Chính Đông, ban trưa, ánh mặt trời từ lên cao, chiếu xuống thế gian tựa như bố thí một chút ấm áp.
Thế nhưng đối với nam tử tả tơi đang nằm trên sàn đá lạnh lúc này dường như có phần không đủ.
Hắn lạnh...
Lạnh không chỉ ở cơ thể mà còn lạnh bên trong cả tâm can.
Ngô Luân lúc này bị trói co ro, tả tơi không khác gì chó rách, quần áo trên thân bị người lột sạch, khóc không ra nước mắt.
“Con người sinh ra quần áo cốt chính là có hai tác dụng, một là để giữ ấm bản thân, hai là để giữ lấy thể diện...”
“Ta sẽ không để có người chết rét, và là một con chó như ngươi cũng không cần thể diện làm gì, thế nên không cần tới quần áo... lột ra...”
Lời nói như ma quỷ của thiếu niên kia giống như vang vẳng bên tai họ Ngô, nụ cười tựa như bóng ma ám ảnh lên hắn, nhìn xung quanh bản thân hiện tại năm trong một cái cũi gỗ kẻ một nơi xa lạ, bụng hắn trở nên đói khát cồn cào không ngừng báo động.
Đã một ngày một đêm không ăn uống, Ngô Luân cảm thấy bản thân như sắp lả ra đến nơi.
Cạnh một tiếng, một địa cơm thừa cùng một chén nước đột ngột được người đặt xuống trước mặt hắn...
Nước cùng đồ ăn đặt dưới đất, hai tay Ngô Luân bị người trói ra phía sau không thể nào dùng, muốn ăn muốn uống thì chỉ có thể thông qua lỗ chó ở cái cũi này, thò đầu ra ăn như chó.
“Ta là một con chó! Ta thật là một con chó sao?”
“Hắn nói sẽ để ta giao hợp một một con chó ngày qua ngày...”
“Hắn nói nếu không làm sẽ giết ta...”
“Hắn nói đêm qua ta đã làm... trước đó ta cũng đã làm...”
“Vậy Ngô Luân ta chính là một con chó....”
“Ha ha...”
“....”
Thông qua khe hở, nhìn còn phòng giam, nhìn thiếu niên Ngô Luân toàn thân co quắp tự bế, thỉnh thoảng lại lẩm nhẩm rồi cười man dại, Dương Đoan Hoa lúc này vừa đến liền phẫn nộ, liếc mắt nhìn tên mặt cương thi Công Đàm đi ra, quát:
- Thả người!!!
Công Đàm giống như tượng gỗ, đứng yên một chỗ không nhúc nhích, cũng không có hồi đáp nàng.
Dương gia nữ tử không nhiều lời với hắn, nàng động thân, vung lên miên chưởng đánh tới, kình phong như gió quét.
Công Đàm thì dường có chuẩn bị, vừa thấy nàng xuất thủ thì ngay lập tức vận dụng Vô Ảnh Bộ né tránh, mở ra một con đường nhường Dương Đoan Hoa đi qua, họ Dương cũng không có thật muốn cùng Công Đàm đánh đi lên thấy hắn nhượng bộ lui binh thì lập tức xông tới chỗ cánh cửa, toan muốn phá cửa cứu người.
Chỉ là lúc vừa mới đặt tay lên trên đó thì nàng đã nghe thấy giọng Công Đàm lạnh băng vang tới:
- Dương tiểu thư, chuyện này ngươi cũng có phần...
Dương Đoan Hoa cả người khựng lại, con ngươi híp lại, hung hãn quay sang chỗ trên mặt cương thi, quát:
- Giết người bất quá đầu, các ngươi giết hắn thì ta cũng không ý kiến, thế nhưng việc gì phải làm nhục hắn như vậy...
- Kẻ này tâm lý trước có tổn hại, hiện tại ra thế này chỉ là do chúng ta một phần nhỏ... - Công Đàm đều giọng giải thích, hắn lúc này hiếm hoi thể hiện cảm xúc, mà xúc cảm đó chính là ý muốn giết người, giọng lạnh tanh nói:
- Dám đối với chủ mẫu ta có sát ý... hắn là xứng đáng!!!
Chuyện Ngô Luân chửi mắng Đỗ Anh Vũ thì Dương Đoan Hoa cũng có nghe kể, chỉ là ý kiến của nàng thì cho rằng ở tình thế đó Ngô Luân phẫn nộ, mất bình tĩnh chửi cha mắng mẹ là chuyện bình thường, nàng không nghĩ người thấu triệt như Đỗ Anh Vũ lại phản ứng mạnh như vậy, ra tay tàn độc như vậy.
Kì thật nàng là hiểu nhầm, việc Đỗ Anh Vũ làm chỉ là đánh Ngô Luân cũng dọa dọa hắn chơi thôi, muốn người phối với chó Đỗ Anh Vũ hắn không có điên đến vậy, chỉ là không nghĩ tới qua một đêm họ Ngô liền tưởng thật, vậy nên phát điên rồi, một cái nồi to bỗng nhiên rơi xuống, hại Đỗ Anh Vũ tạm thời chưa thể thả hắn đi ra ngoài được, biết đâu hắn cắn người thì sao.
Nhìn một mặt thân tàn ma dại Ngô Luân, Đỗ Anh Vũ chỉ có thể đưa ra hạ sách trước để cho người giả bộ là hắn, tại sự chứng kiến của đồng bạn đi lên một chiếc xe ngựa khác, sau thì sắp xếp Công Đam giả danh bắt cóc tóm đi, chân thân của Ngô Luân hắn chưa từng thả ngoài mà nhờ Dương Đoan Hoa bí mật vận chuyển đi nơi khác.
Cách này trước để kéo dài thời gian, ít nhất để Đỗ Anh Vũ tại Ngô gia trở về rồi mới có thể tính tiếp.
Hiện tại Ngô Luân đã được ẩn dấu tại một căn nhà hoang tại phủ Thiên Đức, Đỗ Anh Vũ sẽ chờ thời cơ mang về hắn về kinh thành xem bệnh.
Dương Đoan Hoa thì vẫn đinh ninh việc này do Đỗ Anh Vũ làm, không nghe Công Đàm giải thích vì nếu không phải thì hắn bày ra cái chuồng chó bên trong làm gì, nghĩ nghĩ nàng liền cắn răng nói:
- Một kẻ chửi hắn, hắn liền làm như vậy... nếu thiên hạ đều thoá mạ hắn, phải chăng hắn liền muốn giết hết người trong thiên hạ?!
Công Đàm không vội đáp, trầm ngâm một chút, liền chậm rãi nói:
- Nếu công tử hắn muốn... ta sẽ giúp...
- Chủ tớ hai người các ngươi đều điên hết rồi! Ta thẹn khi cùng các ngươi là bạn! - Dương Đoan Hoa cả giận nói, sau thì đùng đùng bỏ đi.
Ra khỏi phòng tối, nàng ngẩng đầu vọng thiên, trong lòng thở dài, rối như tơ vò.
“Mẹ kiếp, Tàn Hồng doanh Tân Thiếu Soái tại sao lại có thể như thế này!!”
“Sư phụ, Nguyên Bá, các ngươi đặt niềm tin nơi hắn liệu có đúng hay không?”
Nàng miên man thầm nghĩ.
Có chuyện Đỗ Anh Vũ không biết, Dương Đoan Hoa cũng cảm thấy chưa đến lúc phải nói.
Hiện tại nàng lại càng không muốn nói cho Đỗ Anh Vũ biết kì thật nàng cũng là người của Tàn Hồng Doanh, kỳ thật nàng cũng phải kính cẩn gọi họ Đỗ một tiếng là Thiếu Soái.
Lúc trước khí biết Nguyên Bá giao Tàn Hồng Đao cho Đỗ Anh Vũ, sư phụ của nàng đã nói vận mệnh của nàng tất sẽ theo thanh đao này, thế nhưng Dương Đoan Hoa chưa báo giờ là một người tin vận mệnh, nếu một ngày thanh đao này trở nên ác độc, nàng chính là người đầu tiên sẽ bóp nát nó!
Còn hiện tại, Dương Đoan Hoa sẽ chờ xem Đỗ Anh Vũ xử lý chuyện này ra sao.
Ở bên trong phòng tối, Côn Đàm liếc mắt vaod trong phòng giam, chứng kiến Ngô Luân thì đầu ra bên ngoài lỗ chó ngấu nghiến ăn đồ ăn khuôn mặt hắn cũng chẳng biểu lộ bao nhiêu cảm xúc.
Họ Dương cảm thấy Đỗ Anh Vũ đối với Ngô Luân như vậy chính là hành xử mất nhân tình, Công Đàm thì nghĩ khác...
Có lẽ vì hắn trước đó đã chứng kiến quá nhiều chuyện mất đi nhân tính mà con người có thể làm, vậy nên cũng không có nhiều cảm xúc như Dương Đoan Hoa.
Hoặc cũng có thể do hắn trước kia cũng là một kẻ mất đi nhân tính nên mới vậy.
Cảm xúc không tồn tại, chỉ cần tuân lệnh là liền đủ.
Nếu không phải gặp được Đỗ Anh Vũ, gặp được chủ mẫu thì e rằng Công Đàm hắn cũng là chỉ là một con chó Nguyễn gia nuôi dưỡng mà thôi.
Nhớ đến Nguyễn gia, Công Đàm lại không tự chủ từ từ híp mắt lại.
Hắn xưa này chưa từng vượt qua quá khứ.
Hắn xưa nay chưa từng quên nhưng gì Nguyễn gia đã làm.
...
Một trận gió lạnh bốc lên, cuốn theo chiếc lá khô rơi rụng trên mặt đất, rồi cuốn nó bay vút lên tận mây trời, ẩn ẩn trong không khí lạnh là một luồn khí tức cổ quái khác khiến người ta không khỏi rùng mình.
Đám đại thiếu hỏi han mấy tay công tử vừa được Đỗ Anh Vũ thả không lâu, nói chuyện một hồi, nghe được chuyện Ngô Luân bị người bắt cóc liền cả kinh, cả người không tự chủ nhìn về phía bóng lưng trước mặt.
- Ngô đại thiếu... chuyện này...
Cái bóng lưng từ từ chuyển động, phất tay lên một cái báo rằng đám người không cần phải nói chuyện, Ngô Ứng Long lặng người đứng ở đó một lúc, nửa ngày sau mới từ từ ngoài đầu lại nhìn lại, khuôn mặt gần như chẳng biểu lộ gì cả, vẫn như ngày thường hoà nhã mỉm cười nói:
- Các vị, tiệc săn vừa mới bắt đầu, hôm nay có ta chủ trì, mọi người mà không vui vẻ chính là không nể mặt ta, còn đứng đó làm gì? Tản ra đi chơi đi chứ...
Nghe thấy hắn nói vậy, đám người đảo mắt nhìn nhau rồi cũng lục đục cáo lui, chỉ duy hai người là Mai Trường Vân hay Mai gia đại thiếu cùng Trương Gia đại thiếu Trương Hàn là còn nán ở lại, ai cũng biết hai tên này là chân chó trung thành của họ Ngô nên cũng chẳng có gì làm lạ, họ Trương tiến lên một bước, khuôn mặt tràn ngập căm phẫn, chắp tay nói:
- Lão đại, người chỉ cần nói một tiếng, chúng ta liền đóng lại Luy Lâu thành, bới từng tấc đấc lên cũng phải tìm thấy A Luân...
Mai Trường Vân cũng chấm rãi đi lên, vung vẩy cái quạt giấy, lắc đầu.
Họ Mai cho rằng Trương Hàn tên lỗ mãng này nói điều thừa thãi, mẹ nó thời gian qua lâu như vậy, sợ ác tặc lúc này đã sớm mang người ra khỏi Lũy Lâu từ đời tám hoánh nào rồi, e rằng trong lúc ba người bàn luận thì người cũng chẳng còn tại phủ Thiên Đức nữa.
- Vậy phải làm thế nào? Chẳng lẽ cứ để A Luân bị người bắt đi? - Trương Hàn lập tức phản pháo.
Mai Trường Vân khẽ liếc, thấy họ Ngô không phản ứng liền cho chút thăm dò nói:
- Có thể dùng hoạ sư vẽ lại chân dung cửa A Luân rồi thông qua dịch trạm truy nã toàn quốc, ta không tin dựa vào quan hệ của ba nhà chúng ta hợp lại lại không tìm thấy người...
Ngô Ứng Long nhìn hai tên này tranh luận cũng không vội phản ứng, đợi cả hai nêu song ý kiến mới ra vẻ rất thư thái nói:
- Hai ngươi an tâm, A Luân hiện tại vẫn tại thành Luy Lâu... hơn nữa hắn cũng không có trở ngại về tính mạng.
Hai người nghe vậy liền kinh ngạc, mặc dù không biết Ngô Ứng Long dựa vào đâu lại tự tin như vậy thế nhưng hai người bọn hắn vẫn là kính cẩn lắng nghe, tuyệt không có ý định hỏi.
Bọn hắn hiểu Ngô Ứng Long, Long thiếu khi muốn bọn hắn biết cái gì sẽ chủ động nói, còn không thì dù cạy mồm kiểu gì cũng không được một chữ, quả nhiên Ngô Ứng Long một lúc sau đã giải đáp thắc mắc cửa hai người.
Theo như hắn đoán Ngô Luân hẳn vẫn là ở trong tay Đỗ Anh Vũ, thằng nhóc này là sợ Ngô gia trả thù nên mới giữ lại con tin, để Ngô gia sợ hãi ném chuột vỡ bình là không làm khó hắn.
Thật ra chuyện này không khó đoán, bản thân hai người đều có nghĩ tới, chỉ là không nghĩ Đỗ Anh Vũ hắn tuổi nhỏ lại thật là có gan làm vậy.
- Thằng nhãi con này thật giỏi tính toán... - Trương Hàn nhổ toẹt bãi nước bọt, nói.
Mai Trường Vân cũng gật đầu, tán đồng nói:
- Tuổi nhỏ đã hành sự ác liệt, thủ đoạn bỉ ổi, lớn lên tất sẽ thành u nhọt...
Ngô Ứng Long đối với hai tên chân chó này khẽ nhíu mày, thoáng thất vọng.
Quả nhiên chân chó chỉ là đồ trang sức, bày lên để tăng danh vọng, một chút ý nghĩa thực dụng cũng không có.
Đúng lúc này, gã thủ vệ A Liệt của Ngô Ứng Long lững thường đi tới, thấp giọng xì xầm vào tại Ngô đại thiếu, Ngô Ứng Long nghe xong nhãn thần bưng sáng, thấp giọng cười khẽ:
- Thế mà lại có chuyện này...
...
- Thế mà lại có chuyện này...
Ở một góc khác, Lý Dương Quang đối với cuộc săn bắn không có hứng thú nhiều đến vậy, mục đích đến đây bàn đầu thuần tuý mà vì muốn mang lão Tứ mở mang tầm mắt mà thôi, lúc này tiểu Hầu Gia đang định thần ngồi tại một góc thì đột nhiên nghe thấy “chân chó” mới của Tứ hoàng tử Lý Dương Minh là Phan An hấp tấp chạy tới mật báo.
Đại hoàng tử đang huy động đám đông quý tộc, tỏ muốn truy bắt lấy Đỗ Anh Vũ, chỉ cần biết hắn hiện ở đâu báo về liền sẽ có thưởng.
Lý Dương Minh nghe xong thì trợn tròn con mắt, có chút không thể tin nổi, chuyện Đỗ Anh Vũ cùng Đại hoàng thư sáng nay đỗi nhau hắn cũng chỉ là được nghe kể lại, thế quái nào lại sự tình lại thành ra nông nỗi này rồi.
Buổi sáng, chân chó của Đại hoàng tử chưa chạy đến được, để hắn solo với người nên ăn thiệt thòi, hiện quân số đã đủ, mặc kệ không biết là ý tứ của Đại hoàng tử hay là đám tiểu đệ bên dưới tự tác chủ trương, thế nhưng lệnh truy nã Đỗ Anh Vũ đã được phát đi ra, lúc này thiên la địa võng sợ rằng đã bủa vây khắp vùng Thiên Thai Sơn này rồi.
Lý Dương Quang nghe vậy cũng chỉ lắc đầu cười, xong rồi động nhân đứng dậy.
Đối với trò trẻ con kiểu này bình thường hắn sẽ không nảy sinh hứng thú, thế nhưng liên quan đến họ Đỗ thì thường sẽ mang phong vị rất lạ, tiểu hầu gia cũng có chút tò mò...
Không biết hắn sẽ trực diện đối mặt, hay sẽ né trách phong mang...
Hoặc là mượn thế người khác đè ép hết thẩy đây.
- Lão đại, chúng ta cũng tiến vào hậu sơn xem thử sao? - Lý Dương Minh thấy Lý Dương Quang chuyển động liền hỏi.
Tiểu hầu gia cười gật gù, nói lâu không xuất phủ, bản thân hắn là cũng muốn xem cuộc vui ra làm sao.
Nhìn quanh một lúc thì liền không thấy Lý Dương Côn đâu cả, hỏi ra mới biết tên nhóc hấp tấp này không kịp chờ đợi mà đã tiến vào từ sớm rồi, lão Kiều cũng đồng hành theo hắn chạy.
Nhóm người Tiểu Hầu Gia di chuyển đến chỗ bìa rừng thì vừa đúng lúc va phải đoàn người của Ngô Ứng Long đang đi, Lý Dương Quang cùng Ngô Ứng Long ảnh mắt giao nhau, đồng loạt bật cười chắp tay nói hạnh ngộ.