Trong khi tình hình chiến sự tại doanh trại Tráng binh bắt đầu leo thang, thì phía nam, trong một mảnh rừng tối, một nhóm binh mã vẫn còn đang ngồi xổm, thận trọng ẩn nấp tại chỗ này.
Lưu Kỷ binh mã sau khi rời khỏi Ung Châu thành thì cũng không hề trốn đi đâu xa mà ngược lại bọn hắn vẫn luôn lẩn khuất tại nơi này, giống như hổ rình mồi, chờ đợi thời cơ.
Trước đó, khi Đỗ Anh Vũ hắn nói tới chuyện Ung Châu thành có thể bị tập kích đánh lén, hắn sau đó còn nói một câu:
“Khi Tráng binh trở về cứu viện, bọn hắn có thể giữa đường sẽ gặp phục kích, lúc đó liền là thời cơ tốt để tiến hành phản mai phục...”
Kỳ thật Tống binh có mai phục hay không là một chuyện bản thân Đỗ Anh Vũ không dám chắc chắn, Tất cả chỉ dựa vào tình thế để phỏng đoán, vậy nên hắn mới nói là “có thể”
Nhưng Lưu Kỷ lão không muốn cầu may, lão chính là dùng dương mưu để thúc đẩy Tống binh đi mai phục, trước lúc rút khỏi Ung Châu, lão Lưu đã kịp cho người đốt phá 4 phía cửa thành.
Một toà thành hỏng cả bốn cửa là một toà thành có thể bị tấn công từ bốn mặt.
Việc này liền giống như một đòn tâm lý, một cái đẩy nhẹ, tác động khiến cho Tống binh bọn hắn suy tính đến chuyện sẽ đánh ở ngoài thành.
Kì thật kể cả không có cửa thành thì trên thực tế Tống quân bọn hắn là vẫn có thể đánh thủ bên trong, chỉ cần tạm thời bố trí một chút rào chắn, đứng trên tường thành chiếm lợi thế điểm cao là đủ.
Nhưng sau trận chiến lần trước, lão Lưu kinh nghiệm đầy mình liền nhanh chóng phát hiện ra đam Tống binh lần này không mang theo quá nhiều lương thực, lão có thể khẳng định bọn hắn chắc chắn sẽ không tử thủ.
Quả nhiên giống như lão Lưu dự đoán, Tống binh thật ra ngoại thành mai phục.
Tống binh chỉ huy là Lưu Kỹ, tuổi trẻ mang binh có thừa sự quyết đoán, hắn quyết định xuất kì bất ý đánh úp Tráng binh.
Mà suy cho cùng Tống binh vẫn không phải là người Tráng và Lưu Kỹ hắn vẫn có quá trẻ tuổi thiếu kinh nghiệm, có vô số sơ sẩy mà bọn hắn đã mắc phải, một số đặc điểm không thể thay đổi của Tống binh bọn hắn khi phải hoạt động trong rừng cây.
Cả ngàn người có có cẩn trọng đến đâu thì khi lập doanh kết trại trong rừng tự nhiên sẽ để lại dấu vết.
Trước đó lão Lưu đã sớm cho người dò xét, dựa vào một số lượng lớn cây cối bị chặt phá để làm củi đốt để phán đoán hướng đi của Tống quân binh mã, rồi từ đó lén lút bám theo, giữ lấy khoảng cách, ẩn nấp đợi chợt thời cơ tới.
Chẳng mất bao lâu, một gã thám binh nhanh chân băng qua rừng rậm trở lại, hướng về phía lão nhân cúi đầu bẩm báo:
- Tế Ti đại nhân, phía trước bắt đầu đánh lên rồi, chúng ta có nên xuất quân cứu trợ hay không?
Lão Lưu nhíu mày thầm nghĩ, sau thì lắc đầu, nói:
- Hiện tại chưa phải lúc, đợi thêm một chút nữa đã...
Thời gian trôi qua nhanh chóng, đám người càng lúc càng căng thẳng, ánh mắt mịt mờ nhìn về phía trước, thi thoảng lại liếc về phía Lưu Kỷ, thầm nghĩ không biết còn phải chờ đến bao giờ đây
Đúng lúc này, Lưu Kỷ đột nhiên mở mắt, hô hoán:
- Nông Dật ở đâu?
- Có thuộc hạ! - Ngay lập tức có một nam nhân cao to, tay cầm lang nha bổng bước ra.
Hắn chính là kẻ chỉ huy kị binh đánh úp lần trước tại trận chiến Ung Châu.
Lão Lưu đảo mắt liếc hắn, giọng nhàn nhạt nói:
- Lần này ngươi chỉ huy, toàn quân... hành động!!
- Rõ! - Tên to xác khóm lưng cúi người nhận lệnh, với việc Nông Chí Cường bị thương chưa có tỉnh lại, bản thân Lưu Kỷ đã có tuổi, không thể lúc nào cũng xông pha tuyến đầu được, hơn nữa Nông Dật trận chiến lần trước còn lập công, việc chỉ huy nghiễm nhiên rơi vào tay hắn.
Đã sớm có chuẩn bị từ trước, ngàn người bắt đâu đứng dậy, châm lên đuốc lửa, tiến một mạch về phía hậu phương quân Tống.
...
Thùng! Thùng! Thùng!
Tại lúc này, phía doanh trại của Nông Chí Hùng, dưới tiếng trống trận điều khiển, Tráng binh bọn hắn bắt đầu tụ tập lại với nhau theo mệnh lệnh tiến hành phản kích.
Tống binh mặc dù cẩn trọng, lập trận từ sớm nhưng khi đối diện với một bên Tráng binh điên cuồng không sợ chết thì tại cánh Tả quân của Lưu Kỹ có chút trở tay không kịp, thiếu chút nữa bị đánh xuyên qua.
Nhìn thấy cảnh tưởng này, Lưu Kỹ không khỏi trợn mắt há mồm, kinh ngạc hô lên:
- Con mẹ nó! Thật là dùng thế đập nồi dìm thuyền, tự tuyệt đường lui mà đánh sao?!
Lưu Kỹ phong cách cầm quân không tệ, rất có bài bản, chỉ là hắn có phần quá non kinh nghiệm, cái cách bao vây ba mặt của hắn chẳng khác nào dồn ép Tráng binh đến chân tường, mà người ta thường nói chớ đánh giặc cùng đường, bức hổ kiêu tường tất bị phản phệ.
Trong tình thế bị dồn ép không còn gì để mất, Tráng Binh bọn hắn biết hiện tại chỉ còn duy nhất một con đường, chính là đục xuyên qua chướng ngại trước mắt mới mong tìm được đường sống.
Có tộc trưởng đứng phía sau không lui một bước làm chỗ dựa tinh thần, đám Tráng binh giống như tìm được điểm tựa, cứ thế ồ ạt xông lên tuyến đầu, mặc kệ bản thân thương thế có ra sao, giống như một đám thiêu thân lao đầu vào lửa, dùng sinh mệnh cùng vũ khí trong tay giết ra một còn đường máu.
Tống quân quân số kì thực cũng không quá mức áp đảo, 3000 quân lính chia làm ba mặt, dù có lập trận từ trước nhưng quân số vẫn là quá mỏng đối mới một đám đông hung hãn chẳng còn sợ chết.
Tráng binh người nói tiếp người đồng loạt lao về phía cánh trái của Tống binh mà điên cuồng chém giết, chẳng mấy chốc cảnh tượng máu tanh mưa máu liền cứ thế diễn ra...
Chân què, tay cụt, đầu lìa khỏi cổ, tiếng la hét thất thanh, tiếng kim loại va chạm vào nhau, tiếng đao thương xé thịt hoà vào với nhau khiến người ta sởn cả gai ốc.
“A!!”
“Giết chó Tống...”
“Hôm nay bọn hắn không chết thì chúng ta vong...”
“Huynh đệ, ta đi trước một bước, thay ta giết nhiều thêm vài tên làm đệm thịt...”
“Giết!!”
“....”
Sự tự tin ban đầu của Tống binh sau khi vấp phải sự chống cự điên cuồng của Tráng quân thì bắt đầu có phần chùn bước, khuôn mặt bọn hắn chuyển sang tái nhợt hẳn đi, kinh hoảng thầm nghĩ
“Bọn này là một lũ điên, một đám chó dại hay sao? Bọn hắn thật sự không sợ chết hay sao?!”
Tráng quân thì mặt đỏ như gấc, bất chất thương thế, liên tục vung xuống đồ đao, gặt đi sinh mạng của bất cứ kẻ nào dám cản đương.
Bọn hắn mang theo tâm lý gần như sẵn sàng đồng quy vu tận với quân thù, giết một hoà vốn, giết hai lời tiền, không giết được ai cũng không sao cả, tạo thế có huynh đệ phía sau xông lên cũng được thì chẳng mấy chốc, quân Tống dần dà bị đánh lui xuống, trận địa vốn vuông vức giờ bị méo hẳn sang một bên.
Ban đầu theo kế hoạch thì Lưu Kỹ trước muốn siết chặt vòng vây, sau thì dùng cung nỏ triệt tiêu sinh lực của địch, cuối cùng mới đẩy ra thương binh tiến lên dồn ép...
Thế nhưng hắn hoàn toàn nghĩ tới Tráng binh vừa mới lùi lại một chút để lấy đà liền đã ngay lập tức có thể điên cuồng xông tới với tốc độ nhanh đến như vậy.
Cũng phải thôi, cái này là do phong cách chiến đấu của người Tráng khác biệt với người Tống, Lưu Kỹ lại dùng cách suy nghĩ của người Tống để áp đặt thế trận nên mới ra sai lầm này.
Rừng thiêng nước độc ra hung nhân, hoàn cảnh sống của người Tráng biến bọn hắn phải học được cách chiến đấu trong mọi hoàn cảnh, bọn hắn chính là không cần mất thời gian tổ chức quân trận như Tống binh, bản thân chỉ cần dăm ba huynh đệ đứng lại với nhau liền tạo thành một nhóm tiểu đội chiến đấu là đủ, với khả năng đi động nhanh chóng, bản tính hung hẵn không sợ chết, lúc nào cũng dám xông lên tuyến đầu, tất cả điều đó vô tình khiến Tống binh bị khớp rồi trật nhịp không kịp phản ứng.
Ngay lúc khởi đầu liền có sự khác biệt nhất định, cung nỏ Tống binh chỉ vừa mới bắn được một đợt, thậm chí còn chưa kịp lên dây chuẩn bị cho đợt bắn thứ hai thì Tráng nhân đã giết tới.
Lúc này đám người Tống nhìn quân địch sẵn sàng dùng thân mình đỡ tên chứ chẳng thèm lập trận nâng khiêng liền mộng bức.
Cảnh tượng trước mắt bọn hắn giống như đang có một đám ác lang điên cuồng lao tới, liều mạng nhé ra nanh vuốt cắn xé, khiến đám quân Tống không kịp chuyển trận, Thương binh cùng Đao Thuẫn binh thì vẫn còn đang xếp tại phía sau, chưa kịp tiến lên bảo vệ cung tiễn thủ thì đã xuất hiện chém giết.
Triều đại nào cũng vậy, quốc gia nào cũng thế, Cung tiễn thủ luôn là đồ quý, trong nháy mắt bị giết đến không còn binh giáp khiến Lưu Kỹ con mắt như trợn lòi ra, phẫn nộ mà hét lên:
- Nhanh chuyển trận, nhanh chuyển trận cho ta...
Đáng tiếc hắn là chia 3 mặt cùng đánh, bản thân lại đứng ở phía trung quân, Tráng binh mục tiêu là cánh tả, ở nơi chiến trường âm thanh hỗn tạp khiến quân lệnh nhất thời không thể truyền đi xuống.
Tối mịt mờ cũng không thể thấy rõ cờ hiệu, các cánh quân của Lưu Kỹ bên mặt trái dần có dấu hiệu giẫm lên chân nhau, vị trí bắt đầu xô lệch.
Họ Lưu từng nói nếu để Tống binh dàn trận chính là thiên hạ vô địch, cái này không biết có phải nói phét hay không nhưng rõ ràng một khi các tuyến đã loạn thì Tống binh cũng chỉ tầm thường vô vị!
Còn về phía Tráng nhân sao?
Càng loạn bọn hắn càng thích, loạn chiến mới là tốt nhất!
Tận mắt nhìn thấy một cánh quân của mình sắp bị đánh thủng, làm sao Lưu Kỹ có thể để yên nhìn con cá cắn rách lưới chui ra, hắn xách lên trường mâu, gào rống đi lên:
- Con mẹ nó! Tất cả áp sát lên cho ta, giết hết bọn hắn!!
Lúc này trong đầu hắn chẳng còn thiết tha những sắp xếp lúc đầu gì hết nữa, ý đồ hiện tai của hắn là muốn dựa vào quân số chiếm ưu thế để lấy thịt đè người, dựa vào trang bị tốt để đánh người.
Quân lệnh truyền đạt đi xuống, mất một chút thời gian thì phía trung quân của Lưu Kỹ mới bắt đầu di động, tiếp theo hữu quân cũng như thế chuyển dịch, từ thế bao vây liền chuyển sang áp sát bọc đánh, sẵn sàng giáp lá cà ngăn không có Tráng nhân đục thủng cánh trái bước ra.
Ở phía Tráng quân đội ngũ, Nông Chí Hùng khi thấy nhìn Lưu Kỹ bắt buộc phải chuyển trận để đối phó biến số liền khịt mũi coi thường, ngạo nghễ nói:
- Ta còn tưởng thần thánh phương nào, cuối cùng cũng chỉ là tên nhóc con học vẹt, hiểu được dăm ba cái thế trận cũng muốn ra chiến trường, thật nực cười!!!
Nông Sở Vọng đứng tại một bên, cũng mỉm cười nói:
- Tống quân liên tục chiến đấu, tự nhiên thể trạng sẽ xuất hiện vấn đề, chúng ta chỉ hơi đột biến một chút bọn hắn liên loạn trận thế, chỉ có thể nói chỉ huy của bọn bắn tính cách quá nóng vội, không có kinh nghiệm, trên chiến trường biết địch biết ta trăm trận trăm thắng, không biết địch lại chẳng biết ta cũng dám xuất chiến, thật là tự tin đến mù quáng rồi.
Nông Chí Hùng quay lại, dùng ánh mắt tán thưởng nhìn Nông Sở Vọng, mở miệng nói:
- Vậy theo người bước tiếp theo chúng ta phải làm cái gì?
Ngẫm nghĩ một lúc, Nông Sở Vọng cúi đầu thưa:
- Nếu như vòng ngoài có viện binh thì chỉ cần chờ đến khi Tống quân tự loạn trận thế, tiến hành đánh úp là đủ!!
- Tốt! Tốt! - Nông Chí Hùng ha ha ngửa đầu cười lớn, xong thì lớn giọng quát tháo:
- Nổi trống lớn lên, kêu gọi viện binh mau tới nhập tiệc kẻo đồ ăn sẽ nguội!!!
Trống trận vốn đã dồn dập thúc đẩy Tráng binh tiếng lên, nay nhận được lệnh này thì mấy gã đánh trống méo mặt lại, nhưng không dám chống lệnh, chỉ biết cắn răng dùng hết sức bình sinh nện dùi xuống mặt trống.
Âm thanh như sấm rền phát ra cảm tưởng muốn lấn át hết thẩy thanh âm hỗn loạn trên chiến trường.
Loại âm thanh kích động lòng người này truyền ra tới khiến Tráng nhân như ăn phải thuốc lắc, càng chém giết càng hăng, bọn hắn cảm tưởng như thời khắc của bản thân đã tới, đấy chính là bản anh hùng ca của bọn chúng, lúc này ngưỡng cửa sống chết đã không còn đáng sợ, chỉ có bày ra vũ dũng, thiêu đốt sinh mênh mà chiến mới bản sắc của người Tráng!
Cách đó không xa, Nông Dật mang theo viện quân đi tới, nghe thấy tiếng trống này cảm xúc càng bồi hồi, không nhịn nổi cười lớn lên một tiếng, gào rống:
- Tộc Trưởng! Đừng vội như vậy, chờ Nông Dật ta đến nhập tiệc với!!!
Nói xong, hắn nâng lên thành lang nha bổng, chỉ về phía chiến trường, quát:
- Các huynh đệ đang kêu gọi chúng ta... còn chờ gì nữa, giết chết đám chó Tống cho ta..
- Giết!
Một tiếng giết đồng thanh hô vang như sấm nổ phát ra, từ phía rừng cây, một đám người một tay cầm đuốc, một tay xách vũ khí, nhảy nhót linh loạt như những con khỉ xông ra bên ngoài, bất ngờ đánh thẳng vào phía hậu phương của Tống.
Quân Tống lực chú ý chỉ nhắm vào phía quân của Nông Chí Hùng, nhất thời không để ý liền bị đánh một đòn đau điếng.
Bản thân Lưu Kỹ lúc này cũng mới quay đầu nhìn lại, chứng kiến phía sau lưng bỗng nhiên mọc ra một hàng dài đuốc lửa đang tấn công hậu phương quân mình thì cả kinh:
- Hỏng! Đây là bẫy rập!!
Lưu Kỹ nóng nảy lớn tiếng kêu gọi, để cho thủ hạ binh sĩ nhanh chóng quay đầu kết trận nghênh địch, thế nhưng cũng chỉ vẻn vẹn liền kề phụ cận binh sĩ là có thể nghe được hiệu lệnh của hắn, miễn miễn cưỡng cưỡng xúm lại ở cùng nhau, run rẩy giơ lên binh khí chuẩn bị đối ngoại, còn lại mấy cánh quân phía xa, đặc biệt phía bên hậu quân cách xa trung quân nào có nghe thấy điều gì, Tống binh hiện tại đã là loạn thành một bầy, bộ dạng hoảng hồn thất thần, chỗ nào có thể nghe thấy được Lưu Kỹ hắn đến tột cùng đang gọi thứ gì...
Chỉ có đám thân binh là nghe thấy rõ ràng hiện tại họ Lưu đang phẫn nộ gào thét: