Thành Khành Hầu cùng Thành Chiêu Hầu xuất thân từ một mạch, là hậu nhân của Đông Chinh Vương Lý Lực.
Chính vì xuất thân như vậy nên từ nhỏ đến lớn địa vị hai người tại bên trong hoàng tộc có chút lúng túng.
Nói về Đông Chính Vương Lý Lực thì phải nhắc qua đến đại sự lớn nhất mà hắn từng làm...
Đó chính là tham dự vào Biến Loạn Tam Vương năm đó.
Không sai, hắn chính là một trong Tam Vương muốn lật đổ Thái Tông khi đó còn là Thái Tử.
Sau khi loạn Tam Vương bị bình, Vũ Đức Vương tử nạn, Đông Chinh Vương cùng Dực Thánh Vương quy hàng, được Thái Tông tha bổng giữ lại tước vị, thế nhưng thực quyền gần như không còn, con cái về sau cùng không được nắm quyền hay trọng dụng, phải đến đời thứ ba, khi có một nhân vật có quyền hành quá lớn, Nhân Tông Bệ Hạ không còn cách nào khác phải sự dụng hậu nhân của Đông Chinh Vương năm nào làm quân cờ tối hậu, đó không ai khác chính là hai anh em Lý Càn Phong cùng Lý Càn Nguyên.
Hai người lúc còn trẻ sớm đá triển lộ một thân tài hoà, chỉ còn thiếu một thời cơ để đi lên, kết cả bọn hắn là chờ tới được.
Năm đó Thành Diên Hầu một tay che trời, quyền lực bao trùm đến cả Bệ Hạ hắn cũng không chút nể mặt, đỉnh điểm chính là việc hắn thấy Nhân Tông Bệ Hạ không con, bản thân thì có trưởng tử, hắn liền toan muốn ép Bệ Hạ cho con mình trở thành Thái Tử.
Kết cục nếu không phải Thành Khánh Hầu trước quy phục, sau phản bội đâm sau lưng Thành Diên Hầu một đao thì có lẽ triều đình hiện tại thế cục đã khác.
Thành Diên Hầu chết, Thành Khánh Hầu ăn no, từ một kẻ bị đồng tông hắt hủi hắn vươn mình trở thành vương hầu quyền lực nhất.
Rồi dần dà trở thành một Thành Diên Hầu thứ hai.
Thế nhưng hiện tại thời thế đã khác, Bệ Hạ trong tay có binh quyền, bản thân cũng đã lập cháu ruột Lý Dương Hoán làm Thái Tử, đặc biệt hơn nữa Thành Khánh Hầu hắn không phải là thế lực duy nhất có thể ảnh hưởng hoàng vị.
Em trai hắn Thành Chiêu Hầu cũng là.
Nếu hai anh em nhà này là liên thủ với nhau, Nhân Tông Bệ Hạ thật sự sẽ phải lo lắng một phen, thế nhưng trước đó nhiều năm, bản thân người đã tiên hạ thủ vi cường, cắm vào giữa đôi huynh đệ này một cái gai, khiến hai người không bao giờ có thể hoà hợp được như trước.
Đó là một nữ nhân gọi Nguyễn Vân Uyển.
Nguyễn thị lúc đó còn chưa tính môn phiệt, ở vùng đồng bằng sông Mã bọn hắn có thể là gia tộc lớn nhất, thế nhưng quyền lực tại trung ương tương đối ít ỏi.
Bọn hắn lúc đó cần một người làm cầu nối để có thể vươn vòi bạch tuộc đến kinh thành, ban đầu lựa chọn chính là Thành Khánh Hầu Lý Càn Phong.
Lúc đó Lý Càn Phong tuổi trẻ tài cao, thân phận cùng có, chỉ còn thiếu một cỗ thế lực sau lưng làm chỗ dựa, là nhân tuyển quá mức thích hợp.
Thành Diên Hầu quyền lực lớn nhất nằm tại chư quân vùng phía Bắc, thế nên đối với phương Nam Nguyễn thị gần như không có chút ảnh hưởng nào cả, bọn hắn là không sợ Thành Diên Hầu.
Nhân Tông Bệ Hạ lúc đó cũng biết tên em họ này của mình là kẻ có dã tâm, không phải vật trong ao, hiện tại đồng lòng diệt đi một con hổ dữ là Thành Diên Hầu, chỉ e không lâu sau đó sẽ tạo thành một con Tham Lang nguy hiểm không kém, đặc biệt là phía sau con sói này luôn ẩn hiện có một còn hồ ly gian xảo.
Vậy nên trước mắt là phải để cho sói và hồ ly tách nhau ra đã.
Lúc đó Thành Khánh Hầu đang là chân chó trung thành của Thành Diên Hầu, thân tín tiểu đệ chỉ đâu đánh đấy, hai người đồng hành mang quân bình loạn Tây Bắc, Hà thị lúc đó vẫn là gia tộc quyền lực nhất ở đây, Thành Diên Hầu là muốn tác hợp cho Thành Khánh Hầu cùng với Hà thị, bản thân đã sớm có người trong lòng là Lý Càn Phong tự nhiên không muốn, thế nhưng cũng không thể trước mặt trực tiếp thoái thác nên đánh trả lời nước đôi.
Không từ chối cũng không tán thành.
Biết được chuyện này, lão nội thị cùng Nhân Tông Bệ Hạ hợp mưu loan tin Thành Khánh Hầu cùng Hà thị kết hôn tại Tây Bắc, chuyện này đến tai Nguyễn thị thiên kim tự nhiên khiến nàng thất vọng cùng cực.
Cùng thời điểm, Thành Chiêu Hầu Lý Càn Nguyên thân cô thế cô tại Kinh thành bị các thế lực của Thành Diên Hầu ép đến không thở nổi, Nhân Tông Bệ Hạ thì sống chết mặc bay, chỉ đến lúc lấy hắn rơi vào đường cùng mời bày ra cho hắn một kế.
Không muốn chết thì phải tìm cường viện.
Mà lúc đó không có cường viện nào tốt hơn Nguyễn thị.
Sau cùng Nhân Tông Bệ Hạ ban hôn, tác hợp Lý Càn Nguyên cùng Nguyễn Vân Uyển, Thành Chiêu Hầu từ đó có Nguyễn thị làm chỗ dựa nên thoát nạn.
Đến thời điểm Thành Khánh Hầu mang tin chiến thắng từ Tây Bắc trở về thì mọi thứ đã muộn, gạo đã thành cơm.
Haizz!
Ngỡ rằng là bản thân tiếp theo phong quang vô hạn, quyền lực cùng người thương đều song toàn, đi lên nhân sinh đỉnh phong, Lý Càn Phong nằm mơ cũng không có ngờ vừa mới trở về đã nhận tin sét đánh rằng em đã lấy chồng, mà con mẹ nó lấy ai không lấy lại lấy đúng em trai mình.
Từ đó trở đi giữa hai anh em hình thành một vệt rạn không bao giờ có thể lành.
Sau đó Thành Khánh Hầu cưới em họ của Thành Diên Hầu là Hà thị, sinh Đại hoàng tử Lý Dương Quân.
Tưởng như đã thành người một nhà, Thành Diên Hầu hắn không còn bận tâm Lý Càn Phong phía sau lưng nữa, đặc biệt là sau khi sinh Lý Dương Quang, hắn càng trở nên kiêu căng khó bảo, cường hoành độc đoán.
Vào điểm hắn chuẩn bị ép Bệ Hạ nâng con trai của mình của lên Thái Tử vị thì kết cục bị người phản bội, tất nhiên không ai khác ngoài Thành Khánh Hầu Lý Càn Phong.
Thời cơ tới, Nhân Tông Bệ Hạ cùng Thành Chiêu Hầu cũng trợ lực, chính thức diệt đi Thành Diên Hầu, phân chia lại quyền lực.
Quả nhiên vào lúc ngươi phong quang rực rỡ nhất cũng chính là lúc ngươi nguy hiểm nhất.
Cây đổ, đàn khỉ chạy, các tiểu gia tộc xưa dựa vào uy thế của Thành Diên Hầu nay phải nhanh chóng tìm lấy một chỗ dựa mới.
Rõ ràng lúc đó Thành Khánh Hầu cùng Thành Chiêu Hầu là hai điểm tựa tốt hơn cả.
Có lẽ vì áy náy việc trước kia, Thành Chiêu Hầu gần như nhường hết lại cho Thành Khánh Hầu, để cho anh trai mình trở thành người có quyền lực lớn nhất Tây Bắc.
Sự tình này từ đầu đến đuôi không nhiều người biết, mà có biết thì cũng chẳng ai làm rùm beng, việc đấu đá mọi bộ thời nào cũng có nên sẽ chẳng mấy người để tâm.
Chỉ đáng thương con nhỏ.
Lý Dương Quang tuổi nhỏ mồ côi, kì quái là hắn lúc đó cảm giác như là đắc đạo, không có chút hận ý nào cả, ngược lại còn nói cha hắn dám cả gan áp chế Bệ Hạ, gây ảnh hưởng xấu đến Đại Việt, vậy nên hắn đáng chết!
Đại hoàng tử Lý Dương Quân hắn cũng không dễ dàng gì, mẹ hắn Hà thị căm hận Nguyễn Vân Uyển nữ nhân kia đến tận xương tủy, thế nên mối thù ghét đó bị đẩy sang cho con trẻ, dẫn đến việc từ nhỏ lớn lên hắn đã căm ghét Lý Dương Xuân rồi.
Nhị Hoàng Tử Lý Dương Xuân thì khá hơn một chút, chỉ có điều mẹ hắn lại không thích kinh thành, hắn vừa muốn ở với cha, vừa muốn ở với mẹ nên thỉnh thoảng phải ở chỗ này chỗ kia.
Chuyện xưa đến đây là hết.
Trở lại thời điểm hiện tại, hai vị hầu gia gặp gỡ, kết cục tan rã trong không vui.
Thành Khánh Hầu một mình lên xe ngựa, trở về phủ đệ, suốt chặng đường đi, vẻ mặt hắn một dạng thầm trầm.
Thành Chiêu Hầu hẹn gặp Thành Khánh Hầu sau nhiều năm tự nhiên không phải tới để trêu tức hay khoe khoang.
Hắn là tới để cảnh tỉnh anh trai mình rằng tình thế của hắn hiện tại cùng Thành Diên Hầu năm đó không khác biệt mấy, chi duy nhất khác một điểm chính là Thành Khánh Hầu thế lực hiện tại kém hơn Thành Diên Hầu năm đó rất nhiều.
Sau trận chiến tại Ma Sa Động, Thành Khánh Hầu hắn bị chỉnh lại một lần, ở Tây Bắc danh tiếng cũng như thực quyền của hắn cũng bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Tại phía Trung ương triều đình, quyền lực không còn tập trung vào một tập đoàn nào cả mà bị phân tán ra rất nhiều, đặc biệt từ nhiều năm trước, Nhân Tông Bệ Hạ đã nâng lên các Tân Quý gia tộc dùng làm đối trọng với môn phiệt, Lưu gia cùng Mạc gia hai đại gia tộc như vậy, Tân Quý hoàn toàn không bị chịu ước thúc giống như các quý tộc cũ, quyền lực của bọn hắn là do Bệ Hạ cho, vậy nên chỉ có thể toàn lực ủng hộ Bệ Hạ.
Vừa may mắn lại vừa không may.
Mạc Hiển Tích cùng Mạc thị gặp nạn, Mạc Hiển Tích thân trong lao tù, Mạc thị bị người người quản chế điều tra, nếu đây không phải là Tân Quý của Bệ Hạ thì hẳn đã bị thẳng tay chém đầu xét nhà như Tô Hậu cùng Đỗ Sùng nắm xưa.
Đối với Thành Khánh Hầu, Thành Chiêu Hầu thẳng thắn nói:
- Bệ Hạ lúc còn nhỏ thì có Lý Thái Uý cùng Thái Hậu, lớn lên một chút thì có Thái Sư Lê Văn Thịnh, sau thì có Thành Diên Hầu...
- Thứ trên đời Bệ Hấn không ưa nhất... chính là quyền thần, chính là bản thân lại bị thần tử áp chế, đại ca, ngài còn sống chính vì hai chúng ta áp chế lẫn nhau, chỉ cần một trong hai chúng ta bị diệt thì người còn lại cũng sẽ vong, không có lựa chọn khác.
Lặng người trong xe, Thành Khánh Hầu hắn nén không được, bật ra một nụ cười uất ức.
Sau cuộc chiến tại Ma Sa Động, bản thân hắn đã đi dạo qua quỷ môn quan một vòng, chỉ là em trai hắn thế quá lớn, Bệ Hạ cần có hắn làm vật áp chế em trai mình thế nên mới để cho hắn sống.
Cái cảm mình phải mang ơn địch nhân thật sự khiến Thành Khánh Hầu khó chịu hơn cả chết.
Hai bàn tay hắn miết chặt lại, giận đến run người.
Hắn không muốn...
Thế nhưng hắn lại không thể không cùng đối phương hợp tác.
Con mẹ nó.
Càn Đức!
Ngươi không phải muốn nhìn thấy chúng ta đấu sao?
Được!
Chúng ta liền đấu cho ngươi xem!
...
Thời gian trôi dần về đến hoàng hôn, tại phía xa có một toà thương thuyền vượt qua quan khẩu, từ từ nhập Đông cảng Kinh thành.
Cảm nhận mùi vị của quê hương bên trong không khí, Quách Vân nhịn không được ngửa đầu cười to nhìn như một thằng ngốc.
Đào Thuấn đứng bên cạnh trước thì đưa mắt khinh bỉ sau thì cũng nín không được mà bật cười.
Chỉ duy Đỗ Anh Vũ là không gia nhập vào “Đồ đần” tổ hai người này, vẫn luôn một mực khinh bỉ bọn hắn.
Quách Vân thấy thái độ của họ Đỗ thì bĩu môi, nói đây không phải quê gốc của ngươi, tất nhiên là ngươi không cảm nhận được.
Đỗ Anh Vũ chỉ cười lắc đầu, không đáp.
Quê gốc của hắn chính là tại Kinh Thành.
Chỉ là khác biệt thời không, đã không thể nào quay về được nữa mà thôi!
Thuyền cập bến, Hàng hoá trên tàu được đám thuyền phu nhanh chóng mang vào bên trong kho của Tây Xưởng đặt tại Đông Cảng.
Vừa bước xuống thuyền, ba thiếu niên nhìn nhau một chút rồi đồng loạt chắp tay bái biệt.
Ba người chia tách, mỗi người lên một chiếc xe ngựa chạy theo ba hướng khác nhau.
Tự nhiên đây chỉ là tiểu biệt, bọn hắn sẽ rất nhanh gặp lại.
Trần Kình không tại, Công Đàm cũng không, Nguỵ Quốc Bảo lại phải thay thế làm người đánh xe cho Đỗ tiểu công tử, ngồi trên xe, hắn lỡ đãng thông qua cửa sổ nhìn ra bên ngoài, nhìn cảnh vật kinh thành lúc chợp tối vừa xa lạ lại vừa thân thuộc, đột nhiên nỗi niềm của kẻ xa quê ùa về, hắn liếc mắt về chỗ tên xa phu bất đắc dĩ của mình, nói:
- Quốc Bảo, nhớ quê sao?!
Ngụy Quốc Bảo thoáng chốc bất ngờ, cả người khẽ run rẩy.
Hình ảnh Ma Sa Động ngày đó cháy rực trong biển lửa làm sao hắn quên được.
Quê hương hắn... đã sớm cháy thành tro tàn rồi.
Họ Nguỵ lặng người một chút rồi miễn cưỡng nở nụ cười, nói:
- Không nhớ!
Nghe cái giọng run run của tên thuộc hạ, Đỗ Anh Vũ trong lòng cũng thở dài, im lặng, sau nửa ngày hắn mới nói tiếp:
- Chờ ta, rất nhanh liền có thể giúp ngươi dựng lại quê hương mình.
- Không cần đâu công tử! - Không nghĩ tới Nguỵ Quốc Bảo lại lắc đầu từ chối, hắn sảng khoái mà nói:
- Ta nghĩ kĩ rồi, ở đâu không quan trọng, Ma Sa Động dân chúng ở đâu, nói đó chính là quê hương của ta!
Đỗ tiểu tử nghe thấy vậy trước thì sửng sốt, sau thì cũng bật cười, gật gù tán đồng.
Thân nhân ở đâu, nhà liền ở đó, xưa nay không phải là như vậy sao?
Ta cũng có thân nhân đang chờ, nơi này Đỗ Anh Vũ ta cũng có nhà đề về.
Một chủ một tớ đánh xe, rất nhanh liền về tới cửa Đỗ phủ.
Đỗ tiểu tử phi thân xuống xe, nhìn chiếc cổng sơn son thếp vàng trước mặt mà nhịn không được bồi hồi.
Cha! Mẹ! Ta đã về!
Đỗ Anh Vũ nín không nổi cảm xúc, lập tức tiến lên đẩy cửa.
Thế nhưng.... con mẹ nó hắn là đẩy không được.
Ách! Hiện tại Đỗ công tử mới để ý, Đỗ phủ là khoá cửa ngoài!
Chớp chớp đôi mắt, chút xúc cảm vừa mới dâng trào trong người hắn liền lặn mất tăm như bọt nước.
Đương lúc không biết làm sao bây giờ thì từ phía sau truyền với một giọng nữ oa non nớt:
- Đại ca ca, tìm ai vậy?
Theo ngay sau là một giọng nữa oa khác quát tháo:
- A Ly, không được nói chuyện với người lạ... ách, là ngươi.
Đỗ tiểu tử quay đầu nhìn sang, liền thấy tại Lê phủ nhà bên chỗ cánh cổng nhô hai cái đầu nhỏ, cả hai đều mang khuôn mặt bánh bao bầu bĩnh đang ngó nhìn hắn.
Hai nữ oa này cực kì manh.
Đặc biệt là đứa nhỏ.
Làn da căng mịn Hồng hào, đôi mắt tò tròn vô tà chớp chớp nhìn Đỗ Anh Vũ, trên đầu còn mang theo hai khoả bánh bao nhỏ khác lúc la lúc lắc thật khiến cho người khác muôn bắt cóc nàng mang về nuôi.
Lê Xuân Lan vừa thấy Đỗ Anh Vũ liền phẫn nộ mắng to:
- Là ngươi, tên bắt cóc... là ngươi bắt chị ta đi! Trả chị gái lại cho ta...
Đỗ Anh Vũ nghe xong thì mộng bức.
Ta? Bắt cóc chị người?
Tiểu cô nương! Ta là còn ít tuổi hơn cả ngươi đấy!
Nàng vừa kêu lớn, trong lòng nỗi niềm kìm nén dâng trào, nước mắt trào tuôn, oà khóc khiến Đỗ Anh Vũ sợ đến nhảy dựng.
Ngay lập tức, đám hạ nhân của Lê phủ khi nghe thấy từ khoá “bắt cóc” cùng tiếng khóc của nữ oa thì giống như biệt đội phản ứng nhanh cầm gậy gộc lao ra, hô vang khẩu hiệu ai bắt nạt tiểu công chúa nhà ta!
Đỗ tiểu tử nhìn trận địa đối phương bày ra chẳng khác nào Thiếu Lâm Thập Bát Đồng Nhân thì cũng phải há hốc mồm.