Phong Nhã Hiên trong thể dùng, Yến tiếc tại Ngô gia rời sang một địa điểm khác.
Hậu viện đèn đuốc sáng bừng, ca cơ thị nữ ngả ngớn phong tao, đồ ăn thức uống được bọn hạ nhân bê lên đầy bàn, các loại đỉnh rượu to nhỏ được đổ đầy tràn.
Đây vốn dĩ là một buổi Yến tiệc chủ khách cùng vui.
Thế nhưng không khí thật sự có chút trầm hơn bình thường.
Người ta mới pháo hoa chóng tàn, tiệc vui chóng tan.
Đặc biệt sau những gì hỗn loạn đã xảy ra thì những người tại dự tiệc lại Ngô gia cũng chẳng còn tâm trạng nào để hưởng thụ cả.
Thế nhưng Ngô Ứng Long hắn mặc kệ...
Ngô gia đại thiếu không muốn mọi người tan rã trong không vui, vậy nên ngay lập tức cho người làm lại yến tiệc.
Quy cách thậm trí còn lớn hơn trước.
Cái này đơn thuần chính là phong phạm của Đại tộc thiếu chủ, dù có chuyện gì cũng không khiến hắn tùy tiện thay đổi mục đích ban đầu.
Thậm trí đến cả Đặng Hoài tên răng chuột này cũng đều bị Ngô Ứng Long cứng rắn ấn lại trên bàn tiệc, thoái mái cùng hắn đối ẩm.
Ngô Ứng Long càng thoái mái, mọi người lại càng cảm thấy hắn ta bá đạo.
Ý tứ bày ra cũng rõ ràng.
Gọi các người đến ăn tiệc, kẻ cả các ngươi có làm loạn nhà ta, đánh em trai ta, bắt nạt em gái ta, thì vẫn phải ngoan ngoãn ngồi đến cuối cùng, dốc sức ăn uống chè chén cho ta.
Còn việc nợ nân ân oán để hồi sau sẽ tính.
Mẹ kiếp.
Đây là cái loại thần kì thao tác gì?
Kiều Liễu Thanh cùng Lý Dương Côn tại một góc nhìn thấy đầu đuôi tất cả mọi việc, trong mắt liền hiện lên vẻ mê man không hiểu, Lý Dương Minh cũng chỉ hiểu mơ hồ một chút, sau đó cũng mờ mịt như hậu người kia, duy có tiểu hầu gia Lý Dương Quang cả buổi cười nhạt, độc ẩm, phong thái tự tại, an nhiên thoải mái như thể đây chỉ đơn thuần là một buổi Yến tiệc bình thường như bao buổi tiệc khác, còn vất đề khác hắn hoàn toàn không hề cảm thấy chút nào bận tâm.
Hắn khẽ liếc sáng chỗ tên tiểu đệ đang ngơ ngơ ngác ngác, nói:
- Học được sao?
Lý Dương Minh gật đầu, nhưng rất nhanh lại lắc đầu.
Lý Dương Quang thoáng mỉm cười, lại nói:
- Từ từ ngươi sẽ hiểu, cái này chính là thế tộc!
Yến hội lần này xảy ra biến cố, Ngô gia xem như đơn phương chịu thiệt, thế nhưng Ngô Ứng Long lại không xem đây là chuyện.
Bọn hắn là thế tộc, phát triển trăm năm thăng trầm đều có, nếu chỉ một chút sự tình như vậy liền để bọn hắn thất thố, mất đi phong phạm thì chính là chuyện cười.
Nếu Đỗ Anh Vũ tại đây, hắn hẳn có thể cảm nhận được sự khác biết giữa người với người, cũng như giữa từng giai cấp sẽ có cách hành xử khác nhau.
Nói vui thế này cho dễ hiểu.
Bình thường điểu ty nghịch tập, nếu ăn thiệt thòi nhất định sẽ tìm cách để gỡ lại ngay lập tức, ngươi đánh ta một đòn, ta trả ngươi một đốn.
Vì đơn giản điểu ty chính là điểu ty, bọn hắn vốn nhỏ, thua không nổi, nhất định phải tại chỗ vả mặt, phải giết gà dọa khỉ, phải thể hiện bản thân mình không dễ đụng...
Đơn giản vì bọn hắn là kẻ yếu, là loại người một khí đã thua là không thể lật bàn, một khi bị người đè lên, chính là không thể ngóc đầu lên nổi.
Thế gia khác biệt, bọn bắn vốn dày, thua một ván chính chính là chuyện nhỏ, không cần tốn sức để gỡ, dẹp đi làm ván khác mà chẳng ai dám coi thường hay đàm tiếu bọn hắn cả.
Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn, hàm ý có thể hiểu rằng ta đây có thể thoải mái cũng nhà ngươi chơi chơi mười năm.
Có lẽ ngày hôm sau Ngô Ứng Long sẽ bắt tất cả những kẻ làm loạn buổi hôm nay phải trả một cái giá nào đó, thế nhưng không phải là hiện tại, hiện tại tất cả phải vui vẻ mà ăn đi cho hắn.
Nhìn qua chỗ khác, Đại hoàng tử sau khi được tẩy trắng thành công thì danh vọng tăng lên vượt bậc, hắn ngồi tại bàn tiệc phong thái đĩnh đạc, thoải mái nhận lấy hết thẩy sự cảm phục cùng tôn kính của mọi người xung quanh như một lẽ dĩ nhiên, ai đến cũng không từ chối, nâng ly uống cạn.
Bản thân Đỗ Anh Hào ngồi bên cạnh cũng xem như được hưởng sái cái ánh hào quang này, cảm nhận được bản thân mình lần đầu tiên được xâm nhập vào vòng tròn quý tộc, cả người hắn có chút mê ly.
Đột nhiên, hắn khẽ liếc nhìn sang một chỗ xa xa, nhìn về phía một góc độc lai độc vãng Dương Tự Minh, cả người có chút xuất thần, cử động này bị Đại hoàng tử Lý Dương Quân nhìn thấy, không biết Đại hoàng tử là đang nghĩ gì, chủ thấy hắn bật cười, đi đến bên cạnh chỗ Đỗ Anh Hào khẽ nói:
- Dương Tự Minh tên này ta chào hỏi quá nhiều lần, thế nhưng một mực không nhìn thấy thái độ của hắn, Anh Hào, ngươi cảm thấy nên làm thế nào?
Ách!
Đỗ Anh Hào tại chỗ giật mình, nhìn khuôn mặt cười như không cười của Lý Dương Quân, hắn nghĩ nghĩ một chút liền cắn răng nói:
- Dương gia là môn phiệt, bọn hắn không tỏ thái độ mới là đúng, nếu thật sự nghiêng về thì mời chính là có chút đáng lo đấy thưa hoàng tử!
Lý Dương Quân nghe xong liền sảng khoái cười lớn một hồi, sau thì thoải mái vỗ tay cái bộp vào lưng họ Đỗ khiến hắn đau điếng nổ cả đom đóm mắt.
Tiếp sau Đại hoàng tử thấp giọng cười nói:
- Đây mới là tiếng người nên nói, ta còn nghĩ ngươi sẽ đám ngu xuẩn kia, nhiệt tình xung phong nói muốn thay ta tiếp xúc hắn xem sao cơ, Anh Hào à, ta coi trọng người đấy, chớ để ta thất vọng rồi.
- Đó là vinh hạnh của ta, thưa hoàng tử! - Đỗ Anh Hào khuôn mặt có chút trắng bệnh, dư âm của cái vỗ lưng vừa rồi vẫn còn khiến hắn nhăn nhăn nhó nhỏ mà nói.
Nhìn Dương Tự Minh không phải chỉ có mình Lý Dương Quân cùng Đỗ Anh Hào mà còn có Ngô Ứng Long.
Chỉ khác một điểm là họ Ngô không chỉ nhìn không mà còn tự nhân mang theo tước rượu đầy, chạy tới trước mặt họ Dương, cùng hắn nâng ly.
Tiếng Ngô Ứng Long nói ra rất nhỏ, trong bữa tiệc ồn ã thì chỉ có hai người bọn họ là nghe thấy được, Dương Tự Minh từ đầu buổi đến giờ khuôn mặt bắt biến, biểu cảm chẳng lộ ra là bao, ngay nghe thấy họ Ngô nói vậy thì chậm rãi đáp:
- Ta không hiểu Long thiếu là đang nói đến chuyện gì, việc này đầu đuôi Dương gia ta... không có tham dự!
- Không hiểu tốt, không hiểu là tốt, không quan hệ, không quan hệ ha ha. - Ngô Ứng Long cười, thân thể lung là lung lay trở về chỗ của mình.
Ý tại ngôn từ, người ngoài cuộc xem náo nhiệt, người trong cuộc nhìn môn đạo.
Hai người một phen đối thoại nhạt nhẽo đều bộc lộ ý tứ của riêng mình.
Dương Tự Minh hàm ý rằng chuyện Ngô nhị thiếu lẫn chuyện ân oán này không liên quan đến Dương gia xưa bắn...
Tự nhiên là gồm cả Dương Đoan Hoa trong đó.
Ý tứ của Ngô Ứng Long chính là tán thành cái sự “không liên quan, không quan hệ” này!
Đối thoại ngắn ngủi kết thúc, ai nấy đều trở về với trí của mình, xem như cuộc nói chuyện nhỏ chưa hề tồn tại, chưa từng xảy ra.
Ngô gia trang viên nhã nhạc ca cơ vẫn tiếp tục nhảy múa, rượu thịt liên tiếp được đang lên, hoan nhạc kéo dài cho đến tận nửa đêm mới kết màn.
Tận hứng một đêm, sáng sớm Đỗ Anh Hào vừa mới trở lại liền bị Công Đàm kéo đến chỗ của Đỗ Anh Vũ, chưa kịp phản ứng thì đã bị thằng nhóc này đỗi thẳng mặt.
- Ngươi thật sự cho rằng ngươi thông minh? - Đỗ Anh Vũ liếc mắt nhìn Đỗ Anh Hào, chậm rãi nói.
Đỗ Anh Hào đối diện với chất vấn thì lặng yên không đáp.
Đỗ tiểu tử thấy vậy bèn lắc đầu nói tiếp:
- Trị ngọn không trị gốc, uống rượu độc giải khát mà thôi.
- Thế nhưng... - Đỗ Anh Hào có chút không phục, muốn nói nhưng rất nhanh kịp ngưng.
Vì hắn bản thân không phải kẻ ngu, sau một đêm cũng dần nhận ra vấn đề.
Ân oán giữa Ngô gia và Đỗ Anh Vũ đã kết, không thể dùng cách lưu manh này để hoá giải.
Xem như để cho đám Đặng Hoài thế tội, để cho Ngô gia nhất thời không có bằng chứng kết tội Đỗ Anh Vũ hành hung Ngô Luân...
Thế nhưng như vậy thì sao?
Ngô Luân hắn có miệng, hắn có thể nói à.
Kể cả Đỗ Anh Vũ một mực chơi bài lưu manh, nhất quyết không nhận, nói không có bằng chứng, không có nhân chứng, Ngô gia cũng không thể buộc tội được hắn.
Vậy thì sao?
Ngô gia cần bằng chứng sao?
Chuyện đùa!
Vậy nên mới nói, một khi kết oán, vậy thì không thể đơn giản như vậy mà giải quyết, theo sau đó Đỗ Anh Vũ và cũng có thể cả là cả Đỗ gia phải chuẩn bị tinh thần cho việc bị Ngô gia nhắm vào.
Cổ nhân nói chỉ có trăm ngày làm tặc chứ không có phòng tặc trăm ngày, không ai có thể đề phòng trả thù cả đời được.
Cách làm của Đỗ Anh Hào thì Đỗ Anh Vũ bản thân nghĩ ra từ lâu, thế nhưng hắn không có làm, ngược lại càng muốn giữ Ngô Luân lại, ít nhất trong tay có một quân cờ phòng Ngô gia ném chuột vỡ bình.
Ngoài ra còn có một ý tứ khác hơi đê hèn một chút chính là nếu Đỗ Anh Vũ có thể giữ Ngô Luân lại, Dương Đoan Hoa nàng ta cũng chạy không thoát khỏi liên quan, dù gì thì người cũng là do nàng bắt.
Nếu Ngô gia muốn động thủ với Đỗ Anh Vũ, tự nhiên cũng phải suy tính đến Dương Đoan Hoa, suy tính đến Dương gia sau lưng nàng.
Hiện tại thì tốt rồi, quân cờ duy nhất cũng mất, kế hoạch muốn mượn thế của Dương gia cũng không thể nữa, Đỗ Anh Vũ mất hết tính chủ động, thế nên cái kế sách thay mận đổi đào này của Đỗ Anh Hào hắn hoàn toàn không có hài lòng.
Hiện tại hai người đối mặt, Đỗ Anh Vũ hắn cũng chẳng có tâm tình muốn mắng chửi người, từ đầu đến cuối hắn đều nói rất bình thản nhẹ nhàng, giải thích đến đâu thì Đỗ Anh Hào dường như cúi đầu đến đó.
Chuyện của Đặng Hoài thì Đỗ Anh Vũ hắn cũng vừa mới hay tin, đối với vấn đề này cũng thử phân tích một hồi, sau cùng đưa ra một đáp án khả dĩ.
Đây chính là có kẻ vừa ăn cướp vừa la làng!!
Nhìn Đỗ Anh Hào, hắn thở dài nói:
- Chiếc quạt đó là vật Đại hoàng tử bảo ngươi giao cho Đặng Hoài đúng chứ?
Đỗ Anh Hào nghe thấy vậy thì trợn mắt há mồm, có chút cả kinh, lắp bắp:
- Cớ... cớ sao lại nói như... như vậy?!
...
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi