Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 205: Liên Hoàn Kế (14) Xa thân gần đánh.



Tống triều trong lịch sử phương Bắc là một triều đại tương đối kì hoa.

Để nói về nó thì có rất nhiều nhưng một trong những đặc điểm dễ nhận ra nhất chính là... Tống triều yếu đuối.

“Giàu nhưng không mạnh” là cụm từ tương đối chính xác để nói về thời đại này.

Tống Triều rất giàu, là một chiều đại hiếm hoi có sự cởi mở về kinh tế, trọng thương nghiệp.

Kinh tế, văn hoá và nghệ thuật thời kì này phát triển cực thịnh.

Bức tranh Thanh Minh Thượng Hà Đồ là một dẫn chứng rõ nét về sự sầm uất và thịnh vượng của thời kì này.

Vậy thì nhiều tiền để làm gì?

Đáp án là nhiều tiền để nộp cống!

Hàng năm đều đặt mang tới nước Liêu và Tây Hạ nộp tiền họ, gọi là tiến hành bang giao thực chất là đống phí bảo kê mong không bị đánh.

Xét trên một khía cạnh nào đó thì bọn hắn cảm thấy chi phí phục vụ cho chiến tranh còn nhiều hơn phí đóng tiền bảo kê, đánh nhau tốn kém chẳng thà nộp tiền mua bình an...

Ha ha, suy nghĩ ngu xuẩn, dùng tiền của mình nuối quân cho địch, đúng là Hảo Hán!!

Kinh tế phát triển với tốc độ chóng mặt là thế, nhưng trên thực tế, sự phát triển về mặt kinh tế lại không mang tới lợi ích thiết thực cho bách tính, thậm chí dân chúng còn chẳng được chia sẻ một chút thành quả nào.

Tầng lớp được hưởng thụ thành quả nhiều nhất chính là cường hào, địa chủ . Mà đại diện của bè lũ áp bức bóc lột này là đám gian thần trong triều, quan lại cũng nhờ vậy mà trở thành giai cấp giàu có nhất trong xã hội.

Tống triều chỉ chăm chăm vào đầu tư kinh tế mà thiếu đi cải cách chính trị. Hết thảy các chế độ chính trị của triều đại này chỉ bảo vệ lợi ích cho một nhóm nhỏ trong xã hội. Điều này đã dẫn đến tình trạng ác bá hoành hành, nông dân phá sản.

Vậy Tống triều không phát triển quân đội hay quân sự hay sao?

Hoàn toàn không phải!

Sự phát triển kinh tế khiến cho dân số thời kì này bùng nổ, số lượng người nhập ngũ cũng vì thế mà tăng cao

Ngoài ra phải kể đến việc bọn hắn có một thứ tương đối kỳ hoa gọi là “Tạp binh bài”!!

Chiêu này kì thực cũng không tệ, cứ mỗi khi vụ mùa thất thu hoặc thiên tai bệnh dịch, lưu dân ra tăng, vua Tống lập tức mở lên lá bài úp “Tạp bình bài”, thu gom toàn bộ số lưu dân vào trong quân ngũ, từ đó hạn chế việc lưu dân sinh ra bạo động.

Nhà Tống an nội rất có kinh nghiệm, nhưng chuyện gì cũng có 2 mặt.

Quân đội tại dựng từ lưu dân quá tạp, không tinh, số lượng quân quá nhiều cũng gây ra hiệu ứng trái chiều.

Thời điểm hiện tại, toàn bộ quân đội của nhà Tống được giữ ở mức trung bình là 110 vạn binh sĩ.

Đội quân khổng lồ hơn triệu người này như một con hấp kim thú, chẳng biết triều đình của Tống Triều đã ném bao nhiêu tiền của vào trong đó nữa, có thể nói 10 phần thu thì đến 9 phần dùng để cung ứng cho quân đội mà vẫn thiếu.

Người đời sau gọi đây là nạn lũng binh, quân đông tốn kém lại không tinh nhuệ, đánh đâu thua đó.

“Nếu xây dựng quân đội là một trăm con sư tử nhưng được điều binh khiển tướng lại là một con chó thì đội quân đó sẽ chết như một con chó!”

Kể cả quân đội có được đầu tư đến cỡ nào nhưng nếu có có tướng giỏi thì cũng chỉ là một đám ô hợp.

Tướng lĩnh địa vị thấp, ra trận lại là quan văn chỉ huy.

Mẹ kiếp...

Đúng là chúa hề!

Địa vị quan văn thời kì này cao đến vô lý, từng nghe nói tam phẩm võ quan gặp thất phẩm văn quan phải khép nép cúi đầu là liền biết địa vị văn võ chênh lệch như thế nào.

Cái này thì phải nói từ thời Triệu Khuông Dận binh biến Trần Kiều, đoạt quyền Hậu Chu, lập ra nhà Tống.

Bản thân hắn vốn là tướng lĩnh lại đoạt quyền làm vua, vậy nên hắn là không muốn triều đại của mình cũng đi vào vết xe đổ như thế, dùng kế mượn rượu tước binh quyền, kìm hãm toàn bộ võ quan lại.

Cái nỗi sợ võ quan có quyền lực còn một phần từ tấm gương của nhà Đường, các Tiết Độ Sứ hủy diệt cả một triều đại Hưng thịnh vậy nên các quan niệm “trọng văn khinh võ” cũng được hình thành từ đấy.

Quan Văn quyền lực quá cao, kể từ đó có đủ các loại gian thần, nịnh thần được hình thành.

Thời điểm hiện tại gian thần nổi tiếng nhất hẳn là bộ bốn siêu đẳng Thái Kinh, Đồng Quán, Cao Cầu cùng Dương Tiễn.

Gần đây còn có một kẻ mới nổi lên gọi Chu Miễn.

Họ Chu là tay sai đắc lực của Đồng Quán, là kẻ đứng đầu Ứng Phụng Cục có nhiệm vụ đi vơ vét của hiếm của quý để phục vụ cho Huy Tông cùng triều đình.

Mục tiêu hiện tại của Chu Miễn chính là vùng Thanh Khê thuộc Mục Châu, này là thuộc địa phận Triết Giang.

Ở nơi này có đủ các loại kì hoa dị thạch, đặc biệt đá Hoa Cương dưới lòng hồ tại đây đang là thứ mà Huy Tông yêu thích.

Có danh phụng chỉ làm việc, Chu Miễn có thể coi là hoành hành không sợ, bắt dân lao dịch, vơ vét của cải trong dân, sưu cao thuế nặng, có thể coi như không từ việc gì.

Tại vùng này Phương Gia cũng có thể coi như gia đình khá giả, Phương Lạp cũng miễn cưỡng coi như là một viên ngoại.

Thế nhưng súng bắn chim đầu đàn, Chu Miễn từ lúc tới đây luôn nhắm mũi dùi vào nhà họ Phương, bắt chẹt đủ đường.

Tại phía sau núi Động Bang Nguyên, Phương Lạp cùng đám thân tín ngồi lại với nhau, bàn chuyện về tương lai.

Họ Phương sắc mặt không tốt chút nào, một tay vuốt râu, mắt như diều hâu híp lại, nhìn đám người xung quanh rồi từ tốn nói:

- Chuyện đã đến nước này, theo các ngươi... chúng ta nên làm gì?

Trả lời hắn chính là nam nhân hùm vai gấu đứng kế bên, hắn tuổi ngoài 30, râu quai nón, mặt chữ điền, gã này chính là em trai của Phương Lạp, Phương Thất Phật, lúc này hắn phẫn nộ đến đỏ mặt tía tai, dùng lực vỗ mạnh lên bàn đá, miệng gầm thét:

- Cẩu quan đáng chết, đây là ép dân tạo phản.... đại ca, chúng ta không nhịn nữa, giết cẩu quan, giương cơ khởi nghĩa tất cả chỉ chờ đại ca một lời nói mà thôi! Mời đại ca ra lệnh đi!

Đám người trong phòng đều gật gù như thể tất cả đều đồng ý kiến, toàn bộ im phăng phắc đưa mắt nhìn về phía Phương Lạp, bộ dạng đều như đang đợi lệnh.

Phương Lạp không vội trả lời, ngược lại lại đưa mắt nhìn sang bên phải, nhìn chằm chằm vào nữ nhân duy nhất ở đây, trầm giọng nói:

- Thiên Hoa! Ý của muội thế nào?

Nữ nhân tuổi khoảng 23-24, thân hình nở nàng, khuôn dung tú lệ, Phương Lạp không hỏi ai, chỉ hỏi nàng liền biết địa vị của nàng không thấp.

Nữ nhân nhíu mày một hồi, sau thì khẽ gật đầu, giọng lạnh băng đáp:

- Tuỳ đại ca sai sử!

Đến lúc này, Phương Lạp cũng không còn vướng bận gì nữa, hắn đảo mắt một vòng, xong thì ghiến răng kèn kẹt, sát khí theo đó mà bộc phát như muốn xông thẳng trời xanh, hắn nói:

- Được! Cái triều đình này... ta không hầu nữa, phản thì phản!

Một lúc sau, khi đám người đã rời khỏi động, chỉ duy Phương Thất Phật cùng Phương Thiên Hoa còn ở, Phương Lạp lúc này mới đối với hai người thực chất giao phó, hắn nhìn Phương Thất Phật nói:

- Minh Giáo là tâm huyết của ta, vốn chỉ mong có thể sống đời giản đơn truyền đạo, nhưng bè lũ gian thần cẩu quan ép người quá đáng, hiện tại ngươi nhanh chóng truyền lệnh cho các giáo đồ vạn sự chuẩn bị, đợi sau thu hoạch thì tích xúc lương thực, bắt đầu hành động.

Phương Thất Phật không nói nhiều lời, chắp tay nhận lệnh rồi lui ra ngoài!

Ngược lại Phương Thiên Hoa vẫn còn ở, khuôn mặt không chút biểu tình đứng đó, Phương Lạp nhìn muội muội của mình là thở dài.

Phương Thiên Hoa nàng là quả phụ, có lời đồn thổi là có tướng sát phu, để tang nhiều năm nhưng vẫn không có người dám đến dạm hỏi.

Nàng xinh đẹp, nàng giỏi giang nhưng khí tráng quá lớn, khiến nam nhân nhìn thấy ai ai cũng áp lực.

Giang Nam nữ tử nổi tiếng nhu mì như nước, chỉ duy Phương Thiên Hoa là dị biệt.

Phương Lạp đột nhiên hướng về phía sau, hô lên một tiếng:

- Đi ra đi!

Từ phía sau ngóc ngách hang động, một bóng váy trắng uyển chuyển thướt tha bước ra.

Mĩ nhân khuôn dung vừa kiều mị vừa ngây thơ bước đến trước mặt Phương Lạp, hơi hành lễ, phiến môi cong lên, nhoẻn cười như hoa nở.

- Phương Giáo Chủ!

Người tới chính là Lý Sư Sư, Phương Lạp cũng có duyên gặp nàng một lần, chính nàng là người chuyển bức thư tay đầu tiên của Đỗ Anh Vũ cho hắn.

Chỉ là lần này nàng tới không phải để chuyển thư, nàng tới là để mang hoa cương thạch tới.

Phương Lạp đối diện với Mỹ nhân cũng chẳng mảy may động lòng, hắn bình thản đáp:

- Lần này đa tạ Lý cô nương tương trợ, nếu không có chỗ đá hoa cương này, Chu Miễn lại tới làm khó ta thì thật phiền hà.

Minh Giáo của Phương Lạp đang trong quá trình tích xúc lực lượng, nếu không phải bần cùng bất đắc dĩ hắn là không muốn bộc lộ thực lực quá sớm, vậy nên tránh dây dưa với quan phủ chính là chủ trương hiện tại của hắn, có thể nói số đá này coi như cứu Phương Lạp một bàn thua, hắn nhờ nó là có thể kéo dài thêm chút thời gian chuẩn bị.

Ngẫm nghĩ một hồi, hắn quay sang nhìn cô muội muội cách biệt nhiều tuổi, thở dài một tiếng rồi nói:

- Thiên Hoa! Ngươi còn nhớ vài tháng trước chúng ta có một vị khách từ phía Nam tới sao?

Phương Thiên Hoa liền nhớ tới kẻ có bộ mặt cứng đờ ngày đó, sau thì nhíu mày hỏi lại:

- Ta nhớ! Đại ca sao lại nói chuyện này?

Phương Lạp gật đầu, vuốt râu nói tiếp:

- Kẻ này ngày đó thay mặt một tên người gọi Đỗ công tử đến là muốn kết giao với ta, vị Đỗ công tử này xưng là Đồng đạo Minh Giáo của ta, nay hắn hiện đang mắc kẹt ở Ung Châu, là người đồng đạo, chúng ta cũng nên cứu giúp một chút!

Lý Sư Sư đứng ở bên cạnh, nghe được vậy thì vui vẻ cười:

- Ta thay mặt công tử nhà ta cảm tạ Phương giáo chủ tương trợ!

Họ Phương khoát tay, trầm giọng đáp:

- Có qua có lại mà thôi, đá hoa cương của Đỗ công tử ta đã nhận, cũng phải có chút tâm ý đáp trả, Phương Lạp ta không phải là kẻ vong ơn phụ nghĩa!

Lý Sư Sư môi xinh hiện tiểu ý, trong lòng thầm nhủ.

“Tiểu tử! Lý tỷ chỉ có thể giúp người đến đây!”

Đạt được thỏa thuận, Lý Sư Sư cũng không có ý dây dưa thêm nữa, nàng cúi đầu xin phép cáo từ rồi lả lướt như bay lui ra khỏi động Bang Nguyên.

Mỹ nhân lúc đi cũng đột ngột như lúc đến, không một tia báo trước, Phương Lạp thấy khách nhân đã đi cũng không giữ bộ dạng bình thản nữa, khuôn mặt hắn trầm xuống, quay đang nhìn muội muội của mình nói:

- Gã họ Đỗ này thật kì quái, ta và hắn chưa từng gặp nhau bao giờ, vậy mà ta lại cảm giác hắn biết rất rõ về ta, thậm trí cả việc ta muốn khởi binh hắn cũng nắm rõ, cái tên này... là một nhân tố bất ổn...

- Ý đại ca muốn.... - Nữ nhân sát khí lồ lộ, đoán rằng đại ca nàng muốn giết người diệt khẩu.

Chỉ là Phương Lạp lắc đầu, hắn ngẫm nghĩ một hồi rồi như thể hạ quyết tâm, nói:

- Chúng ta hiện tại đã đến bước đường này, ta cũng muốn thử xem tên này liệu là địch hay là bạn, trong thư ngày đó hắn viết hắn sẽ đến để gặp ta, hiện tại ta muốn ngươi giúp ta đi gặp hắn một lần xem thử xem sao? Nếu như có hại cho đại nghiệp của ta thì có thể giết không cần báo!

- Rõ! - Phương Thiên Hoa không nhanh không chậm, chắp tay nhận lệnh!

...

Cùng lúc đó, ở một nơi khác.

Tại Quảng Tây vùng đất này cảm giác gió cũng theo khí hậu nơi đây mà trở nên nóng ẩm.

Cái thời tiết oi bức của mùa hè càng khiến cho lòng người ta tạo rực khó chịu.

Từ đó lại suy tư, rồi suy tư sinh ra phiền muộn.

Một trận gió nổi lên, cuốn lấy cây cỏ cũng theo đó mà lay động, trên tường thành, ngọn cờ của người Tráng cũng phần phật bay trong gió, áo bào đen của một lão nhân đứng trên tường thành cũng theo đó mà tung bay.

Lão nhân áo đen nhìn bản thân tóc đã bạc trắng, cúi đầu nhìn xuống bàn tay mình khớp xương thô cứng, lớn nhỏ vết chai sạn, gậy guộc đáng thương.

Bàn tay tay đã cầm qua bút, đã cầm đao, đã cầm qua bát rượu nồng nhất, cũng cầm qua ly trà thanh đạm nhất.

Bàn tay ôm qua nữ nhân, bé qua con cháu, bắt tay cùng huynh đệ, xé lấy miếng thịt thơm.

Tất cả những thứ đó đều bị lu mờ bởi thời gian.

Năm đó lão cùng hai người huynh đệ, đi theo một người mà cả 3 cùng kính phục, xây lên chiến công bất hủ.

Cái thứ chiến công mà lão tin rằng dù ngàn đời sau người ta vẫn sẽ nhắc về nó.

Chỉ có điều ngươi ta sẽ nói gì về lão thì lão cũng đoán được vài phần, ha ha hẳn sẽ nói lão là một kẻ phản bội bỏ Việt theo Tống, bán nước cầu vinh mà thôi!

Lưu Kỷ lão tiếc nuối không?

Có lẽ!

Hối hận không?

Không hề!

Nhận qua vô tận vinh quang, tự nhiên phải gánh lên trách nhiệm trầm trọng, năm đó Lý Kế Nguyên không được, Nông Tông Đản cũng không được, chỉ có Lưu Kỷ lão có thể nhận được cái “đặc ân” này mà thôi.

Giết Hoàng Kim Mãn, diệt Vi Thủ An, bảo vệ Đại Việt từ trong lòng Tống Quốc.

Chỉ là...

Chính bản thân Lưu Kỷ cũng đã trễ mất chuyến đò trở về với Đại Việt!

Để rồi cho đến hiện tại, lão nhân dù đã gần đất xa trời, sau bao nhiêu năm đầu vẫn nhìn về trời Nam như cũ!!!

Thở dài một tiếng, từ phía sau lưng lão, một gã to xác hùng dũng đi tới.

Nông Chí Cường lặng lẽ đứng bên cạnh lão Lưu tựa một gã hộ vệ nhất mực trung thành.

Lưu Kỷ quay sang nhìn hắn, thấp giọng nói:

- Ngươi không nhất thiết phải ở lại!

Nông Chí Cường lắc đầu, ánh mắt nhìn thằng về phía Bắc, bàn tay to lớn nắm chặt lấy, nói:

- Bảo vệ ngài là trách nhiệm của ta!

- Hài từ ngốc! Ngươi cũng là kẻ có thân phận, ta thì thân xác sớm đã mục ruỗng, liều chết theo ta, không đáng đâu!

Lưu Kỷ có chút cảm khái, lão nhìn kẻ đã theo mình từ nhỏ tới lớn, không phải cha con nhưng tình cảm không kém cha con, nay để cho đứa con của mình theo mình vào chỗ chết, lão thật không đành lòng.

- Đáng! - Nông Chí Cường cười lớn hét lên, hắn nhìn về phía trước mặt, nhìn cuồn cuộn bụi mù không thấy điểm dừng đang tiến tới, hào sảng nói:

- Thắng nhóc kia không phải muốn ta đóng vai anh hùng sao, đã là anh hùng thì không sợ hãi, đã là anh hùng thì không lùi bước!

Lưu Kỷ đến lúc này cũng không gàn tên to xác này nữa.

Nhìn từ phía Bắc Quân Tống tiến đến, lão Lưu ngẩng đầu nhìn trời xanh, không biết trời xanh có vọng lại điều gì cho lão hay không, chỉ biết Lưu Kỷ là mỉm cười, thấp giọng nói:

“Thiếu Soái... mọi thứ vẫn giống nhớ ước định! Tất cả đều trong kế hoạch!”

...

P/s : Tất cả những thứ ở chương này đa phần là luận điểm cá nhân là nhiều, chém gió là chính, vui vẻ là chủ yếu :)))

Tu tiên cổ điển, tìm hiểu cố sự, mời mọi người đọc Huyền Lục
— QUẢNG CÁO —