Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 248: Liên Hoàn Kế 57 Quân Cờ Đều Hiện Toàn Tuyến Dịch Chuyển





Lưu Kỷ lão nhân ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, ngoái đầu nhìn về phía tây.
Thiên địa lúc này đã hoàn toàn an tĩnh, phía xa xa chỉ còn dư lại một ít bụi mù do Dao quân đi qua để lại, bụi bặm theo gió phiêu lãng bay lên tận trời, thật lâu không có tiêu tan.
Nhìn qua cảnh vật hiện tại thì đừng nói truy binh, một cái thám báo của quân Tống đều không thấy tăm hơi dấu vết, thế nhưng Lưu Kỷ vẫn cực kì cẩn trọng, cho người kiểm tra xung quanh một vòng rồi mới ra hiệu cho quân xuống đồi.
Hiện tại Tráng Quân tụ tập cũng chỉ còn lại một chút tàn quân, lực lượng so với quân Tống tại Tân Châu là quá chệch lệch, không thể chính diện đối địch vậy nên lui lại tính đường khác mới là cử chỉ sáng suốt.
Mặc cho việc Đỗ Anh Vũ vẫn là bị kẹt lại ở Tân Châu chưa rõ sống chết, bọn hắn là không thể trở lại được.
Việc này đành giao lại cho người khác.
- Đi thôi! - Lưu Kỷ thở dài, quay đầu ngựa, dẫn quân rời đi.
Lưu Quyền ôm lấy thương thế, cắn răng giục ngựa đuổi tới, đi song song bên cạnh cạnh lão, một đường trầm mặc không nói.
Nguy cơ trước mặt tạm thời được giải quyết, thế nhưng trận chiến vẫn còn chưa kết thúc.
Tráng Binh sau khi rời khỏi ngọn đồi này về sau thì rất nhanh rút khỏi khu vực Tân Châu, mục tiêu của bọn hắn chính là tiến đến bờ sông Uất Giang, tiếp đó thì một đường hướng Đông, nhắm thẳng đến thành Quý Châu mà chạy.
Theo kế hoạch của Đỗ Anh Vũ, sau khi “di họa kế” hoàn thành, đốt lên chiến hỏa kích động người Dao thì tại Quý Châu, địa phương có nhiều người Dao sinh sống nhất hiện tại hẳn đã bị tộc người này quấy cho loạn thành một đoàn, đây là cơ hội tốt nhất để Tráng quân bọn hắn thu dọn tàn cuộc thừa cơ chiếm lấy thành này.
Hoàng An Huy tại Quý Châu quân số không nhiều, mục đích ban đầu chỉ là đánh nghi binh cũng như thăm dò lực lượng quân Tống, nếu đám người Lưu Kỷ có thể kịp thời đến được thì hoàn toàn có thể từ giả thành thật, dốc sức đánh chiếm xem sao, Quý Châu bản thân cũng không phải là kiên thanh gì hết cả, hậu phương của người Tráng lại còn có thành Hoành Châu phía sau làm điểm tựa, nếu quân Tống từ phía Đông không kịp thời chi viện thì việc cướp đoạt lấy nơi này chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Hạng Trang múa kiếm, ý tại tại Bái Công.
Hiện tại Nông, Hoàng, Vi, Nguỵ bốn dòng tộc lớn nhất của người Tráng tại Quảng Tây đều có đủ, rốt cuộc là thắng hay bại chính là vào lúc này.
Cùng thời điểm Lưu Kỷ lão nhân mang theo toàn quân di chuyển thì tại phía phía Bắc Quế Châu, một nhóm thương thuyền buôn lụa từ Hàng Châu xa xôi mà đến, bọn hắn thông qua Trường Giang, xuyên hồ Động Đình đến Tương Giang rồi từ đó vòng qua dãy Ngũ Lĩnh, sau nhiều ngày trôi nổi phiêu bạt thì cuối cùng cũng đến được địa phận huyện Hưng An.
Hưng An huyện tại Quế Châu chỉ là một huyện nhỏ vô cùng, trên bản đồ lúc này gần như không tồn tại, thế nhưng nơi này lại là khởi nguyên của những nhánh sông lớn nhất tại Quảng Tây.

Đứng ở đầu thuyền, một gã nam tử híp mắt nhìn cảnh vật hoang sơ xung quanh một vòng, sau thì ngoái đầu đầu ra phía sau, dùng một thứ ngôn ngữ dân tộc nói chuyện với một gã người bản địa đang đứng, dựa vào trang phục để suy đoán hẳn là gã người bản địa này thuộc về bội tộc Miêu.
Mấy ngày này, đoàn thuyền này đều là do gã người Miêu tộc này dẫn đường.
Hai người lời qua tiếng lại một hồi, sau thì gã nam nhân kia khẽ gật đầu, phẩy tay cho tên hoa tiêu lui xuống, bản thân thì chạy đến chỗ của một nữ nhân đứng ở gần đó, thấp giọng nói:
- Thiên Hoa, đã đến Hưng An, xuôi dòng thêm vài dặm hẳn có thể đến Quế Châu.
Nữ nhân tên Thiên Hoa nghe vậy thì khe khẽ gật đầu, khuôn mặt bất biến đáp:
- Thạch Bảo huynh, hiện tại đã đến địa phận Quảng Tây, tạm thời không cần vội vã, cho thuyền chạy chậm lại, mọi người hành xử tự nhiên tránh để quan phủ nghi ngờ.
- Được.
Thạch Bảo hô lên một tiếng đáp ứng rồi chạy đi sắp xếp đám người, không một chút thắc mắc, bỏ lại Phương Thiên Hoa lẳng lặng đứng ở đó.
Lần này đoàn người của nàng theo lệnh của đại ca Phương Lạp đến nam cương để gặp một kẻ gọi Đỗ Anh Vũ, vốn dĩ chỉ là nhiệm vụ thăm dò bình thường nhưng trực giác của nữ nhân mách bảo nàng chuyến đi này sợ không đơn giản như vậy, vậy nên trước khi đi nàng đã nhờ Thạch Bảo cùng người của hắn lần này theo mình xuất hành.
Có thể là nàng thần hồn nát thần tính, lo sợ viển vông vì cho đến hiện tại vẫn chưa có điều gì bất thường xảy ra, thế nhưng chẳng hiểu vì cớ gì mà càng đến gần Quế Châu, lòng nàng càng cảm thấy đè nén, giống như bị một thế lực vô hình nào đó tạo thành áp lực đến không thể thở nổi.
Điều kì lạ chính là khi tiến vào địa phận Quảng Tây, đi suốt một đoạn đường dài mà Phương Thiên Hoa nàng không thấy bất cứ chiếc thuyền bè nào ngược xuôi đi qua cả, hiếm hoi lắm mới thấy được lẻ tẻ cái ba tên ngư dân đang ở ven sông bắt cá, nắm lấy cơ hội này, Phương Thiên Hoa lập tức cho người giả danh làm thuyền buôn chạy tới hỏi han một phen.

— QUẢNG CÁO —
Gã ngư phủ tương đối chất phác thật thà, nhìn thấy kim tiền liền tuôn ra thông tin, nói cho đoàn người biết mấy tháng gần đây Quế Châu quân đội tập trung đông đảo, không khí chiến sự đè nén lên cả vùng, vậy nên mọi người quanh đấy mới hạn chế đi chuyển.
Lý do cho quân đội tập trung không rõ ràng, chỉ nghe phong phanh nhiều nguồn vỉa hè thì có người nói là quân đội đi tiễu phỉ, có người lại nói đây đơn giản chỉ là diễn luyện thông thường mà thôi, lý do chính xác thì đám dân đen nào có thể biết được, nhưng khoảng tháng trước từ Quế Châu có đại quân xuôi nam xuất phát là sự thật, ai nấy trong thành hay các vùng lân cận đều nhìn thấy tận mắt.
Phương Thiên Hoa càng nghe khuôn mặt càng trở nên ngưng trọng, nàng cảm tạ tên ngư dân rồi cho thuyền rời đi, bản thân thì đứng tại mũi thuyền, trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu.
Phía sau lưng nàng, Thạch Bảo tiến tới, hắn có chút mất kiên nhẫn, đối với Phương Thiên Hoa mở miệng nói:
- Thiên Hoa, nơi này có vẻ loạn hơn chúng ta nghĩ, hiện tại muốn hành động như thế nào?!
Nhiệm vụ lần này là Phương Lạp giao cho nàng, tự nhiên mọi chuyện Thạch Bảo đều giao cho nàng quyết định.
Phương Thiên Hoa nghĩ nghĩ một hồi rồi trả lời:
- Tạm thời không đi thẳng xuống phía nam nữa, tiến vào Quế Châu, án binh bất động chờ xem kì biến.
Lời của nàng cũng thay cho mệnh lệnh, đoàn thuyền buôn này không xuôi dòng đi thẳng một mạch nữa mà tiến vào cảng sông tại Quế Châu, hành sự giống như một nhóm thương nhân thông thường mang hàng hóa tiến vào trong thành.
...
Chạng vạng nắng chiếu hắt những ánh đỏ như lửa.
Khâm Châu thành, nội phòng huyện nha phủ không khí có chút cổ quái.
Gần phía ngoài cửa ra vào là xác của hai gã bổ khoái nằm chỏng chơ dưới đất, trên cổ cả hai còn cắm phi đao, máu vẫn còn đang chảy, mắt trợn trừng lên, đến chết cũng còn không có nhắm lại.
Ngụy Quốc Bảo liền nhanh chóng kéo hai cái xác này vào bên trong, quăng tại một xó giống như kéo rê rách.
Phía sâu bên trong, Tiền Phương bộ dạng có chút điên cuồng, đầu tóc rối tung bù xù, không còn chút nào dáng vẻ kính cẩn như hồi mới đến nữa, hắn chằm chặp nhìn về phía Ngôn Quân, bộ dạng hung ác nói:
- Họ Ngôn, hiện tại không còn nói không có lệnh thì không thể xuất binh được nữa chứ?
Lúc này Ngôn Quân cả người khép nép, nào còn phong thái sĩ phu ngày thường, hắn bị Trần Kình một tay xách lên như con gà, đao kể sát cổ, buộc phải viết ba tờ cáo lệnh rồi đắp ấn mới mong toàn mạng
Lệnh đầu tiên chính là Khâm Châu giới nghiêm toàn thành, toàn dân đến giờ Tuất lập tức ở yên trong nhà, kẻ nào bén mảng ra ngoài thành tất nghiêm trị.
Lệnh thứ hai chính là thông cáo cho Khâm Châu binh còn lại trong thành theo Tiền Phương tiến về Liêm Châu “diệt phỉ” cứu giúp hàng xóm Hợp Phố thoát khỏi cảnh dầu sôi lửa bỏng.
Lệnh thứ ba chính là công văn mở cổng thành đón quân đội vào thành.
Trên thực tế Ngôn Quân cũng không phải nói xạo, hắn quyền lực chỉ có thể xứ lý chuyện dân sự trong thành, muốn đụng đến vấn đề quân sự cần có Huyện Lệnh hoặc Huyện Uý tán đồng mới được, đám chỉ huy quân Tống có thể mù chữ nhưng những vấn đề này bọn hắn vẫn là nắm rõ ràng...

Đấy là cho đến khi Nguỵ Quốc Bảo ném ra con dấu của Khâm Châu Huyện Uý, đối với họ Ngôn mỉm cười nói “hiện tại được rồi sao” thì gã Huyện Thừa mới không còn cách nào chống chế.
Khuôn mặt Ngôn Quân lúc nhìn thấy con dấu quen thuộc thì giống như nhìn thấy lợn mẹ leo cây, thật không dám tin vào mắt mình nữa.
Sau một rồi hồi bị hai người Nguỵ Quốc Bảo cùng Trần Kình uy bức lợi dụ, họ Ngôn cuối cùng vẫn là phải đặt bút viết.
Hai con dấu triệt đỏ au được đáp lên, xem như mọi chuyện đã thành.
Từ trong ngực áo, Nguỵ Quốc Bảo rút ra một cái lọ sứ, nhỏ một giọt trong đó cáo tách trà trên bàn rồi bóp mồm ép Ngôn Quân uống hết.

— QUẢNG CÁO —
Họ Ngôn thân thể thư sinh trói gà không chặt, vùng vẫy chống cự một hồi rồi cũng phải nhận mệnh, nước trà đổ xuống họng, hắn sặc sụa họ sù sụ, trọn mắt há mồm một hồi rồi bất tỉnh nằm lăn ra đất.
Ngụy Quốc Bảo nhìn tên Huyện Thừa ngã gục, vuốt vuốt râu cằm, cảm thấy thuốc mê này không tệ, hiệu quả thật là nhanh, bản thân thì trói gô Ngôn Quân lại, thành thục quăng ra một xó.
Trần Kình cầm theo một tờ cáo lệnh, ném cho Tiền Phương, lão Trần híp mắt cười, nói:
- Đây là việc cuối cùng, sau đó ngươi sẽ gặp lại vợ con của mình, tương lai cũng sẽ được đảm bảo.
Họ Tiền cầm tờ lệnh trên tay, khuôn mặt phức tạp, cả người giống như bị đè nén, trầm giọng nói:
- Hi vọng ngươi giữ lời, nếu không dù chân trời góc biển, Tiền Phương ta nhất định sẽ chặt xuống đầu chó của ngươi...
Quăng ra một câu ngoan thoại, họ Tiền lập tức rời đi, trước lúc đi Nguỵ Quốc Bảo còn vứt cho hắn cái bình nhỏ mà mình vừa xài, nói vật này dùng để đối phó với Khâm Châu binh, tính mạng không e ngại nhưng hẳn sẽ để bọn hắn mê man mấy ngày.
Tiền Phương thoáng gật đầu, khuôn mặt cũng hoà hoãn đi đôi chút, hắn dù sao xuất thân cũng là Tống quân, tự nhiên cũng không muốn tay mình vấy máu của đồng đội.
Thay hai bộ quần áo của bổ khoái, Trần Kình cũng Nguỵ Quốc Bảo đưa Tiền Phương ra khỏi huyện nha phủ rồi chia ra làm việc.
Đám bộ khoái thấy hai người lạ mặt ban đầu cũng sinh nghi bèn hỏi dò, có chuẩn bị từ trước, cả hai đều đáp mình thuộc về Liêm Châu binh, mới được Ngôn Quân tạm thời trưng dụng thì mới có thể qua cửa.
Lệnh từ quan phủ nhanh chóng truyền ra, vừa mới đến giờ Dậu, chưa phải giờ Tuất mà thành Khâm Cháu đã sạch bóng người.

Tiền Phương cũng mang theo cáo lệnh trưng dụng gần ngàn quân Khâm Châu theo đường biển vòng về Hợp Phố.
Trên thuyền, A Du nhìn thấy Khâm Châu chịu xuất binh giúp đỡ Tiền Phương thì cũng mừng vui khôn xiết, nhưng khi vừa muốn cùng Tiền Phương nói chuyện thì đột nhiên cảm thấy chỉ huy của mình sắc mặt không đúng liền nhíu mày nghĩ hoặc.
Tiền Phương quay sang nhìn tên thuộc hạ trung thành của mình, thở dài thấp giọng nói:
- A Du, thật xin lỗi!
A Du không hiểu chuyện gì, định tiến lên nói chuyện thì đột nhiên thấy toàn thân lảo đảo, cả người giống như mất đi sức lực, ánh mắt nặng trĩu rồi đổ rầm xuống như một cái cây vừa bị đốn hạ.
Trên đoàn thuyền cảnh tượng như vậy diễn ra liên kiếp tựa như xếp domino, một người đổ thì tất cả cùng đổ.
Chỉ còn duy nhất Tiền Phương sừng sững đứng đó, lẳng lặng chờ đợi.
Nửa giờ sau, một đoàn thuyền đánh cá nhỏ dần dần tiếp cận những chiến thuyền của quân Tống, đám ngư dân này rất thuần thục phi thân trèo lên, cầm đầu bọn hắn là một gã trẻ tuổi lấc cấc người Chiêm Thành.
Dak Buk nhìn quanh một vòng thấy đám đông đều ngã, âm thầm sợ hãi không biết rốt cuộc thứ thuốc gì lại có tác dụng mạnh đến vậy, lúc nhìn thấy Tiền Phương đang chờ đợi, gã Chiêm Thành Hải tặc cười cười, dùng dăm ba tiếng Hán bập bẹ của mình để nói:
- Tiền Thống Binh, khí phách thật lớn.
- Đừng ở đó diễu cợt, thỏa thuận ta đã làm, người ở đâu? - Tiền Phương tự nhiên không muốn cùng với đối phương nhiều lời, cả giận nói:
Dak Buk nhún vai, chỉ tay về phía con tuyền nhỏ bên dưới, Tiền Phương thấy vậy cũng vội vã theo hướng đó chạy lại, hai tay vịn chặt lấy thành thuyền, căng mắt ra mà nhìn.
Quả nhìn bên dưới thuyền là hai bóng dáng quen thuộc mà hắn ngày nhớ đêm mong, họ Tiền nhìn thấy bọn hắn thật sự còn sống thì không kìm nổi nước mắt, cái giọng gọi lớn:
- Nương tử!!! Con trai!!!

Ở một nơi khác, Nguỵ Quốc Bảo mang theo thông cáo lệnh, mở ra cổng thành phía Bắc, theo lệnh mà làm không gặp chút cản trở.

— QUẢNG CÁO —
Lẳng lặng chờ đợi một chút, một lúc sau khi thấy bên ngoài bụi mù bốc lên, bóng người mờ mờ ảo ảo xếp thành một hàng dài tiến tới thì họ Nguỵ khuôn mặt mới giãn nở ra một chút.
“Đến rồi!” Hắn thầm nhủ.
Một gã kị sĩ trẻ tuổi cầm đầu nhánh quân này chạy tới cửa thành, thấy Nguỵ Quốc Bảo cầm đuốc đứng đó liền thúc ngựa tiến lên, thuận tay cởi xuống bộ mũ giáp, để lộ ra khuôn mặt trẻ trung một cái đầu trọc lóc bóng loáng, hai người ánh mặt liếc qua nhau một chút, gã thiếu niên đầu trọc khẽ gật đầu, tiến tới trước mặt đám Khâm Châu Binh vẫn đang tương đối thận trọng, gầm giọng quát lớn:
- Ta...!Lưu Kỹ, mang theo lệnh của Quảng Tây An Phủ Sứ đến tiếp nhận Khâm Châu thành.
Vậy là trong vòng một đêm, thành Khâm Cháu cứ như vậy đổi chủ mà không xảy ra chút vấn đề nào cả.
Lúc Trần Kình trở lại khách sạn mới nhận được tin này, mọi chuyện diễn ra thuận lợi đến mức bản thân Trần Kình cùng một chỗ tham gia cũng không thể tin nổi.
Phạm Thiết Hổ cùng Quách Vân cũng đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt vừa mừng vui vừa sợ sệt.
Một toà huyện thành, cứ như vậy liền có rồi?!
- Nguỵ Bàng kẻ này...!thật đáng sợ! - Phạm Thiết Hổ khẽ than thở.
Trần Kình cùng Quách Vân cũng gật đầu tán đồng, lần trước bọn hắn cùng Nguỵ Bàng giao phong, có thể may mắn thắng Nguỵ Bàng ngoài trừ là đánh lén hắn thì hiển nhiên may mắn chiếm một phần quan trọng.
Rất tốt, lần này là cùng hắn làm đồng minh.
Trần Kình cười rộ, thoải mái nói:
- Hiện tại chỉ còn chờ đón công tử trở về nữa là đủ.
Quách Vân chẹp chẹp miệng, khuôn mặt hiện lên sự quan ngại, híp mắt nhìn Trần Kình hỏi:
- Tiểu tử kia một đường chạy loạn thu hút sự chú ý của quân Tống lên bản thân mình, tạo thời cơ cho chúng ta ở phía nam hành động, hắn...!liệu có nguy hiểm gì không?
Phạm Thiết Hổ ánh mắt cũng dịch chuyển lên người Trần Kình, chờ đợi.
Trần Kình, tên thuộc hạ trung thành nhất của Đỗ Anh Vũ lại chẳng mảy may lo sợ, tự tin nói:
- Yên tâm, có Công Đàm!
Ách!
Tự tin vậy?
Hai người trẻ nghe xong liền ngẩn người.
Trần cười chỉ cười lắc đầu, không có giải thích.
Bọn hắn là không hiểu mối quan hệ giữa Trần Kình, Công Đàm cùng Đỗ Anh Vũ là thế nào mà hình thành.
....


— QUẢNG CÁO —