy chúng ta không hợp."
"Vậy thì ai sẽ thích hợp với em?"
Đàm Hinh không trả lời, Tạ Hoàn cũng không miễn cưỡng lấy sách từ trong lòng cô cầm lấy: "Tôi chỉ đang làm những gì mình thích, cho nên không tính là lãng phí thời gian."
Anh đi lên phía trước, bóng lưng cao lớn khiến cho người ta cảm giác an toàn, Đàm Hinh đi sau lưng chợt nhớ đến lời Phương Lập Tân từng nói.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Nếu tôi có người mình thích rồi, anh sẽ từ bỏ sao?"
Tạ Hoàn nhướng mày nở nụ cười: "Vậy còn phải xem người đó có xứng với em không, nếu như anh ta không đủ tốt, tôi sẽ cướp em đi"
Nói đến đây anh dừng một chút, ngữ khí có chút nguy hiểm: "Lời của tôi dùng đúng nghĩa là cướp lấy."
Giữa mi tâm còn lộ ra vẻ chính nghĩa khiến người ta không thể ngờ được anh sẽ làm chuyện xấu.
Đàm Hinh bất đắc dĩ cười một tiếng, trở về ký túc xá.
Đào Tĩnh dựa vào ban công, cầm trên tay một hộp sữa trống không, ném xuống từ lầu bốn đập thẳng vào mặt người nào đó.
Tạ Hoàn phát giác ra một tiếng động trong không khí, nghiêng đầu qua đã nhẹ nhàng tránh được vật thể đang tập kích. Anh nhanh chóng nhìn lên lầu, hướng ném không thấy một ai.
***
Đàm Hinh ở sân khấu trường ghi xong tiết mục cuối cùng, lựa chọn người mẫu thích hợp cùng với Nguyễn Giai Hi, bỗng nhiên Diệp Lam gọi điện đến.
Nguyễn Giai Hi chỉnh âm lượng xuống thấp, cô nói: "Hôm nay em vất vả rồi, đi làm chuyện của mình đi."
Đàm Hinh đồng ý, đi đến phòng nghỉ nhận cuộc gọi.
Đầu tiên Diệp Lam quan tâm đến sinh hoạt hàng ngày của co, sau đó nhanh chóng hỏi đến việc thi cuối kỳ có bận rộn không, học có mệt không.
Diệp Lam do dự: "Là chuyện... lần trước mẹ có nói với con người đó, ông ấy muốn mời con ăn cơm, còn có con gái của ông ấy nữa. Con xem con có thời gian không?"
Đàm Hinh bỗng cảm thấy mất mát, nhưng giọng điệu hơi vui mừng, mềm mại hỏi: "Đương nhiên là được, con cũng muốn xem thần thánh phương nào có thể quyến rũ được mẹ con đây."
Diệp Lam dở khóc dở cười, làm gì quyến rũ được bà, rõ ràng là bà quyến rũ ông ấy. Nhưng bà cũng không muốn tranh cãi việc này với con gái, dù sao ở tuổi này nói đến việc mình được một người đang ông theo đuổi đến mấy tháng, chỉ sợ làm trò cười cho con gái.
"Mẹ sẽ nhắn thời gian và địa điểm cho con, nhớ ăn mặc xinh đẹp một chút."
Đàm Hinh cúp máy, nhịn không được thở dài.
Nguyễn Giai Hi đẩy cửa ra: "Nhân vật chính của chúng ta có gì phiền não sao, để chị đây mở một bài đạo khuyên nhủ cho em."
"Chị à, không tính là phiền não đâu. Nếu có cơ hội thì em sẽ mời chị mở lớp phụ đạo tâm lý."
Nguyễn Giai Hi nhìn chằm chằm xem xét khuôn mặt cô một lúc, rồi lắc đầu nói: "Chị đoán em cũng không có, tình yêu hay học hành đều có, thật khiến người khác hâm mộ."
Đàm Hinh nhớ tình yêu của cô làm gì có, nếu nó là một loại trái cây, ắt hẳn nó sẽ có chút chua, chút ngọt và chút đăng đắng.
Tên ngốc Quý Yến, lần trước bị thua còn chưa tìm đến cô nhưng lại chịu khó xóa mấy bài đăng nhiều chuyện kia.