Doanh trại của Tống Quân bày ra cạm bẫy, điều này Lưu Kỷ là sớm biết được.
Việc bọn hắn tại chỗ lập doanh, nhốn nháo chuẩn bị các loại công thành khí cụ chính là một hồi dương mưu, ép quân trong thành bắt buộc phải đi ra để đánh.
Ngụ ý rất rõ ràng, nếu ngươi không tiến công, chờ máy bắn đá cùng tháp công thành của chúng ta hình thành, các ngươi chỉ có nước nằm yên mà chịu trận đi.
Dẫu biết là vậy nhưng Lưu Kỷ vẫn kiên quyết tử thủ không ra, vì lão biết đi ra chính là bẫy rập chờ đón.
Đi ra chết nhanh, tử thủ chết chậm.
Nhanh hay chậm đều chết, lão lại chọn chết chậm, vì như thế có thể kéo dài một chút thời gian, phù hợp với thỏa thuận của lão cũng Đỗ Anh Vũ ban đầu.
Nhưng việc này chỉ có hai người bọn họ biết, Nông Chí Cường không biết.
Hắn cho rằng cứ thế mà chờ đợi địch nhân tiến lên đánh mình, không bằng liều một phen đánh trước, tiên hạ thủ vi cường.
Dạ tập là phương án tốt nhất vì trong đêm tối tù mù, Tống Quân dẫu có số lượng binh mã lớn hơn cũng khó triển khai thế trận như ban ngày được, mà loạn chiến lại là thế mạnh của người Tráng.
Ý tưởng thì là tốt, thế nhưng khi bọn thọc sâu vào doanh trại của quân Tống, bọn hắn vô hình trung lại rơi vào thế cá chui vào rọ.
Doanh trại rực lửa sáng chưng như ban ngày, đồng nghĩa với việc Tráng quân là đứng ngoài ánh sáng, Quân Tống mới là kẻ nấp trong bóng tối.
Toàn bộ diễn biến của cuộc chiến đều rơi vào mắt của Lưu Kỷ.
Không sai, sau khi biết Nông Chí Cường mang lính rời đi, bản thân lão Lưu cũng mang theo toàn bộ số lượng quân còn lại trong thành Ung Châu đi theo hắn.
Lão Lưu đổi ý ngoại trừ vì mối quan hệ tốt đẹp giữa lão cùng họ Nông thì còn là vì một nguyên nhân khác.
Chính xác là vì nguyên nhân này mới khiến cho lão quyết ý mang toàn bộ binh lực trong thành ra ngoài, thư hùng một phen.
Thận trọng nấp ở một góc, một bên nhìn họ Nông càng lúc càng sa vào bẫy, một bên thì cho người nhanh chóng đào lấy hố ngựa, chuẩn bị hố lại địch nhân một cuộc.
Trước lúc xuất binh giải cứu Nông Chí Cường, Lưu Kỷ từng điểm qua lại binh lực trong thành Ung Châu hiện tại.
Hiệu ứng anh hùng của Nông Chí Cường truyền ra khiến đám người Tráng mộ danh mà tới rất nhiều, nhưng suy cho cùng thời gian vẫn là quá ngắn ngủi, trong khoảng thời gian ngắn bọn hắn của có thể thu thập được thêm hơn nghìn người, cộng với số quân ở lại thủ thành từ trước đó cả thẩy là hơn 2 ngàn lính.
Nông Chí Cường mang hơn một ngàn quân dạ tập doanh trại, để hơn một ngàn quân còn lại cho Lưu Kỷ.
Điểm danh một vòng, một tên bộ hạ chạy đến thông báo cho Lưu Kỷ.
- Tế Ti đại nhân, có 200 đao thuẫn binh, 700 thương binh, 150 tiễn thủ, còn lại là 50 kỵ binh.
Lão Lưu nhíu mày, thầm nghĩ “ít như vậy.”
Thở dài một tiếng, nhìn lại phía xa, Tống quân lúc này đã lập thành cung trận, xếp hình bán nguyệtvây lấy Nông Chí Cường bên trong.
Quân địch số lượng cụ thể không rõ nhưng chí ít cũng phải hơn 3000 gần 4000 quân và lão tin nó sẽ không chỉ dừng lại tại con số đó.
Muốn đánh một trận tại khu vực bình nguyên, muốn thắng một đột quân có số lượng lớn hơn nhiều tất nhiên sẽ phải tìm cách xé nhỏ lực lượng của bọn hắn ra.
Trước tiên đánh nghi binh, kéo kỵ binh nấp trong bóng tối của Tống binh đi ra, hi sinh một số quân tốt, dụ dỗ kị rơi vào cái bẫy hố ngựa đã chờ sẵn từ lâu.
Bản thân Lưu Kỷ cũng bung ra bản lĩnh, trong thời gian ngắn nhất tru sát tên chỉ huy của đội kị binh khiến bọn hắn lúc này như rắn mất đầu.
Lui quân về sau ngoài trừ việc tru sát kị binh ra còn có một mục đích tiên quyết khác, đó là khiến quân địch buộc phải xé ra hai nửa, đối phó ở hai mặt chiến trường.
Nông Chí Cường bằng một cách thần kì nào đó lại lựa chọn tìm đường sống trong chỗ chết, lao đầu trở về chỉ huy đám người Tráng kẹt lại bên trong, khiến cho Tống binh phải chia binh áp chế, việc này vô hình chung lại phù hợp với chiến thuật của Lưu Kỷ.
Kị binh mất đi thống soái khiến sĩ khí giảm sút, toàn thân rệu rã, đội hình tán loạn.
Nhìn đám Tráng binh xông tới như thủy triều thì tất cả đều kinh hãi.
Vài tên bị thương binh đâm chết trên lưng ngựa, vài kẻ lại bị kéo xuống đất ma sát, lâm vào cảnh ngàn đao phanh thây.
Tựa như một người đã ngã vào hố cát, mỗi lúc một chìm sâu, chỉ kịp để lại cho đời những tiếng gào thét thảm thiết trước lúc về trầu tổ tiên.
Tiếng kêu la thảm thiết của đồng đồi càng khiến những tên kị binh ở phía sau kinh hồn bạt vía, thầm nghĩ bản thân may mắn khi bị kẹt lại ở phía sau đội ngũ, nhờ vậy mới kịp dừng chân, thoát khỏi một kiếp.
Lại chứng kiến đám Tráng binh mục tiêu bắt đầu đặt lên thân mình, tất cả đều không nói hai lời, quay đầu tán loạn, bỏ chạy thoát thân.
Lưu Kỷ khi thấy toàn quân đã đánh dẹp được kỵ. binh, phía sau quân của Cao Thịnh cũng sắp ập tới liền tại chỗ ra lệnh:
- Toàn quân quay lại, chuẩn bị ứng chiến!
Như có chuẩn bị từ trước, Đao Thuẫn binh đứng lại tại chỗ, chỉ xoay người lại phía sau, nâng lên khiêng mây, lăm lăm đao sắc, chuẩn bị tinh thần tiếp tục ứng chiến.
Cung tiễn thủ cũng thương bộ binh tách ra hai cánh, chạy vòng ra phía sau, xếp thành đội ngũ hình khối căn bản.
Chiến thuật của Tráng nhân xưa nay vẫn thường là chia thành nhóm đơn lẻ để chiến đấu, nhưng loại chiến thuật này khó phát huy tác dụng trong khu vực bình nguyên, ngược lại theo sự chỉ huy của lão Lưu, bọn hắn xếp thành một dạng quân trận chính quy hơn nhiều.
Đám binh lính này đa phần đều không hiểu loại quân trận này, nhưng Lưu Kỷ là có phương pháp, lão đã chia tách Mãnh Hổ trại đám người ra, mỗi người sẽ chỉ huy một nhóm nhỏ Tân binh, đám Tân binh này chỉ cần theo cấp trên điều động là đủ.
Mãnh Hổ Trại đám người được Lưu Kỷ huấn luyện rất lâu, ý tứ của họ Lưu bọn hắn đương nhiên là hiểu.
Đỗ Anh Vũ ngày đó lúc bị tập kích cũng nhận ra đám người ngày thông thạo quân trận, từ đó cũng mơ hồ đoán được chỉ huy của bọn hắn thân phận không tầm thường.
Đội hình cố gắng nhanh chóng sắp xếp, mặc dù vẫn còn trật nhịp nhưng dù sao cũng chỉ là huấn luyện nhất thời, Lưu Kỷ cũng không có trông mong gì hơn.
Méo mó có vẫn còn hơn không!!
Tình huống biến chuyển lúc này cũng có phần châm biếm khi mà Tống Quân do Cao Thịnh chỉ huy vì muốn có tốc độ mà ồ ạt xông tới, không theo quy luật cụ thể nào, ngược lại Tráng nhân dưới sự chỉ huy của Lưu Kỷ lại lập trận chờ sẵn.
Lúc này không biết kẻ nào mới là Man nhân, kẻ nào mới là chính quy quân đội.
Hai quân không có nhiều lời, ngay tại chỗ va chạm với nhau.
Xét về số lượng rõ ràng Cao Thịnh áp đảo, hắn từ sau khi đánh mất Ung Châu một mực ghi lấy mối hận, hiện tại có cơ hội tự nhiên muốn trả lại cả vốn lẫn lời.
- Tiến lên! Giết hết bọn chúng cho ta! - Họ Cao cưỡi ngựa khua mâu, chỉ huy đám người quyết một trận sống mái.
Ngược lại Lưu Kỷ lão nhân không có bận tâm về tư thù, việc của lão chỉ là muốn đánh tốt trận này, tại chỗ chỉ huy quân đội, cố thủ trận địa, bị đánh tan chỗ nào tập tức lấp kín lại.
Đánh giáp lá cà cung tiễn thủ không phát huy được sức mạnh nên được thu hết vào bên trong, bảo vệ Lưu Kỷ cũng như làm lính dự trữ để lấp lỗ hổng khi cần thiết.
Phương trận bên ngoài là Thuẫn Binh, phía sau là thương binh không ngừng chống lại đám quân đang điên cuồng tiến tới.
Một bên công, một bên thủ, ý tứ rất rõ ràng!
Đánh một hồi, quân số hai bên giảm đi đáng kể, Cao Thịnh cảm thấy không đục được thế thủ của Lưu Kỷ liền sốt ruột, ra lệnh chia quân bọc đánh các mặt, ra tăng sức ép lên trận địa của quân địch, dùng số lượng để thủ thắng.
Từ bên trong Tráng Quân đội ngũ, khi vừa thấy lúc quân địch dàn mỏng đội hình để bao vây tứ phía quân mình, Lưu Kỷ lão nhân khuôn mặt liền rạng rỡ, cười nói:
- Cuối cùng cũng không nhịn nổi sao... trống trận, nổi lên!!!
Lão Lưu đến đây cũng không phải chỉ muốn tử thủ, một kẻ dạy dặn kinh nghiệm trận mạc như lão hiểu rõ muốn thắng trận cần phải có cả chính cả kỳ.
Nếu trận địa của Lưu Kỷ là chính thì kỳ binh của lão chính là đặt tại nơi khác!
Thùng! Thùng! Thùng!
Từ bên trong đội hình của Tráng nhân, tiếng trống trận rền vang như sấm, kêu gọi thứ là Lưu Kỷ đã ẩn nấp rất sâu.
Tráng nhân sau khi đoạt được Ung Châu, từ đó cũng có kị binh.
Mặc dù không nhiều nhưng nếu dùng đúng lúc tự khắc sẽ mạng hiệu quả không ngờ tới.
Nếu quân địch tụ đông tại một chỗ, số lượng kỵ binh ít ỏi tất nhiên sẽ không đủ để làm gì cả, nhưng khi bọn hắn đã dàn mỏng đội hình ra, tự nhiên là một câu truyện khác.
Kỵ binh ẩn nấp từ xa, nhận được tín hiệu từ trống trận liền lập tức lên ngựa, một trong số đó nhấc lên một cái tù và sừng trâu, thổi một hơi dài, báo hiệu bọn hắn đang đến.
Gã cầm đầu là thuộc tướng của Nông thị, chủ của một động, thể trạng khôi khôi khoác lên chiến giáp của nhà Tống, trên tay cầm một cây gậy răng sói, quay đầu nhìn về hơn 50 tên kỵ binh mà mình chỉ huy đang tụ tập phía sau, cười đến râu tóc rung rinh, cao giọng nói:
- Đám nhãi con! Theo ông đây đi giết đám chó Tống!
- Giết đám chó Tống!!!
Đám người cười vang, lòng không sợ hãi, nhao nhao kiểm tra lại giáp đã trên ngựa cùng chỉnh lại bản thân áo giáp, vũ khí trên tay mỗi người một vẻ nhưng bản thân mỗi tên đều mang theo mình một bộ cung tiễn.
Gã thủ lĩnh đi đầu, thúc ngựa phi như bay, mang theo đám kỵ mã phía sau từ phía Đông lao về phía quân của Cao Thịnh.
Ngựa chạy băng băng, tấn công thẳng vào phái hậu quân của quân Tống, khoảng cách đòn 50 bước, kỵ mã đồng loạt nâng cùng phóng tới.
“Hưu! Hưu! Hưu!”
Đứng dưới cờ hiệu, Cao Thịnh trố mắt nhìn đám kị binh bắn tên về phía mình thì giật mình, lòng không khỏi chửi thề
“Con mẹ nó! Đám nào đây??!!”
Họ Cao nhanh nhẹn, lần nữa nhảy hẳn xuống ngựa, lấy ngựa làm tường, tránh qua một tợn tên bắn.
Nhưng đám thuộc binh xung quanh lại không may mắn như vậy, bọn hắn là không có ngựa, rất nhanh có vài kẻ trúng tên mà tử vong.
Kỵ binh tiếp tục bắn tên, mục tiêu chỉ nhắm vào khu vực mà Cao Thịnh đang đứng mà thôi.
Áo giáp vẩy cả cả hắn trong đám đông tương đối bắt mắt, mặc dù không biết cái câu bắt giặc bắt vua trước nhưng rõ ràng cái đạo lý này đám kỵ binh người Tráng đều hiểu.
Cao Thịnh chính là mục tiêu có giá trị nhắn để bọn hắn nhắm tới.
Họ Cao tránh được một kiếp, nhưng ngựa của hắn thì không, sao một hồi hoảng hớt thì rống giọng gào thét
- Quay lại lập trận, nhanh quay lại lập trận!
Nhưng hắn có gào khản cổ cũng cũng khiến cho đám binh lính dưới trướng kịp thời phản ứng.
Kỵ binh đột ngột xuất hiện như một mũi chuỷ thủ đâm sau lưng chiến sĩ, xuyên vào khe hở đội hình của quân Tống, tiến thẳng vào đội ngũ đã bị dàn mỏng ra của Cao Thịnh, một mực hung hăng giết tới.
Gã kỵ binh cầm đầu thúc ngựa húc bay một tên lính Tống, nện xuống thanh lang nha bổng, khiến một tên khác đầu óc như vỡ tung.
- Kẻ nào cản ta phải chết!!!
Hắn một mực giết xuyên vào đội hình của quân Tống, lúc nhìn thấy Cao Thịnh thì như vớ được vàng, quét ngang thanh bổng, gằn giọng hô lớn:
- Chó Tống! Chạy đi đâu!
Cao Thịnh mất ngựa, xung quanh lính tráng đều tản mát, hiện tại chỉ có thể trông cậy vào bản thân, hắn cầm chắc ngọn mâu, chuẩn bị cùng lang nha bổng của đối phương lấy cứng chọi cứng.
Mâu bổng va đập phát sinh ra tiếng vọng trầm đục, xét về lực lượng họ Cao thua một bậc, cộng thêm kẻ địch có ngựa khiến hắn không thể không lùi ra sau, chỉ là tên kỵ binh này quyết không bỏ qua, một mực xông tới, lại một lần nữa vung bổng nện xuống.
Họ Cao nâng mâu đỡ được, nhưng lúc muốn tránh đi ngựa húc thì phía đằng sau vô tình lại bị vướng vào một bộ xác người khiến hắn mất thăng bằng, chậm lại một nhịp.
Lúc có thể đứng vững lại thì ngựa của đối phương đã xông tới trước mặt.
Thân người va đập với thân ngựa không cần phải nói ra cũng biết kết quả, Cao Thịnh toàn thân chấn động, bị húc bay lên không trung, nhịn không nổi nôn ra huyết tương.
Gã thủ lĩnh kị binh thấy thế liền vội vã hô vang.
- Tướng địch đã chết! Còn không mau đầu hàng!
- Còn không nay đầu hàng!!!
Cao Thịnh ngã lăn lông lốc trên đất, cố sức lồm cồm bỏ dậy, vội vã nói:
- Ta không....
Nhưng nói chưa dứt câu thì lại nôn ra một ngụm máu, cả người lục phủ ngũ tạng cảm giác như đảo lộn một vòng.
Tại phía bên trong quân trận, Lưu Kỷ thất kị binh đã tới liền, lại thấy tướng địch bị húc bay sống chết chưa rõ liền cao giọng quát tháo:
- Phá Trận! Tất cả bung ra, tự do chém giết!
- Giết!
Hô lên một tiếng, Tráng binh chuyển mình từ thủ sang công, từ bỏ quân trận mà chở lại với loại hình chiến đấu đơn lẻ mà bọn hắn quen thuộc nhất!
Ở phía Tống bình, sau khí thấy Cao Thịnh bị húc bay, tình huống chưa rõ thì toàn quân hoang mang, Tráng binh lại đột ngột chuyển đổi đội hình khiến cho cả đám người đều phản ứng không kịp, nhanh chóng bị đè lên mà đánh.
Bộ binh của Lưu Kỷ kết hợp với kỵ binh bên ngoài trong ứng ngoại hợp trong nháy mắt đánh tan một phía cánh quân của Cao Thịnh, thừa thắng xông lên, quét qua đám binh lính còn lại.
Chính kỳ hợp nhất chính là đây!
Đội hình vốn dĩ lõng lẻo nay chỉ huy mất tích lại càng trở nên không thể chịu nổi, tản mát chạy tán loạn khắp nơi.
Binh bại như núi đổ chính là cụm từ rõ ràng nhất để diễn tả cái khung cảnh này.
Đàm tàn bình này bị Lưu Kỷ lùa chạy ngược về phía quân của Lưu Kỹ, khiến bản thân họ Lưu vốn đang chiếm thế thượng phong, lúc nhìn lại cũng phải thất sắc hố lớn:
- Con bà nó! Con lợn Cao Thịnh! Ngươi hại ta rồi!
Mặc kệ Lưu Kỹ có uất ức về heo đồng đội cỡ nào thì chiến cuộc rơi khỏi tay hắn đã là sự thật không thể chối cãi, hiện tại hắn hai mặt gặp địch, tàn quân của Cao Thịnh cũng khiến cho quân trận của hắn xáo trộn, nếu cứ tiếp tục ở lại đây thì e rằng cầm chắc kết cục thảm bại.
Thất bại còn có thể Đông Sơn tái khởi, còn nếu thảm bại thì chỉ còn nước ngoan ngoãn cút trở về.
Tính toán thiệt hơn một hồi, Lưu Kỹ nội tâm phẫn nộ, khó khăn nói ra: