“Nếu không thiêu binh để suy yếu quân địch, liệu chiến dịch Hoành Châu là có thắng nổi?”
Đỗ Anh Vũ trầm ngâm rồi đáp:
“Nếu binh lương dư dả, đánh thong thả kiểu gì cũng thắng!”
“Vì sao?”
“Vì tử thủ cô thành là ngu xuẩn!”
Thật vậy, theo quan niệm của Đỗ Anh Vũ tử thủ trong thành chính là tìm chết, nếu Đỗ Anh Vũ là tướng lĩnh thủ trong thành Hoành Châu, ngay tại lúc quân Tráng vừa mới đến, chưa kịp dựng trại hay lập trận thì ngay lập tức xông ra đánh nghi binh.
Vừa để thăm dò, vừa để giải thoát một phần binh lực trong thành.
Sau đó thì trong ứng ngoại hợp, tuỳ tình huống mà điều chỉnh chiến thuật, ít nhất sẽ không để bản thân rơi vào thế bị động.
Hiện tại Ung Châu thành cũng đang rơi vào tình cảnh tương tự, một lão tướng như Lưu Kỷ có biết về việc này không?
Lão tất nhiên biết rõ!
Nhưng lão không có làm, ngược lại càng giống Lương Tú tử thủ Hoành Châu, Lưu Kỷ cũng cho quân thu hết vào trong thành không ra, tư thế chính là đóng cửa không tiếp khách!
Nếu không phải là lão đã già lẩm cẩm thì chẳng lẽ có dụng ý khác sao?
Ha ha, không có, lão chính là muốn tử thủ như vậy đấy, chịu thì chịu không chịu cũng phải chịu.
Vài giờ trước, tại Ung Châu thành ngoại biên, đám người Tráng mộ danh mà tới quân số cũng tới vài ngàn người, mỗi người đều mang theo một chút quân lương thế nên hiện tại lương thực trong thành đủ để duy trì trong vài ngày, chờ đợi quân Lương của Nông, Hoàng hai thị tộc sẽ được vận chuyển từ phía Tây tới sau.
Tình toán thì là vậy nhưng người ta cũng thường hay nói, kế hoạch không theo kịp biến hoá, ngày hôm nay biến số liền xảy ra.
Tất cả quân lính đứng trên tường thành đều nhận ra một điều gì, tất cả ánh nhìn đều đồng loạt chỉ về phương Bắc, trong lòng phủ đầy căng thẳng.
Nam Hùng Quan đã mở.
Vó ngựa từ Ải Côn Lôn dồn dập tiến tới.
“Leng keng! Leng keng!”
“Địch tập! Địch tập!”
Tiếng kẻng thu binh cũng leng keng kêu vọng bốn phía tường thành, mọi người theo lệnh đều trở vào trong thành, tiến về vị trí, chuẩn bị phòng thủ.
Phía Bắc phương xa lúc này bụi mù tung đầy trời, trong bụi mờ mơ hồ nhìn thấy từng đầu bóng đen, không lâu sau nhìn thấy từng dãy, từng nhóm binh sĩ ở trong bụi mù đi ra, từng bóng người mặc giáp trụ, mũi thương loé sáng tại ở trong ánh nắng tạo thành từng điểm lóng lánh quang mang, hai bên kỵ binh lẹt xẹt đi ra bụi mù giơ lên đầy trời bụi đất, trung ương chiến kỳ cao cao trong gió tung bay.
Là Quảng Tây Kinh Lược An Phủ chiến kỳ!
Là Tống Quốc chiến kỳ!!
Đi đầu đám kỵ binh là một gã thanh niên khôi giáp chỉnh tề, tay cầm thiết thương, ánh mắt kinh cuồng, nụ cười có phần ngạo mạn.
Hắn nhìn về phía Ung Châu thành, xong lại liếc sang kẻ bên cạnh, cười khẩy nói:
- Là nó?!
Cao Thịnh tay phải xách đao, tay trái ghìm cương, thúc ngựa tiến lên một bước, sắc mặt biểu lộ phức tạp, nhìn toà thành mà chục ngày trước mình từng đánh mất, gật đầu nói:
- Là nó! Lưu Kỹ, lần này ta làm tiên phong!
Lưu Kỹ trước tiên không vội đáp ứng, chỉ lắc đầu nói “không vội, không vội.”
Sau khi quan sát một vòng, thấy trong Ung Châu thành bốn cửa đóng kín mít, quân lính đứng hết lên thủ trên tường thành thì gã không nhịn nổi nữa, cười ngặt nghẽo đến nghiêng ngả cả người, nói:
- Một đám man nhân ngu xuẩn, bọn hắn trong rừng đánh du kích ta còn sợ bọn hắn 3 phần, muốn cùng chúng ta Đại Tống chơi thủ thành chiến sao, ha ha!
Lưu Kỹ hai tay chắp thương, khuôn mặt lộ ra vệt hung hãn, giọng như gầm lên, quát:
- Là ai cho bọn hắn lá gan này??!!
Họ Lưu quay ra phía sau, hướng về đám quân đang xếp hàng ngay ngắn, trực tiếp ra lệnh:
- Tam quân dựng trại nghỉ ngơi, công tượng chuẩn bị, đúc máy bắn đá, dựng tháp, ngày mai chúng ta công thành!!
- Rõ!
Lệnh vừa được truyền đạt đi xuống, Quảng Tây quân di chuyển đến bên cạnh Tả Giang phía Đông Bắc Ung Châu thành, nơi này địa hình tương đối bằng phẳng, thích hợp cho kỵ binh rong ruổi hoặc bộ binh xếp đội hình, ngoài ra còn có sẵn nguồn nước, thuận hướng gió, quá thực là thích hợp để cho đám người Tống binh dựng trại.
Công tượng từng đoàn theo lệnh cũng nhanh chóng bắt tay vào việc, Quảng Tây địa hình chính là núi rừng bao phủ, xung quanh gỗ đá không thiếu, hoàn toàn không cần phải đi xa để chuẩn bị nguyên vật liệu.
Đám người tay búa tay cưa, ngươi trái ta phải, cùng với sự giúp sức của mấy tay lính tráng rất nhanh dựng lên được bộ khung của những cỗ máy bắn đá.
Ngoài ra còn có các loại tháp công thành cỡ nhỏ cũng được đám người này chuẩn bị.
So với đám Tráng binh chỉ có thể dùng thang mây thô sơ công thành thì cảm giác như thể cách biệt cả một nền văn minh vậy.
Lưu Kỹ cùng Cao Thịnh bộ dạng thong thả đi tuần doanh một vòng, nhìn tiến độ công việc được đẩy lên cao thì cả hai đều khá vừa lòng. Họ Lưu híp mắt, đứng trong doanh nhìn về phía tường thành đối diện, nhếch miệng nói:
- Một đám ô hợp mà thôi, chỉ cần lấy thế mà nghiền ép cũng là đủ!
Tại phía đối diện, để tiện bề quan sát, Lưu Kỷ cũng Nông Chí Cường đổi vị trí đứng, tiến lên trên một lầu tháp phía Bắc, nhìn về phía xa xa nơi Lưu Kỹ đóng quân, không tự chủ mà mi tâm nhíu lại.
Lão Lưu hốc mắt hãm sâu, mặc dù khoảng cách rất xa, không thể nhìn thấy rõ ràng phân bố quân đội của Tống binh ra làm sao, nhưng cũng có thể thấy qua loa được việc xếp trại, dựng trận, lập rào chắn rất quy củ.
Hiển nhiên kẻ mang binh không phải tay mơ non kinh nghiệm.
Lúc chứng kiến từng bộ khung của máy bắn đá, tháp công thành đang được dựng lên khiến nội tâm hai người càng như bị đá đè nặng trĩu, sắc mặt cả hai đều không tốt chút nào.
- Tế Ti đại nhân, cổng thành Bắc ngày trước hỏa hoạn, toàn bộ máy bắn dùng để thủ thành vì thế mà đều bị tiêu hao, nếu không sớm giải quyết, chỉ e.... - Nông Chí Cường giọng nói có phần sầu thảm, lắc đầu thở dài nói:
Việc này Lưu Kỷ làm sao không biết.
Lão biết rõ là đằng khác, vì đơn giản hỏa hoạn ngày đó là do lão chỉ huy đám người đốt mà.
Cổng thành phía Bắc trận hỏa hoạn lúc trước cũng vô tình đã đốt đi hết toàn bộ số máy bắn đá dùng để thủ thành ở đây, nếu không nhanh chóng tìm ra cách khác phục thì cuộc chiến này chính là không thể đánh.
Nếu mà đánh thì cũng chỉ là đơn phương ngược sát, bị một bên đè lên đánh mà thôi vì tầm bắn của cung nỏ tự nhiên không thể nào sánh bằng tầm tấn công của máy bắn đá, đây là điều ai cũng biết.
- Tế Ti đại nhân! Chuyện này....
Nông Chí Cường vẫn theo thói quen khi gặp vấn để khó liền quanh sang hỏi Lưu Kỷ, mong lão Lưu có thể đưa ra giải pháp:
Lưu Kỹ sau một hồi trầm tư suy ngẫm thì lão cũng cắn răng đưa ra quyết định
- Mau chuyển máy bắn đá từ phía Đông Tây hai bên cổng thành tới đây!
- Được!
Nông Chí Cường nhanh chóng nhận lệnh, bỏ lại lão Lưu thần sắc nghi hoặc một mình ở lại.
Lão Lưu là nghi ngờ cái cái gì?
Đó chính là việc Tống Quân đến quá nhanh, quá sớm!!!
Từ lúc chiếm được Ung Châu đến giờ mới có hơn 10 ngày.
Kể cả việc tin tức này bằng một cách nào đó được gấp rút chuyền đến Kinh Lược An Phủ Ty ở Quế Châu, bọn hắn muốn có thể huy động một lực quân đội lớn như vậy chắc chắn cần thời gian không ít.
Từ chuẩn bị quân lương, cho tới quân khí đạn dược, điểm binh chọn tướng, tụ tập dân phu ít nhất phải mất hàng tháng thời mới có thể xuất binh.
Lưu Kỷ dự đoán là khoảng sau 2 tháng Tống Quân mới có thể đến Ung Châu thành.
Nhưng.... mọi chuyện lại xảy ra quá nhanh chóng, chỉ trong vòng 1 tuần liền mang quân tới, điều này làm lão Lưu nhất thời nghĩ không thông.
Cứ như thể bọn hắn đã sớm chuẩn bị từ trước vậy!
Chẳng lẽ bọn hắn là biết trước người Tráng sẽ làm phản?!
Bọn hắn là biết tiên tri sao??!!
Lưu Kỷ chính là không thể hiểu được vấn đề này!
*
Cùng lúc này tại Hoành Châu.
Đỗ Anh Vũ có chút thẩn thơ, ánh mắt giống như không có tiêu cự, ngẩng đầu nhìn lên phía nóc lều âm u, không hiểu đang suy nghĩ điều gì.
Phải một hồi sau mới thấy hắn khẽ động đậy, thở dài một tiếng, miệng lẩm nhẩm nói:
- Lưu lão tướng quân, phải bảo trọng đấy!
Công Đàm mất tích hồi lâu đã quay trở lại, nhưng hắn trở lại lại mang theo những tin tức xấu theo cùng.
Vỗn dĩ phái tên thuộc hạ này đi thăm dò chỉ là để kiểm định một chút lòng nghi ngờ của Đỗ tiểu tử mà thôi, nhưng hiện tại sự thực chứng minh, điều mà Đỗ Anh Vũ lo lắng là không có sai.
Quân Tống đã sớm có chuẩn bị, tụ binh ở tại Tân Châu, vài ngày trước đã xuất binh xuôi nam!
Tân Châu cách Ung Châu không xa về phía Bắc, ngăn cách bởi Ải Côn Lôn, xuất binh vài ngày, hiện tại chỉ e rằng bọn hắn là đã tới được Ung Châu rồi!
Tin tức này tự nhiên không tốt một chút nào vì thủ lại tại Ung Châu lúc này quân số không nhiều, đa phần là tạp binh đến từ các nơi, ngoài ra lượng lương thực có hạn, khí giới thủ thành cũng như vậy, hiện tại phải đối diện với một đạo quân hơn về mọi mặt từ quân số, quân trang lương thực cho đến độ chuyên nghiệp, tinh nhuệ thì làm sao mà đánh?!!
Lặng người trầm tư, Đỗ tiểu tử theo thói quen vuốt ve cái cằm nhỏ.
Nhãi con 9 tuổi rưỡi còn cách tuổi dậy thì một chặng đường rất xa, cằm nhỏ một cọng lông tơ còn không có nhưng thói quen kiếp trước vẫn là khó bỏ, mỗi lần suy nghĩ hắn lại bất tri bất giác sờ sờ lên cái cằm.
Một số thói quen của hắn Trần Kình cũng đã từng đề cập qua, ví dụ như khi hắn muốn hố người thì sẽ lấy tay vuốt cằm, khi hắn muốn giết người thì sẽ mỉm cười gãi sống mũi.
Còn khi hắn ngoáy tai? Ha ha, đơn thuần là ngứa tai mà thôi, không có gì đặc biệt!
Lúc đó đột nhiên Đỗ Anh Vũ cảm thấy lão Trần không đơn giản, vẻ bên ngoài thì thô cuồng nhưng thực chất lại là che dấu một tâm tư tỉ mỉ tinh tế bên trong.
Ngoài ra còn nghĩ... phải chăng lão Trần là biết quá nhiều rồi??!!
Hiện tại Đỗ Anh Vũ lại vuốt cằm, tự nhiên là đang nghĩ cách hố người!
Đắn đo suy nghĩ một hồi, Đỗ Anh Vũ ánh mắt sắc lại, khoé miệng cong lên, thầm đưa ra quyết định.
Chơi tất tay một cuộc! Ai sợ ai?!!
- Công Đàm! - Đỗ tiểu tử gọi một tiếng.
Từ trong bóng tối, tên thuộc hạ mặt lạnh lại đột ngột bước ra như thể muốn dọa ma người khác, Đỗ công tử cũng đã thành thói quen, hắn nhìn tay thuộc hạ, miệng cười nói:
- Mời hai vị tộc trưởng đến đây, điệu thấp một chút!
Nói xong còn nháy nháy mắt ra hiệu.
Công Đàm khẽ gật đầu rồi biến mất trong màn đêm.
Lúc Công Đàm rời đi, phía ngoài lều trướng cũng sột soạt phát sinh ra những tiếng động rất nhỏ người ngoài khó mà nghe thấy được.
Chỉ là... Đỗ Anh Vũ nhận ra, không kìm được mà nhoẻn cười, thầm nói.
“Con thỏ nhỏ này... thật là!”
Lắc lắc cái đầu, Đỗ Anh Vũ trở lại chỗ ngồi, nắm mắt dưỡng thân, bộ dạng bình thản như thể thẳng có chuyện gì phát sinh.
...
Ung Châu khu vực, màn đêm bao phủ.
Bóng tối có đôi khi là một loại bảo hộ.
Dưới ánh mặt trời, rất nhiều thứ rõ ràng rành mạch, liền xem như tránh thoát tầm mắt của một người, cũng chạy không thoát vạn chúng nhìn trừng trừng.
Nhưng là tại dưới màn đêm mờ mịt, có một có số việc không phải dễ dàng để bị nhận ra như vậy.
Lúc này trời chiều đã xuống núi một đoạn thời gian, không gian hiện tại đã khó có thể nhìn thấy rõ bốn phía vật thể, khung cảnh hoàn toàn tối tăm ảm đạm, Nông Chí Cường mang theo một đám binh sĩ tranh thủ thời gian này rời khỏi Ung Châu thành, đi từ cổng phía Tây hướng về Tống Quân doanh trại lén lút bò tới.
Đám Tráng binh có phần khẩn trương, nội tâm căng thẳng, dường như không có mấy người chú ý dưới lòng bàn chân dẫm đến những thứ có chút mềm mềm, phát ra chút nhỏ vụn thanh âm đến tột cùng là cái gì...
Ánh mắt tất cả đều tập trung vẻ phía toà doanh trại trước mắt.
Tống Quân doanh trại mới lập cũng không có bao nhiêu đèn đuốc, thỉnh thoảng phía xa có thể nhìn thấy từng tí ánh sáng do áo giáp khúc xạ đi ra.
Có chút lập loè không rõ.
Nông Chí Cường hơi khom người, lợi dụng bóng đêm cùng những nhành cỏ nhô cao để che đi tấm thân đồ sộ của mình.
- Thủ lĩnh! - Một tên thuộc tướng bò tới bên cạnh, theo quân lần này mắt hắn là tinh nhất, sau khi thám thính một hồi liền trở về báo cáo, thấp giọng nói:
- Tống binh dường như không có phòng bị!
Nông Chí Cường khẽ gật đầu, ngẫm lại bọn hắn lần này là phía Tây vòng đến, mục đích từ phía hông bên trái mà tấn công, Tống Quân lực tập trung lại phía bên phải, nhắm thẳng vào phía Bắc Ung Châu, xét thêm việc mới lập doanh, toàn quân di chuyển mệt nhọc, việc phòng bị có sơ sẩy là bình thường.
Dạ tập Nông Chí Cường không phải chưa từng làm bao giờ, ngược lại còn rất nhuần nhuyễn, hắn chỉ là tại đáy lòng không hiểu tại sao Lưu Kỷ lại muốn án binh bất động, bỏ qua cơ hội này mà thôi.
Hiện tại họ Nông chính là tự phát chủ trương, mang theo một đám người tấn công doanh trại mà không cần thông qua Lưu Kỷ, chứng minh cách suy nghĩ của hắn là đúng.
Hiện tại cơ hội đã tới, lại không động thủ chính là mất đi.
Cắn chặt hàm rằng, đeo lên chiếc mặt nạ xương trâu quen thuộc, rút ra thanh đao, nhìn về gã thuộc hạ, giọng hắn trầm xuống, lạnh nhạt ra lệnh:
- Ngươi và ta mỗi người lĩnh một nhóm binh sĩ, từ hai bên viên môn giết đi vào, nhớ kĩ gặp tướng địch không cần lưu tình, không cần bắt sống, giết không tha!
Ngoái đầu nhìn về phía sau, thấy đám binh sĩ đều chuẩn bị, họ Nông tựa như gầm lên, chỉ đao về phía trước nói:
- Các anh em, theo ta! Phá trại giết địch!
- Rõ!
Tráng binh tại chỗ chia ra làm hai bên, tấn công vào cổng trại viên môn theo hai hướng.
Gã thuộc tướng dẫn nhóm người tới trước, nâng lên cung nỏ, dễ dàng bắn chết mấy tên lính gác cổng.
Nông Chí Cường cũng theo đó dẫn người xộc thẳng vào bên trong, dưới ánh mắt kinh hoàng của đám binh lính nhà Tống, hung hãn vung xuống đồ đao.
Một ánh chớp lướt qua cái xoẹt!
Một khỏa đầu người vung lên không trung, máu tươi bắt ra xung quanh, Nông Chí Cường tự như phát điên, quát lớn:
- Theo ta! Giết!
- Giết!
Đám người Tráng cũng như hổ lạc bầy dê, điên cuồng giết chóc.
Trong doanh trại nhất thời tiếng kẻng báo địch tập kêu lên lanh lảnh phối hợp với âm thanh chém giết, tiếng gào thét vang vọng cả màn đêm.
Cùng thời điểm này, tại Ung Châu tường thành, một lão nhân già nhìn về phía doanh trại phía trước, ánh mắt mờ mịt, bàn tay gày gò bắt chặt lấy cây gậy trúc, thở dài hô: