Phong Nhã Hiên đàn nhạc sáng đêm không ngủ chung quy cũng chỉ là một kiểu nói, dù sao sức người là có hạn, khi đến quá canh ba liền tàn tiệc.
Kiều Liễu Thanh cùng Phan An hai người về trung một gian phòng nghỉ, đương nhiên là không có “mặt hàng” nào theo kèm hai tên độc thân cẩu này cả.
Lý Dương Quang cùng Lý Dương Minh cũng rảo bước trở về khách phòng, ngày hôm nay xem như có thể khiến Tứ hoàng tử mở mang tầm mắt về độ chịu chi của đại gia tộc là như thế nào, không đến nỗi phú khả địch quốc thế nhưng quả thật mạnh về gạo bạo về tiền, đi được nửa đường, hắn giống như bỗng nhiên nhớ tới một chuyện liền quay sang tò mò hỏi:
- Đại ca, người nói Ngô Ứng Long tên kia một mình chi trả toàn bộ tiệc Yến, không vận dụng nguồn lực của Ngô gia là thật sao?
Lý Dương Quang nghe vậy thì khẽ gật đầu, mỉm cười nói:
- Kẻ này tuổi nhỏ đã dựa vào thân thế để đoạt lấy tiên cơ kinh doanh thu lời, 20 tuổi dựa vào sức bản thân mà tiến vào Hồng Hà Thương Hội, rồi từ đó một mực thu lấy lời nhuận cho đến nay, tài sản của hắn là một con số khổng lồ, vậy nên việc hắn vung tiền tổ chức một buổi tiệc Yến như thế này là hết sức bình thường, chút tiền lẻ mà thôi, ha ha, vừa mua danh chuộc tiếng, vừa có cơ hội kết giao quan hệ, nói là chúc mừng nhị đệ hắn chúng tuyển cử thế nhưng ngươi nhìn xem, từ đầu đến cuối đều không cần em trai hắn xuất hiện, bản thân hắn chẳng khác nào nhân vật chính của buổi tiệc cả.
Lý Dương Minh cũng gật gù, quả thật từ đầu đến cuối khách nhân sẽ chỉ hỏi qua loa về Ngô Luân một chút, sau thì đều bu lại chỗ của Ngô Ứng Long, hoàn toàn không để tâm đến kẻ đáng nhẽ ra phải là chủ nhân của buổi tiệc này có tồn tại hay không.
Kẻ xu nịnh sẽ nói Ngô gia nhất Long nhất Hổ để ám chỉ Ngô thị hai huynh đệ, nhưng sự thật bọn hắn luôn âm thầm gọi Ngô gia nhất Long nhất Trùng để ám chỉ sự đối lập của hai người này.
Việc Ngô Luân là một tên hoa hoa công tử, vô lại hoàn khố giống như là một tấm nền không thể tốt hơn làm nổi bật lên tài hoa của Ngô Ứng Long vậy.
Cùng một cha mẹ sinh thành, cùng hưởng một nền giáo dục như nhau, tại sao hai anh em lớn lên lại khác biệt đến vậy... điều này thật sự không ai lý giải nổi.
Có một chút thông tin thú vị trong đó mà Lý Dương Quang hắn nắm được, trong đó cho rằng...
Có vẻ như việc Ngô Luân trở nên đổ đốn... tất cả đều ẩn ẩn mơ hồ có bàn tay của đại ca hắn tác động tạo thành.
Sự thật như thế nào thì chỉ có người trong cuộc là biết, bản thân hắn cũng không phải quá mức quan tâm.
Điều mà hắn tò mò chính là một bên là Ngô Gia Giao Long, một bên là Kinh Thành Tiểu Thái Tuế, nếu hai kẻ này nếu không tiếc mạng giao phong thì sau cùng ai sẽ thắng...
Càng nghĩ Lý Dương Quang càng nảy sinh hứng thú, con ngươi chuyển hung quang, nụ cười nhàn nhạt sặc mùi nguy hiểm hại Tứ Hoàng Tử đi bên cạnh không khỏi lạnh cả sống lưng.
Đại ca... lại sao rồi?
...
Ở một địa điểm khác bên trong Ngô gia trang viên, lúc này tiệc đã tàn, Ngô Ứng Long cũng đã trở về nội phủ, việc Ngô Đức làm hỏng kế hoạch thì hắn cũng đã được hạ nhân thông báo từ lâu.
Ngô Ứng Long lúc đó chỉ ậm ừ gật đầu cho qua, hoàn toàn không biểu lộ chút thất thố nào cả, vẫn duy trì một bộ phong Vân khinh đạm tiếp lấy khách quan.
Thế nhưng đến lúc trở về trong ánh mắt của hắn bắt đầu hằn lên những nét lạnh lùng, quang mang quét qua đám hạ nhân bên dưới khiến bọn chúng không khỏi rùng mình.
- Ngô Đức ở đâu? - Vừa tiến vào phủ nội, nhìn qua đám người đang đứng, giọng hắn nhàn nhạt hỏi thẳng.
Đám hạ nhân nhanh chóng nâng lên cái cáng, phía trên đó là một lão nhân mình trần như nhộng được phủ lên một cái chăn mỏng, thiếu phụ hở hang cũng bị người mang tới, nhu nhược quỳ sợ hãi ở đó.
Nàng tối qua liền từ một tiện tỳ trở thành thiếp thất của đại thiếu, rồi hiện tại quỳ ở đây giống như một nữ nô, cảm xúc lên xuống trong một thời gian ngắn tựa như đi tàu lượn khiến nữ nhân này nhất thời không biết lúc này nên làm gì cho phải, bày ra bộ dạng như nhược đang thương ngóng nhìn Ngô Ứng Long tiến tới chỗ mình.
Ngô Ứng Long liếc cũng chẳng thèm liếc qua chỗ nàng, đều bước tiến tới chỗ Ngô Đức, đá đá vài cái giống như chứng thực xem lão còn sống hay đã chết, thấy lão ta không phản ứng chút nào liền đưa mắt nhìn quanh, nói:
- Còn chờ gì mà lay hắn dậy?
Tên hạ nhân bên cạnh lắp bắp nói:
- Đại thiếu gia... quản sự, quản sự hắn giống như bị trúng mê ldược, bọn tiểu nhân làm cách nào cũng không thể khiến hắn thức tỉnh.
- Trúng dược sao? - Ngô Ứng Long nheo mắt, nhìn các xác già nằm một đống khiến hắn thật có xúc động muốn đá chết người.
Mẹ kiếp, việc Đỗ Anh Vũ có chuẩn bị không phải chính là do lão già này báo động cho sao?
Tự tác chủ chương xếp Đỗ tiểu tử tại Hữu Viện chính là lão, sau mang hắn đi Tiểu Trúc Viện cũng chính là ý của lão.
Mẹ kiếp, trước đó cho ngươi ta ăn một hạ mã uy, sau lại cung kính mang hắn đi độc lập đại viện?
Thái độ biến chuyển đột ngột trong một khoảng thời gian ngắn như vậy hỏi làm sao người ta trong lòng không nảy sinh nghi ngờ mà phòng bị?
Đương nhiên họ Ngô là không đoán ra được việc Đỗ Anh Vũ mẫn cảm với dược liệu cũng như bí ẩn bên trong thân thể của hắn, thế nhưng một khía cạnh nào đó thì lý giải của hắn cũng không sai.
Càng nhìn càng chán ghét, Ngô Ứng Long xua tay nói đám hạ nhân mang người ra ngoài cho khuất mắt, nói nếu nửa ngày sau lão vẫn không tỉnh thì đem đi chôn sống luôn cũng được. Nói đến đây, hắn mới từ từ đưa mắt nhìn sang chỗ nữ nhân đang quỳ bên dưới, dùng tay nâng cằm nàng lên, bản thân thì giống như cao cao tại thượng, đối với ánh mắt vừa sợ hãi vừa mong chờ của nàng ta, họ Ngô hắn đột ngột dịu dàng cười nói:
- Oan có đầu, nợ có chủ! Việc này không can hệ gì đến ngươi, đêm qua sợ hãi rồi đúng không?
- Không... không có, Long thiếu... tiểu nô, tiểu nô...
Ngô Ứng Long đặt tay lên môi nàng ngăn lại, lắc nhẹ đầu, vuốt ve khuôn mặt nàng, ra vẻ vỗ về chấn an nói:
- Chớ lo lắng, đây không phải lỗi của ngươi, trở về nghỉ ngơi đi!
Vừa nói, hắn vừa xua tay sai người mang nàng rời khỏi.
Nữ nhân đi được một đoạn, thi thoảng nghiêng đầu nhìn lại, vẫn thấy Ngô Ứng Long vẫn đứng đó mỉm cười nhìn mình thì thoáng đỏ mặt.
Cảm thấy tâm động thật sự!
- Đại thiếu gia, nữ nhân này giải quyết sao bây giờ?
Một tên thị vệ vẻ mặt thâm trầm tiến lên chắp tay dò hỏi, Ngô Ứng Long liếc xéo đang chỗ hắn, không vội đáp mà từ tốn đi về chỗ ngồi, vươn vai duỗi cổ một đợt rồi ra vẻ không quan trọng, hời hợt đáp:
- Xem mệnh nàng đi, nếu nửa ngày sau lão Đức tỉnh lại thì để nàng ta tiếp tục bồi lão, nếu lão không tỉnh thì ít nhất cho lão ta một người để bồi táng!
Cổ đại thân phận chênh lệch chính là như vậy, chỉ hời hợt một câu nói tiền có thể quyết định vinh hục sang hèn, thậm chí là mạng sống của một còn người.
Đối với nữ nhân này, giết hay thả Ngô Ứng Long hắn đều không cảm thấy quan trọng, nói chung là tuỳ hứng hành sự, thế nhưng nếu ra tay quá tàn độc sẽ làm đám người dưới tâm can lạnh giá, Ngô Ứng Long trưởng thành trong đại tộc, cũng đã lăn lộn chốn quan trường, sai lầm sơ đẳng này hắn là sẽ không mắc phải.
Gã thị vệ lấy làm lạ kì, bèn hỏi:
- Không phải thiếu gia cho nàng làm tiểu thiếp của mình rồi sao?
Ngô Ứng Long khuôn mặt ra vẻ khó hiểu nhìn lại, ngạc nhiên hỏi ngược lại:
- A Liệt, chuyện vớ vẩn này lần sau chớ nhắc lại... nếu nàng ta không phải là sủng thiếp của lão Đức, ngươi nghĩ ta lấy đâu ra hứng thú mà chơi nàng? Ngươi đó... thật là... suy nghĩ kì quặc!
Ách!
Gã thị vệ gọi A Liệt lập tức mộng bức...
Thiếu gia à... kẻ có suy nghĩ kì quặc chính là ngươi đó!
Mẹ kiếp Ngô gia đại thiếu, cái gì cũng tốt, đối với thuộc hạ thưởng phạt phân minh, hết mực hào phóng, càng không phải là kẻ tuyệt tình động một chút liền qua cầu rút ván giết người diệt khẩu.
Hắn chỉ duy nhất có một điểm quái gở...
Chính là yêu thích nhân thê!!!
Ngô Ứng Long thiếu nữ nhân yêu thích sao?
Không, ngược lại số nữ nhân muốn gả cho hắn có thể xếp hai vòng quanh phủ Thiên Đức, thế nhưng hắn không có hứng thú.
Chỉ duy có vợ người ta mới là khẩu vị của hắn.
A Liệt nuốt một ngụm nước bọt, cảm thấy bản thân thật may mắn khi là độc thân cẩu.
Ngô Ứng Long thì không biết tên kia đang loạn nghĩ điều gì, hắn lúc này ánh mắt có mấy phần miên man.
Mặc dù mới chỉ là giao phong một chút, hơn nữa còn là điểm đến là lui, thế nhưng họ Ngô cảm thấy Đỗ Anh Vũ tên tiểu tử này thú vị.
Hẳn có thể gặp để câu thông một lần!
...
Thời gian trôi qua, sáng sớm mùa đông thật sự tối tăm mù mịt, cái rét lạnh khiến người ta không muốn rời đi chiếc giường ấm áp một chút nào, đặc biệt là khi trái phải có hai cái gối ôm xinh đẹp thơm tho thi thoảng lại còn biết dụi dụi vào người.
Thế nhưng Đỗ tiểu tử không được.
Hắn là phải đi, không thể tiếp tục lưu luyến chốn hồng trần nơi này được nữa.
Khẽ khàng gạt đi tiểu nữ nhân xa lạ đang cuốn lấy bản thân như vòi bạch tuộc, cũng từ từ tách tiểu công chúa đang say giấc nồng trên trong lồng ngực mình cả đêm qua đi ra, Đỗ Anh Vũ lúc này cả người đau nhức như thể mới vừa trải qua một trận đại chiến vậy, nhưng sự thật nào có như vậy, đơn giản là hai tiểu nữ nhân này ép người quá đáng, hại hắn nằm sai tư thế cả đêm nên mới vậy.
Vậy nên mới nói, trẻ con mới tất cả đều muốn, trưởng thành liền biết thân thể chính là chịu không nổi!
Khó khăn tách mình ra khỏi ôn nhu hương, nhìn cặp đôi xinh đẹp vẫn đang ngủ ngon lành, mỗi người một vẻ, đều xinh xắn đáng yêu, đáng tiếc Đỗ công tử là không thể cho mỗi nàng một nụ hôn chào buổi sáng được.
Không chút lưu luyến nào, hắn thay đồ rồi xách quần lên và đi.
Lén lén lút lút.
Nữ trang đại lão Đỗ Anh Vũ lén lút đi ngang qua hành lang gấp khúc thật dài, ánh mắt lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào hành lang đối diện như thể tìm kiếm mục tiêu thế nhưng kì thật là tránh đi ánh mắt của người.
Thấy động tĩnh gia binh đi tuần liền nấp sang một chỗ, chỉ đến khi thấy bóng người biến mất với dám bước trở lại, lúc đi đến khu vực Phong Nhã Hiên, hắn liền đi khá nhanh, ở đây là khoảng sân rộng lớn, hạ nhân rất đông thế nên Đỗ Anh Vũ chỉ cẩn thận trọng liền có thể hoà nhập vào bên trong. Đến khi một số cô gái đi trên hành lang nhìn hắn với ánh mắt nghi ngờ, hắn mới ngẩng đầu lên, đưa tay kéo một số sợi tóc, làm bộ đoan trang đi về phía trước, nhưng mà tốc độ bước chân lại rất nhanh.
“Tiểu nương tử kia thật lạ mặt”
“Đúng vậy, chắc là mới được nhận về!”
“Nàng ta cũng thật xinh đẹp đi...”
“...”
Mặc sau lưng tiếng xì xầm bàn tán, Đỗ Anh Vũ được khen cũng không kiêu ngạo chút nào, cắm đầu chạy thẳng, hắn lúc này mới nhớ ra bản thân đã bỏ rơi hai tên kia cả đêm rồi, hiện phải nhanh chóng tìm về bọn hắn rồi đường hoàng dự tiệc mới là chính đạo.
Ngay lúc dựa theo trí nhớ mơ hồ, băng qua cái ngã ba cuối cùng thì...
- Đỗ công tử, thật trùng hợp nha!
Một tiếng nói lạnh băng đột ngột vọng tới khiến Đỗ Anh Vũ hắn giật nẩy cả mình, cả người ngơ ngác quay sang.
Đây là một cái ngã ba, việc hai người vô hình giao nhau mà người kia không biết chỉ là chuyện bình thường, thế nhưng điều khiến Đỗ Anh Vũ cảm thấy bất thường ở chỗ là làm thế quái nào nàng ta lại có mặt tại đây?
Nữ trang đại lão Đỗ Anh Vũ giương mắt nhìn Lê Nghi Phượng, có chút không thể tin nổi.
Với bộ dạng này, nhất thời lúc này hắn không biết phải nói gì cho phải, không lẽ nói hắn có sở thích quái dị, yêu thích cosplay?
Vậy nên tốt nhất chính là nở một nụ cười tươi.
- Ha ha, Nghi Phượng, thật trùng hợp!!
Lê Nghi Phượng ánh mắt lăng lệ nhìn sang, lạnh nhạt cười đáp:
- Không phải trùng hợp, ta là đứng đây đợi người từ lâu.
- Ách! Cớ sao lại nói vậy? - Khuôn mặt hắn có chút xuẩn manh hỏi lại.
Một thân áo lụa xanh Lê Nghi Phượng lững thững từng bước tiếc lên chỗ hắn, nhìn tiểu tử này từ đầu đến chân khiến hắn thoáng ngượng ngùng, khi từ trên người hắn nàng ngửi thấy mùi hương quế nhàn nhạt thì nữ nhân này nhíu mày càng sâu.
Xong rồi đột ngột xuất thủ, tự tay giúp hắn chỉnh sửa phục trang, nhìn thì giống như giúp hắn phủi bụi thế nhưng có vẻ nàng ta ra tay hơi mạnh thì phải, hại tiểu công tử nhà ta nhăn nhó mặt mày một hồi, đến lúc vạch cái áo tứ thân ra liền thấy Đỗ Anh Vũ bên trong còn mặc một chiếc áo yếm màu đen thêu một con kim sắc khổng tước, lúc này không phải chỉ có Lê Nghi Phượng mà cả Đỗ Anh Vũ cũng bất ngờ.
- Chuyện này... chuyện này... ta là có thể giải thích!
Vừa bắp bắp kinh hãi nói, Đỗ tiểu tử vừa thầm hận tiểu nữ nhân kia ngủ thật bừa bộn, lúc ngủ mớ lại dám ngang nhiên cởi ra áo lót, hại anh minh thần võ Đỗ công tử sáng sớm vội vã chạy trốn nên lấy nhầm của nàng!