Lý Triều Bá Đạo Phò Mã

Chương 254: Thế gia đi trước một bước.



Bản Convert


Long thành mở ngân hang khiến cho Lý Từ Huy cười không ngậm được mồm.

Nói thật Lý Từ Huy mở ngân hàng với mục đích chính yếu đó là phục vụ một số lượng nhỏ người người ở Tân Bình Lộ, và thực thế Lý Từ Huy chỉ mới thành lập ngân hàng để sử dụng cho việc phát lương là chính yếu. Ở Bố Chính có mười bốn vạn người thì quân đội và nhân viên hành chính chiếm đến gần 3 vạn cho nên Ngân Hàng được thành lập là theo nhu cầu.

Thêm vào đó Lý Từ Huy mở ngân hàng nhưng không có mở rộng quy mô cho người ngoài Bố Chính tham gia trong đó, chỉ có những thương nhân ngoại quốc có mối liên hệ cực chặt chẽ với Bố Chính mới được mở tài khoản ở đây.

Lý Từ Huy tự hiểu bản thân, cô nàng chỉ có một chút kiến thức mập mờ về tài chính, do đó việc vận hành một ngân hàng hay xây dựng một hệ thống ngân hàng hoàn chỉnh là không thể nào có được. Do đó cái thứ gọi là Ngân hàng Bố Chính thực sự chỉ có một vài nghiệp vụ đơn giản cùng rất nhiều hạn chế sử dụng trong đó.

Như đã nói , nhiệm vụ chính yếu nhất của ngân hàng Bố Chính đó chính là phát lương và “lưu trữ” lại số tiền lương khổng lồ của nhân viên trong quận khố, từ đó có thể sử dụng số liền khổng lồ này để quay vòng đầu tư.

Bố Chính có thật nhiều thật nhiều các khoản đầu tư có thể sinh lợi nhuận cao cho nên thực tế mức lãi suất của số tiền được gửi trong ngân hàng của nhân viên và binh sĩ không trở thành gánh nặng của nền tài chính Tân Bình Lộ . Tiếp đến vì luôn có nguồn tiền dự trữ dồi rào cho nên Lý Từ Huy có thể tái sử dụng tiền vào các xưởng, nhà máy từ đó khiến cả kinh tế, công nghiệp , thương nghiệp phát triển mạnh hơn.

Việc làm của Lý Từ Huy là chính xác vì đó là tự biết người biết mình, ngân hàng là một hệ thống phức tạp và hoàn toàn mới mẻ. Lý Từ Huy lại không có kinh nghiệm, cho nên cô nàng muốn thí điểm mở ngân hàng theo kiểu thật nhiều giới hạn. Sau đó với thời gian dài tích lũy kinh nghiệm của cả nhân viên và quản lý sẽ dần dần hoàn thiện hệ thống này.

Tóm chung lại ngân hàng Bố Chính chỉ dành để phục vụ cho nhân viên, người dân có “hộ khẩu” ở Tân Bình Lộ, đồng thời có một ít mở rộng đặc biệt cho các nhân vật thường xuyên mua bán với Bố Chính mà thôi.

Sau một năm mở cửa thì ngân hàng Bố Chính không có gặp nhiều khúc mắc, thời gian sáu tháng đầu tiên chỉ phục vụ cho phát lương các đồng chí nhân viên hành chính cùng binh sĩ. Kể từ đó các binh sĩ , sau tháng tiếp theo khi các nhân viên đã quen với công việc thì hệ thống ngân hàng mới mở rộng tới người dân bình thường ở Bố Chính .

Kể từ đó sau một năm phát triển thì ngân hàng Bố Chính đã từng bước xâm nhập đời sống người dân Tân Bình Lộ. Nhưng đây là Bố Chính một nơi đặc biệt mới có thể sử dụng loại hệ thống này nếu như các nơi khác học theo đảm bảo loạn đến mức độ không thể loạn hơn được nữa.

Đầu tiên trình độ dân trí của Bố Chính là cao lắm, sau ba năm phát triển hệ thống xóa mù chữ bằng chữ latin thì hầu như toàn bộ người dân đã hiểu được văn tự Quận Ngữ Tân Bình Lộ này. ( Lộ Quận cùng cấp có thể gọi Tân Bình Quận hoặc Tân Bình Lộ ). Chính vì hiểu được chữ viết latine cho nên việc trao đổi sổ sách giữa người gửi tiền và Ngân Hàng khá dễ dàng.

Điểm thứ hai giúp cho ngân hàng Bố Chính có thể hoạt động tốt đó chính là cả dãy Tân Bình Lộ không hề rộng lớn và đều dễ dàng di chuyển bằng đường biển để tiếp cận các thành trì khác nhau. Thành thử ra cả hệ thống ngân hàng Bố Chính thực tế chỉ có một ngân hàng trụ sở chính tại thành Chính Hòa. Thêm vào đó là 7 ngân hàng chi nhánh tại các thành trì như Tòng Chất, Đặng Ngải, Đồng Hới, Quảng Trị và Thuận Thiên Huế ( Sau khi chiếm được các vùng Đồng Hới, Quảng Trị và Huế thì Lý Từ Huy dùng chính tên gọi tương lai để đặt cho các thành trì này, kể từ đó châu Ô , Rí đã đổi tên).

Các chi nhánh ngân hàng rất thuận tiện để đưa sổ sách về Chính Hòa trong thời gian ngắn, mỗi tuần sẽ có một lần bổ xung số liệu tại Chính Hòa tổng hành dinh ngân hàng.

Nói chung thời này ngân hàng làm ăn sợ hãi nhất đó chính là các sổ tín dụng bị giả mạo. Một kẻ có thể giả mạo được sổ tín dụng thì trong một tuần hắn có thể dùng hết tốc lực chạy đi bảy ngân hàng của Bố Chính để rút tiền, kể từ đó chỉ cần gửi vào một đồng thì có thể rút đến 7 đồng. Đây chinh là một trong những khó khăn khi không có công nghệ vô tuyến liên lạc.

Nhưng Lý Từ Huy cũng đã lường trước điều này cho nên vấn đề tạo sổ tín dụng nàng đã dùng những công nghệ mới nhất cũng như tiên tiến nhất của Bố Chính nhằm cho việc giả mạo sổ tín dụng là khó khăn vô cùng tận.

Công nghệ giấy thì Bố Chính đã dùng loại giấy ép bằng bột gỗ nghiền, loại giấy này rất đặc biệt so với giấy gió thời này người cổ đại đang dùng. Đáng lẽ Lý Từ Huy muốn điều chế nước Javen để tẩy trắng giấy nhưng cuối cùng phải dừng lại vì tên Tống Kiệt chưa phát minh ra điện thì Bố Chính không dám nghiên cứu loại công nghệ này.

Thế nhưng giấy bột gỗ nghiền quả thực chỉ có một mình Bố Chính có máy móc này mà thôi. Cho nên các thế lực muốn giả mạo là khó vô cùng. Thêm vào đó loại gỗ đặc biệt được dùng để chế tạo loại giấy này được bảo đảm tuyệt mật và chỉ một nhà máy sản xuất loại giấy đặc biệt này biết mà thôi.

Công nghệ chống làm giả thứ hai đó chính là máy đánh chữ latine. Đây là một cỗ máy đánh chữ. Nói thẳng thừng thì thứ này không quá khó tưởng tượng đối với một người có kiến thức cơ khí tốt như Lý Từ Huy. Sự khó khăn khi thiết kế cỗ máy này chỉ là ý tưởng mà thôi, không có ý tưởng thì kể cả có kiên thức cơ khí cũng không thể tạo ra nổi. Nhưng Lý Từ Huy ý tưởng là có sẵn từ tiền kiếp cộng thêm kiến thức tốt về mặt cơ khí nên chỉ sau một vài lần điều chỉnh thì các thợ thủ công lành nghề của Bố Chính đã có thể sản xuất ra những cỗ máy đánh chữ đầu tiên của nhân loại lúc này.

Thật ra máy đánh chữ cấu tạo không quá phức tạp, phím và búa đập chữ được cấu tạo bởi cơ chế đòn bẩy thông thường. Các búa được bố trí đồng trục để gõ vào một vị trí, thanh búa có khắc hình chữ sẽ gõ vào một lớp vải tẩm mực và in nó lên mặt giấy được cố định trên thành gỗ cuộn. Phím “cách chữ” được kết nối với một cơ chế khiến cho thanh cuộn chạy ngang một khoảng nhất định. Xuống dòng thì cùng tay vặn thủ công thanh cuốn giấy.

Nhưng đó chỉ là máy đánh chữ “thường dùng” của công nhân viên chức chính phủ Tân Bình Lộ mà thôi. Máy đánh chữ dùng cho Ngân Hàng chuyên phục vụ ghi chép các “ sổ tín dụng” là một loại máy chuyên biệt. Loại này không có thanh gỗ cuộn để đánh máy chữ tự do mà là một tấm gỗ làm đe nằm ngang và được thiết kế để di chuyển theo trình tự nhất định. Kể từ đó các mục như tên tuổi, địa chỉ, ID nhân dân sẽ được thết kế để sao cho thuận tiện nhất nhập liệu. Thêm vào đó là các mục số dư tài khoản , số rút tiền v.v.. cũng được thiết kế sẵn .

Các phôi giấy của “ sổ tín dụng” là loại giấy bìa đặc biệt dày mà không phải là giấy bồi, đã được in ấn một cách cẩn thận các chi tiết phôi thô, cộng thêm máy đánh chữ cùng loại mực đặc biệt được phối chế và bảo mật khiến cho việc giả dạng những thứ này trở nên khó khăn vô cùng.

Thêm vào đó là con dấu của mỗi ngân hàng chi nhánh cũng như ngân hàng trung tâm, chữ ký cùng đào tạo nhân viên một cách cẩn thận và dần dần làm quen từ các mối làm ăn nhỏ lẻ khiến cho Ngân Hàng Bố Chính có thể đảm đương chức năng của mình.

Nói tóm lại muốn thành lập và vận chuyển ngân hàng cần rất nhiều yếu tố và cần một số lượng nhân viên chuyên nghiệp được đào tạo bài bản và dần dần thích nghi công việc mới. Cho nên có thể nói chỉ có Bố Chính mới đủ khả năng thành lập ngân hàng vào lúc này.

Nên nhớ rằng Bố Chính đã có hơn ba năm phát triển trong đó chưa bao giờ yếu tố giáo dục bị coi nhẹ, ngay cả trong thời chiến thì người lớn , trẻ em đều phải học tập, nhất là những kiến thức toán lý cơ bản, về hóa học thì Ngô Khảo Ký vẫn chưa tích cực đưa vào giảng dạy vì thực tế các kiến thức này quá khó để truyền đạt nếu không có những thực hành khách quan. Mà Ngô Khảo Ký thì kiếm đâu ra các tiền chất hóa học để chứng minh những gì hắn giảng dạy là chuẩn xác, việc học vẹt như vậy chẳng đạt được kết quả cao chỉ có thể tốn thời gian mà không đạt hiệu quả gì.

Nhưng chỉ cần Toán -Lý hai ngành này là đủ, trình độ toán học của người Bố Chính nói chung là cực cao, nên nhớ loại bảng số 123 rất dễ tiếp cận cho toán học và thực hiện các phép tính. Sau hai năm tích cực đưa vào giáo dục các chương trình số học cấp vỡ lòng và cấp cơ sở thì Bố Chính không thiếu “nhân tài” toán học có thể đạm nhiệm ngân hàng nhiệm vụ. Điều này là bất khả thi đối với Đại Việt Đại Tống hay bất kỳ quốc gia nào khác lúc này.

Có thể nói Bố Chính đã hội tụ đầy đủ yếu tố để bước một bước xa hơn trên con đường tài chính, nhưng điều đó không có nghĩa các thế lực khác có thể bắt trước và làm theo. Nên nhớ hệ thống ngân hàng cực kỳ dễ bị đánh sập với một vài chiêu trò mánh khóe của những kẻ tài phiệt. Tất nhiên cái thời này chẳng ai hiểu ngân hàng là thứ gì cho nên các mánh khóe kia chưa ra đời, nhưng thế giới này không thiếu kẻ thông minh. Chỉ cần một thời gian làm quen hệ thống cách hoạch động của ngân hàng chúng sẽ nghĩ ra đủ mọi cách để phá hoại.

Chính vì lý do này mà Lý Từ Huy chỉ dám mở một Ngân Hàng với giới hạn phục vụ người Bố Chính sau đó mới dần tích lũy kinh nghiệm để tiến tới mở rộng phạm vi hoạt động.

Nhưng Tống Kiệt thì khác, hắn vẽ ra chỉ là những lợi ích của Ngân hàng mà thôi. Thực tế nếu chỉ nhìn mặt lợi ích Ngân Hàng thì rất mê ly, ai ai cũng thèm muốn. Nhưng Tống Kiệt với kiến thức tài chính nửa vời của mình không hiểu được, ngân hàng là khó quản lý đến mức độ nào. Ngay cả Bố Chính giàu có trùm thiên, nhân lực dồi dào, công nghệ ủng hộ mà cũng chỉ dám dè dặt hoạt động cùng tích lũy kinh nghiệm mà thôi.

Hoàng tộc ráo diết chuẩn bị mở ngân hàng hoàng gia, nhưng một sự bất ngờ chưa từng có lại diễn đến, các thế gia không hiểu bằng một cách nào đó lại có thể biết được thông tin trên mà tự mình hùn vốn thành lập Ngân Hàng Phương Đông trước cả Hoàng Tộc.

Ngoại ô Long Thành một khu buil lau cỏ cao lớn ở vùng kinh bắc, một thân ảnh tàn tạ đang đứng đó tâm thần bất định. Gã mặc một thân quần áo xám không có gì đặc biệt, trên tay là một thanh đao nhỏ, bả vai đã rách một vết dài máu chảy đầm đìa.

Gã đàn ông mặt mày nhẵn nhụi nhưng đầy bùn đất cáu bẩn lúc này nghiến răng lên tiếng

“ Đốc Xưởng đã hứa rằng cho tại hạ một con đường sống, chỉ cần ta không xuất hiện ở Đại Việt..”

Xung quanh gã lúc này có tới 5 người áo đen bịt mặt, trong tay lăm lăm vũ khí lạnh lẽo. Một kẻ cao lớn áo đen dường như thủ lãnh lắc lắc đầu.

“ Hà công công, chúng ta người ngay không nói tiếng lóng, chỉ có Hà công công biến mất hoàn toàn thì chuyện này mới có thể tuyệt đối giữ bí mật. Đây là mệnh lệnh của Đốc Vệ, ngươi không nên trách nhầm Đốc Xưởng của các ngươi. Việc này Đốc Vệ sẽ tự mình thỉnh tội với Đốc Xưởng…”

“ Còn về gia đình của ngươi đã an toàn đến Tam Phật Tề hưởng phúc, ngươi yên tâm lên đường là được…”

Người áo xám được goi là Hà công công cười khổ chậm dãi buông xuống lưỡi đao trong tay : “ Vậy thôi đi, các vị huynh đệ cho ta mội cái thống khoái vậy…”

Lê Hàn thầm than, hắn là một mật thám ba mang, vừa phục vụ thế gia đầu nhập vào làm thái giám, cuối cùng lại bị Bố Chính vớ được và khống chế. Đến nơi này thì Lê Hàn hiểu được hắn chết đi thì mọi manh mối liên hệ của hắn với thế gia sẽ bị phanh phui, chỉ có thể như vậy thì sự tồn tại của Đông Xưởng mãi mãi không lộ lên mặt nước , Đông Xưởng trước giờ vẫn không bao giờ mạo hiểm can thiệp những việc như vậy. Cho nên lần này Đông Xưởng ngoại lệ ra tay thì chắc chắn sẽ tiệt trừ hết mọi nguy cơ sơ sót. Lê Hàn hắn nhận mệnh mà thôi.

………………………………

U Châu- Yên Vân mười sáu châu một trong. Thành trì to lớn tiệm cận Biện Kinh thành.

Vùng U Châu này có lịch sử cực lâu dài, kể từ thời Đông Hán thì nới này chính là nơi xuất phát rất nhiều những nhân vật phong vân trung nguyên sau này,, Côn Tôn Toản, Viên Thiệu ở Bột Hải thực tế cũng có liên hệ chặt chẽ U Châu, các danh tướng như Triệu Vân, Lã Bố cũng tấp nập thành danh từ nơi này.

Chính vì thế có thể thấy U Châu không phải là một vị trí bình thường về quân sự, cho nên tòa thành trì này cực kỳ cao lớn và hùng vĩ dễ thủ khó công.

Quân Tống mặc dù rút đi chủ lực ở Yên Vân và lập phòng tuyến ở bên sông Hoàng Hà, nhưng họ để lại là những dân binh cùng phụ binh thủ các thành trì. Nói thẳng thành U Châu lúc này chỉ có năm ngàn tân binh nhưng ba vạn kỵ binh của Liêu Đông muốn công phá là khó khăn lắm thay.

Nhưng Hô Luân Bối Đa không tấn công U Châu mà lựa chọn vòng qua nơi này, sử dụng kỵ binh tốc độ lao thẳng tới bờ sông Hoàng Hà.

Hô Luân Bối Đa ngu ngốc không hiểu chiến trận? Hoàng Nhan A Cốt Mẫn cũng là vô năng khi làm phó tướng. Việc dẫn ba vạn kỵ binh xông thẳng vào sâu nội địa của Đại Tống quá nguy hiểm nếu quân của các Châu Huyện phía sau họ cắt đứt tiếp tế lương thảo thì đám quân này coi như chết hẳn rồi?

Xin thưa hoàn toàn không phải vậy, với công nghệ lương khô thì chỉ cần mang theo một vạn kỵ thồ đám quân sĩ của Hô Luân Bối Đa có thể đánh dòng dã một tháng trời không cần để ý chuyện lương thảo. Lương khô Bố Chính nghẹ, đầy đủ dinh dưỡng, vừa no bụng lại vừa đảm bảo đủ calo cho nên đám quân của Hô Luân Bối Đa không khác gì một đạo quân 6 vạn người trong đó 3 vạn có nhiệm vụ vận lương.

Đây chính là lợi ích của công nghệ vượt trội. ba mươi ngàn người liên tục sẽ có hai mươi lăm ngàn người tham chiến, năm ngàn người vận lương là đủ. Đây có thể nói là vừa tiết kiệm nhân lực vừa tăng mạnh sức chiến đấu. Ba vạn người ngựa Liêu Đông mạnh ngang sau vạn người ngựa Đại Liêu chỉ nhờ vào một chút công nghệ về thực phẩm mà thôi.

“ Khởi bẩm Đại Tướng quân, Hô Luân Chiến thiên tướng tiên phong đã gặp được tiền quân Tống ở Đức Châu, thiếu tướng quân đã xung trận chém giết, Thiếu tướng quân truyền tin muốn đại tướng quân viện binh hỗ trợ…” Một tên Liêu Đông binh thám báo lao vội đến trước người Hô Luân Bối Đa thông báo.

“ Quân địch có bao nhiêu, bố trí ra sao?” Hô Luân Bối Đa lúc này không còn quá xúc động như những lần xung trận trước đó, vì nơi này không có Ngô Khảo Tước cho nên hắn là người đứng đầu, đã là người đứng đầu thì hắn sẽ không điên khùng lao lên tuyến đâu chém giết.

Quân Liêu Đông nghe tin báo chiến tranh nhưng không có xao động xông lên trước tiên mà lại trầm mặc tạm đình chỉ tiến tới.

“ Hoàng Nhan huynh ý kiến ra sao?”

Lúc này các mãnh tướng Liêu Đông đang đứng quanh một tấm bản đồ, bọn họ dừng lại giữa cánh đồng hoang vu không bóng người ở phủ Tế Nam mà bàn bạc quân cơ.

“ Theo tôi thấy người Tông muốn thu hút và phân tán binh lực của chúng ta sau đó sẽ tùy tiện tiêu diệt từng nhánh…” Hoàng Nhan A Cốt Mẫn không dấu dốt mà đưa ra ý kiến của mình.

“ Tôi cũng có ý nghĩ như vậy. Hai ngày trước nhánh quân của Hô Luân Giáp cự địch ở Hánh Thủy sau khi đánh tan quân địch ở đây thì đuổi theo chúng đến Hành Thủy, Hai ngày trước Hoàng Nhan Ô Nhã Thúc đánh tan quân Tống ở Thương Châu rồi đuổi theo về Tân Châu. Nay Hô Luân Chiến lại cự địch ở Đức Châu. Nếu quân địch lại tiếp tục thua trận và chạy về Tế Nam thì rõ ràng đây là kế dụ dẫn dụ và chia nhỏ quân đội của chúng ta…” Hô Luân Bối Đa cười cười.

“ Theo tại hạ thấy thì đúng là như vậy, ba lần cự địch toàn bộ đều là kỵ binh của người Tống chỉ chiến một chốc lát rồi bỏ lại chiến trường mà chạy, bọn này không phải quá giả đi.” Hoàng Nhan A Cốt Mẫn cũng cười cười mà nói.

“ Cũng may chúng ta lường trước chuyện, lần này hai người chúng ta phải đập tan chủ lục của người Tống, không thể phụ lòng Đại Vương được..” Hô Luân Bối Đa anh mắt sắc lạnh nhìn về phía Nam.

“ Đúng vậy, Vương gia đã kỳ vọng vào chúng ta như vậy, không thể để ngài thất vọng..” Hoàng Nhan A Cốt Mẫn cũng nhìn về phương hướng đó mà cười cười.

Người Tống muốn chơi hoa chiêu, nhưng họ đâu nghĩ rằng đội quân Liêu Đông này khác hoàn toàn kỵ binh Đại Liêu mà họ thường đụng độ trước kia. Muốn dẫn địch xâm nhập, chia cắt rồi tiêu diệt sao? Hô Luân Bối Đa cùng Hoàng Nhan A Cốt Mẫn quyết định để cho người Tống có một bài học nhớ mãi không quên.








Truyện đã hoàn thành