Mặt trời từ từ lên cao, ánh nắng nhạt của trời đông lúc ban trưa len lỏi vào trong gian khách phòng biệt lập tại Địa Khu Luy Lâu Khách Sạn.
Đỗ Anh Vũ thông qua cửa sổ, liếc mắt nhìn ra ngoài bầu trời, cảm thấy hẳn đã đến lúc nên rời đi.
Hắn là muốn trở về kinh thành trước khi trời tối, vậy nên lúc này hiện tại nên khởi hành, nấn ná thêm nữa liền muộn.
Quay sang phía đối diện, nhìn một mặt đăm chiêu Thành Quảng Hầu, Đỗ tiểu tử làm ra vẻ ngại ngùng nói:
- Hầu Gia, không còn sớm, tiểu tử cũng nên rời đi rồi... Hầu gia, đề nghị của ta, ngài cứ suy nghĩ cho thật kĩ, tiểu tử xin cáo biệt.
Vừa nói, hắn vừa đứng dậy chắp tay bái chào.
Ở phía bên kia, Thành Quảng Hầu cả người vẫn lâm vào trầm tư, tại chỗ tiêu hoá lượng thông tin mà Đỗ Anh Vũ vừa ném cho hắn, hoàn toàn không để tâm cái tên tiểu tử này đang nói cái gì.
Chỉ đến Đỗ Anh Vũ nhắc đến lần thứ 3 thì hắn mới giật mình tỉnh lại, khuôn mặt phúng phính cười cười, làm ra vẻ ái ngại đáp:
- Nhanh như vậy à, ta còn muốn mời công tử ở lại dùng bữa trưa với ta đấy.
Đỗ Anh Vũ nghĩ đến cái cảnh tên mập này hắn ăn điểm tâm khi nãy thì liền vội vã lắc đầu, ha ha nói để lần sau rồi nhanh chân chuồn đi mất.
Sự thật hiện tại tên tiểu tử này chính là đói sắp lả người rồi, phải nhanh chóng đi nạp lương thực không thì ngất mất.
Hơn thế nữa Đỗ Anh Vũ hắn hiểu làm gì cũng phải có độ, đặc biệt trong chuyện hợp tác thì càng phải cần cùng đối phương giữ một khoảng cách nhất định.
Làm ăn là làm ăn, tình cảm là tình cảm, có thể đánh bài tình cảm bên trong việc làm ăn nhưng phải vừa đủ, không thể nhập nhằng hai bên.
Nhìn chân ngắn Đỗ tiểu tử rời đi, lúc này Lý Càn Nghĩa vẫn đang nghĩ mãi về chuyện Đỗ Anh Vũ vừa nói với mình.
Nghênh Phượng Các?
Thương xá?
Trung tâm thương mại?
Cái khái niệm này đối với một tay đi buôn như Thành Quảng Hầu vừa quen vừa lạ.
Chợ hay phố buôn hắn chẳng lạ lẫm gì, thế nhưng khi Đỗ Anh Vũ nói đến một cái quần thể kiến trúc to lớn tập trung những món hàng đắt giá chuyên phục vụ những người có gia thế thì Thành Quảng Hầu hắn thật không quen thuộc.
Trên đời thật sự tồn tại một nơi như vậy sao?
Dù sao thời kì này thương nhân vẫn bị cho là mạt hạn, muốn bán đồ quý cho giới quý tộc thì trước phải đánh tiếng, sau thì tự thân đến phủ hai tay dâng lên.
Trong suốt quá trình đó cánh thương nhân sẽ phải làm việc trực tiếp với hạ nhân trong phủ, có thể gặp được chủ nhân hay không thì còn phải cầu may mắn, mà bán đồ cho quý tộc thương nhân xưa nay sẽ luôn bị ép giá, may mắn gặp được một tên sĩ diện hão thì còn đỡ, nếu gặp kẻ bủn xỉn thì ối dồi ôi luôn.
Biết là thiệt thòi thế nhưng không bán không được, cái đạo lý mang Ngọc có tội thì cánh lái buôn ai ai cũng phải biết, vậy nên nếu tình cờ có được đồ quý thì còn không biết đây là phúc hay là hoạ nữa
Thế nhưng nếu Trung Tâm Thương Mại mở cửa thì nó sẽ là một hình thức khác, bọn hắn thay vì trực tiếp bán cho quý tộc thì có thể bán ở đây, lợi nhuận chưa biết thế nào thế nhưng so với trước kia bị người ép giá thì tốt hơn nhiều.
Mà ở chiều ngược lại, đám quý nhân kia muốn săn đồ quý sẽ phải tự thân mà tới đây mua hàng, không phải là lén lút mà là mua công khai.
Thành Quảng Hầu thừa hiểu với cái tâm lý ganh đua không quý không mưa của đám quý tộc, giá cả có thể đẩy lên tận trời.
Lý triều có gì? Có Vàng!!!
Lý triều quý tộc giàu có không? Là nứt đố đổ vách!!
Đỗ Anh Vũ nói rõ, Trung Tâm Thương Mại chuyên mua chuyên bán, nói trắng ra chính là làm bình đài, cấu nói giữa người muốn bán và người muốn mua vậy nên số vốn là có thể quay vòng, dòng tiền vận chuyển liên tục.
Đương nhiên cái khái niệm kích cầu mua sắm mà họ Đỗ nói Thành Quảng Hầu hắn chỉ hiểu mù mờ, thế nhưng tên mập này là chú ý đến phía sau.
Muốn đa dạng mặt hàng mà không đủ vốn sao? Không lo, còn có một hình thức khác là cho nhận kí gửi hàng hoá, Trung Tâm Thương Mại đóng vai trò trung gian làm nơi bày bán.
Cái này... chính là lật ngửa lại hình thức buôn bán đương đại, không làm cũng có ăn à!
Một trái bánh thơm ngọt hiện ra trước mắt khiến Lý Càn Nghĩ trong thấy đã thèm.
Hắn cũng tương đối lý trí, hiểu tại sao Đỗ Anh Vũ lại chia sẻ dự án này cho một người ngoài cuộc như hắn.
Đơn giản việc này nói ra thì dễ dàng, thế nhưng muốn làm người đứng trung gian giữa các quý tộc thì tất nhiên thân phận không thể thấp được.
Ban đầu Đỗ Anh Vũ muốn mới Tô Chính, dù sao Tô thị Tiền Trang hình thực vận doanh có chút tương tự, Tô Chính lại là đại lão trong giới kinh doanh, hoàn toàn dễ làm, bản thân tên này cũng lần đầu nghe thấy cũng vô cùng hứng thú...
Thế nhưng hắn nói bản thân hắn thân phận không đủ, chỉ là thể âm thầm trong bóng tối trợ giúp vận doanh, không thể đứng ra làm người đại diện.
Đỗ Anh Vũ thân phận cũng miễn cưỡng hợp cách, chỉ có điều tuổi của hắn quá nhỏ, nói chuyện với các đại nhân vật luôn bị thấp hơn một bậc, hơn nữa bình thường Đỗ công tử bận trăm công nghìn việc, không thể lúc nào cũng có thể xuất hiện để trấn tràng được.
Thế nhưng Thành Quảng Hầu thì khác.
Hắn thân là người trong hoàng tộc, lại còn là cha của Tam hoàng tử, thân phận lẫn bối phận đều lớn, khắp Đại Việt này hiếm có kẻ nào không cho hắn mặt mũi, đặc biệt hơn nữa còn hàng này đối với việc kinh doanh cũng là kẻ lõi đời.
Đỗ Anh Vũ vừa thấy liền có thể khẳng định, Thành Quảng Hầu chính là nhân tuyển phù hợp mà hắn tìm kiếm bấy lâu nay.
Nhìn Đỗ Anh Vũ thảo luận từ tốn là vậy chứ thật tâm hắn là đang cầu người chết mẹ, hiện tại đã thả dây câu, mồi cũng đủ lớn, Đỗ tiểu tử úp úp mở mở chính là để đối phương thèm thuồng, sau thì tự chủ động mà đi tìm hắn.
Hợp tác không phải là vậy sao?
Ai cần nhiều hơn thì kẻ đó chịu thiệt.
Đỗ tiểu công tử chính là không chịu thiệt.
Lúc này, lão Nội thị cũng là cùng Dương Tự Minh nói chuyện xong xuôi, vừa vào bên trong liền thấy Thành Quảng Hầu đang đi đi lại lại trong phong, nhìn tên mập cả người trầm ngâm, miệng thì lẩm nhẩm linh ta linh tinh giống như niệm thần chú thì lão liền bật cười, lắc đầu nói:
- Thế nào? Kẻ này không tệ đúng chứ?!
- Nào chỉ có không tệ! - Thành Quảng Hầu thốt lên, ngưng lại một chút, khuôn mặt lộ vẻ phức tạp, hắn nói tiếp:
- Ta thật sự muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong có chứa cái gì? Đây là thân chi lai bút, là tương lai của thương mại...
Lúc này đến lượt lão Nội thì sửng sốt, không biết Đỗ Anh Vũ là nói cái gì khiến tên mập này xúc động đến vậy.
Ngưng lại đánh giá thái độ tên này một hồi, cảm thấy không phải là giả, trên khuôn mặt béo tròn hiện ra vẻ quyết tâm, nhìn thấy biểu hiện này, lão nhân liền nói:
- Ngươi là muốn cùng hắn làm sao?
Thành Quảng Hầu híp mắt, nở nụ cười như hồ ly, vuốt ve râu cằm, đáp:
- Nói ta không động tâm thì là giả, thế nhưng vẫn còn phải suy xét, hơn nữa Đông Hải sau này không phải là địa phận của Côn nhi con ta sao? Sớm đến trước giúp hắn mở đường cũng không tệ.
Lão Thái Giám đầu gật gù, không tiếp tục mở miệng nói chuyện.
Việc Đông Hải sau này Bệ Hạ toan giao lại cho Tam Hoàng Tử Lý Dương Côn tự nhiên Thành Quảng Hầu hắn cũng biết, đó cũng chính là một trong nhưng mục đích để hắn muốn sớm tiếp cận Đỗ Anh Vũ.
Nói thật việc này Đỗ tiểu tử là ăn thiệt thòi, Tân Tân khổ khổ xây dựng lên Đông Hải, giờ lại có nguy cơ may áo cho người.
Đỗ Anh Vũ thì tương lai cũng đã được Bệ Hạ quy hoạch vào triều làm quan, việc vứt hắn ta Đông Hải chung quy cũng chỉ là kế tạm thời.
Ban đầu Lão Nội Thị là tán thành, chỉ là khi biết mối quan hệ giữa Đỗ Anh Vũ cùng người Tráng ở phía bắc, đột nhiên trong đầu lão sinh ra những ý tưởng khác lạ...
Nói tóm lại vẫn là để xem tương lai rồi tính toán.
Trong phòng đột nhiên xuất liên hai pho tượng người trầm tư, lão Thái Giám thì nghĩ đến chuyện quân cơ, Lý Càn Nghĩa thì lại suy tư chuyện kiếm tiền.
“Nghênh Phượng Các sao? Ta là phải đến xem một chuyến mới được!” Thành Quảng Hầu liếm môi, nghĩ thầm trong lòng.
Hắn là không chờ đợi được đến đến nhìn xem cái khu Thương Xá là Đỗ Anh Vũ đã xây dựng trông như thế nào.
...
Cùng thời điểm này, Đỗ Anh Vũ cùng Nguỵ Quốc Bảo đã lên xe ngựa chạy về phía cảng sông, chỗ ba chiếc thuyền của hắn đang neo đậu, tại nơi đó Quách Vân cùng Đào Thuấn đã vận chuyển hết đồ đạc lên thuyền đợi sẵn.
Vừa nhìn thấy Đỗ tiểu tử xuất hiện, họ Quách đã cắn nhằn nói:
- Làm gì lâu vậy? Chúng ta đợi ngươi nửa ngày rồi.
Đối với tên này lèm bèm, Đỗ tiểu tử lựa chọn bỏ ngoài tai, không quan tâm đến, ánh mắt hướng về chỗ Đào Thuấn đứng bên cạnh, bình thản nói:
- Xong xuôi hết chưa?
- Rồi! - Đào Thuấn gật đầu.
- Vậy thì lên đường! - Đỗ tiểu tử cười mỉm, phất tay một cái, lập tức ra lệnh xuất phát, mục tiêu trong ngày chính là hướng về Đông Cảng kinh thành.
Công tử vừa có lệnh, thuyền lớn liền căng buồm, thuyền phu vận mái chèo, đón gió Đông Bắc mà đi.
Đứng lại mũi thuyền, ba tên tiểu tử híp mắt cùng nhìn về phía xa xăm.
Nhà của bọn hắn là ở đó.
Xa nhà một năm, lãng tử cũng nên trở về.
...
Khoảng một canh giờ sau.
“Vẫn là để hắn chạy mất!”
Tại Luy Lâu Khách Sạn lúc này, trường bào kim sa Ngô Thanh Trà sắc mặt không tốt, âm thầm nên nắm đấm nhỏ lên trên mặt bàn.
Nếu không phải tên nhị ca vô dụng của nàng hiện tại vẫn nằm liệt giường, khiến nàng không thể không vì lấy lòng phụ thân mà làm bộ chăm sóc thì nàng hẳn là có thể đến đây sớm hơn rồi.
Vì muôn cùng Lý An Bình đồng hành về kinh, Ngô Thanh Trà một bên phải nịnh bọt Ngô Bá Hạo, một bên thầm cầu khẩn Đỗ Anh Vũ có gan thì đừng chạy.
Cổ nhân dạy không sai, cá và tay gấu không thể cùng có.
Nàng vừa lúc chạy đến chính là hay tin Đỗ tiểu công tử đã chuồn đi mất từ lâu, cả người nàng lập tức run rẩy, hận đến nghiến răng kèn kẹt.
Bên cạnh, Lý An Bình khi hay tin cũng liền lộ vẻ thương cảm, quay sang nói chuyện với Dương Đoan Hoa.
- Hoa... Hoa tỷ, hắn... ngoài thư tay ra còn để lại cái gì nữa không?
Dương Đoan Hoa nhún vai lắc đầu, tiểu công chúa trông liền hiểu.
Tên này chính là vậy, ngủ với người ta xong liền quệt miệng co giò chạy mất dạng.
“Lần sau, ta... ta liền không... không cho ngươi ôm nữa!” Tiểu Bình Tử cũng biết giận, lộ dáng vẻ quyết tâm trừng phạt hắn.
Kỳ thật là nàng toan bảo không cho hắn gặp mình, thế nhưng bản thân lại không nỡ, lui lại một bước thành không cho hắn ôm mình.
Đây là sự trừng phạt lớn nhất mà Lý An Bình có thể nghĩ ra.
Ngô Thành Trà liếc liếc sang chỗ Lý An Bình, thầm nghĩ chị họ cùng tên đó quen thuộc như vậy, nếu mình cứ bám dính lấy, thể nào cũng có thời cơ tóm được tên tiểu dâm tặc này.
Hơn nữa cùng với Lý An Bình ở chung, nàng siêu thích!
Lúc này, lão Nội thị lại thình lình xuất hiện, nhìn bên trong phòng 3 thiếu nữ với ba biểu lộ khác biệt, Lý An Bình như con thỏ nhỏ thất vọng, Ngô Thanh Trà thì như một con ly miêu giận giữ nhưng lại có có chút hưng phấn, còn Dương Đoan Hoa thì vẫn một dạng không tim không phổi như xưa...
Thật kì quặc?!
Lão nhân thoáng cảm thấy khó hiểu, sau thì cũng chẳng quản, ho khan một tiếng đánh động đám người, nói:
- Công chúa, Huyện chúa, chúng ta nên về kinh thôi.
Tiểu công chúa khe khẽ gật đầu đáp lại, Ngô Thanh Trà thì mạnh bạo hơn, nàng tựa như một còn sóc nhỏ chạy tới chỗ lão Nội thị, vung vung tay áo của lão, ra vẻ nũng nịu:
- Đại Bá, có người bắt nạt Thanh Trà, Đại Bá người nhất định phải làm chủ cho ta.
- Đừng có hố nháo! - Lão nội thị lườm qua chỗ nàng, Ngô Thanh Trà le ra lưỡi nhỏ, ngoan ngoãn đứng lui sang một bên.
Đối với vị “tiểu ma nữ” cháu gái này lão nhân gia cũng hết cách, chỉ có thể lơ nàng đi, quay sang chỗ Lý An Bình, lão nói tiếp:
- Lần này Đàm An không theo hầu công chúa được, lão sẽ đến thay, ngoài ra còn có một tên hộ vệ, giới thiệu cho công chúa một chút làm quen.
Hộ vệ? Làm quen?
Lý An Bình lộ ra vẻ nghi hoặc.
Vừa dứt câu, lão nhân quay ra phía ngoài cửa, hô một tiếng “vào đi.”
Từ bên ngoài, một thiếu niên mũi cao mày kiểm, cả người cao ngất tiến vào bên trong , gã này cả người có chút lạnh, nhìn qua một vòng rồi lần lượt bái chào từng vị.
Từ công chúa, huyện chúa, cho đến lúc nhìn bộ dạng cười như không cười của Dương Đoan Hoa, khuôn mặt lạnh như tiền của hắn mới lộ ra chút xúc cảm phức tạp.
Dương Đoan Hoa nhìn tên hộ vệ này, ha hả cười nói:
- Tự Minh, ngươi xuống giá đến độ này rồi sao?
Dương Tự Minh đối với lời trêu trọc của Dương Đoan Hoa làm bộ không nghe thấy.
Nhìn thấy một gã đẹp trai xuất hiện, đám thị đứng phía sau ánh mắt liền sáng rực lên, tiểu công chúa thì ra vẻ lạnh nhạt, đối với hắn gật đầu, Ngô Thanh Trà thì híp mắt đánh giá tên này một vòng, trong lòng không hiểu sao dấy lên cảm giác lo ngại không tên.