Lý Triều Loạn Thần Tặc Tử

Chương 334: Cùng Mạc Hiển Tích lần thứ hai.



Ngẩng đầu nhìn một toà rộng lớn nhưng âm u hình ngục, Đỗ Anh Vũ khuôn mặt không chút biểu tình, hơi khựng lại một chút liền tiến tới.

Ở bên ngoài cổng, đám ngục tốt khi thấy một thằng nhóc bạch y bào phục mang theo một cái cạp lồng gỗ tới liền cũng có chút nghi hoặc, toan muốn tiến lên ngăn cản thì đã bị một giọng nói phía sau ngăn lại:

- Để cho hắn tiến vào đi!

- Dạ, vâng thưa công tử. - Đám ngục tốt lập tức quay lại, đối với gã thiếu niên phía sau lộ vẻ cung kính.

Hôm nay Đào Thuấn ăn mặc giản dị tương tự Đỗ tiểu tử, chỉ là họ Đào mặc màu đen còn họ Đỗ là màu trắng, thân là con trai của Hình Bộ Thượng Thư, đám tốt lại ở Hình Ngục nhìn thấy Đào Thuấn tựa như nhìn thấy Thái Tử gia vậy.

Sớm đã đánh tiếng từ trước, vừa thấy Đào Thuấn đi ra đón thì Đỗ công tử thoảng nở nụ cười, họ Đào liếc xéo qua chỗ hắn, nhàn nhạt nói:

- Đi theo ta vào trong đi.

Đỗ Anh Vũ khuôn mặt nhởn nhơ nhưng lại cố làm ra vết thấp thỏm, chớp chớp đôi mắt mắt, bán manh nói:

- Lại làm phiền ngươi rồi! Thật ngại quá!

“Mẹ nó, ngươi còn biết ngại?!” Đào Thuấn nhổ nước bọt thầm nghĩ.

Vừa mới về nhà, tưởng như có thể thả lỏng được vài hôm, kết cục lại bị thằng nhóc này sáng sớm lôi đến hình bộ, Đào Thuấn cảm thấy mình đúng là mang phận làm công cho con hàng này.

Có Đào Thuấn dẫn đường, Đỗ Anh Vũ đi vào bên trong hình bộ lao ngục như chốn không người.

Mùi xú uế ẩm mốc bốc lên đập vào mặt khiến Đỗ tiểu công tử thoáng nhíu mày, đám phạm nhân bị nhốt ở hai bên thấy có người vào lại lại tru lên, hú hét như đám bệnh nhân tâm thần khiến bọn tốt lại canh ngục lại phải trấn chỉnh một phen.

Một phần vì tạp âm rất nhiều, một phần vì Đỗ Anh Vũ cũng chẳng quan tâm nên bọn hắn hò hét cái gì nên họ Đỗ không nghe rõ, hắn đến đây chỉ để gặp lại lão Viện trưởng của hắn, không phải để làm Bao Thanh Thiên...

Mặc kệ ngươi là hàm oan hay đúng tội mà ngồi ngục thất thì liên quan chó gì đến ta?

Vào sâu bên trong, âm thanh ồn ào cùng ít hẳn, từng gian nhà đá truyền đến cảm giác âm u lạnh lẽo, đến cuối hành lang, Đào Thuấn dừng lại, nói:

- Ta chỉ đưa ngươi đến đây, thời gian không có nhiều, nhanh lên kẻo cha ta về đến liền đánh gãy chân ta!

Đỗ tiểu tử nhếch miệng, vỗ vỗ vào tay họ Đào nói “ngươi an chí.”

Dứt câu hắn liền mang theo theo Nguỵ Quốc Bảo tới khu biệt giam.

Khu biệt giam thường là nơi giam trọng phạm, Mạc Hiển Tích bị nghi vấn tư thông với ngoại bang, giam ở đây là điều dễ hiểu, thế nhưng lúc Đỗ Anh Vũ tới, nhìn vào phòng giam của lão bốn bề sạch sẽ, ngăn nắp, gối đệm có đủ, thậm trí còn có một cái giá sách cùng một chiếc bàn giấy nho nhỏ...

Ách! cái này là thật là phòng giam chứ không phải là thư phòng của lão Mạc?

Đỗ Anh Vũ trong lòng thắc mắc, từ khoảnh cách khá xa đã nhìn thấy lão nhân gia này đang hí hoáy viết một cái gì đó, bộ dạng tập trung đến mức khi Đỗ tiểu tử tiến đến sát bên phòng giam, lão vẫn có không ngẩng đầu.

Tên quản ngục toan muốn hô nhưng bị Đỗ Anh Vũ ngăn lại, xua tay đuổi hắn đi, cứ vậy hai người một người trong khám một người bên ngoài đều lặng yên như tượng đất, lão Mạc vấn miệt mài viết, Đỗ Anh Vũ thì lẳng lặng chờ đợi.

Chẳng biết bao lâu sau, lão nhân mới dừng bút, thở ra một hơi, nâng tờ giấy mình vừa viết lên quan sát, lộ vẻ hài lòng, lúc này lão mới để ý phía bên ngoài có người, ngẩng đầu lên thì thấy Đỗ Anh Vũ đang tủm tỉm đứng đó, việc thằng nhóc này xuất hiện khiến lão Mạc cũng có chút bất ngờ.

Lão Mạc thân tại ngục giam thế nhưng phong thái sĩ phu vẫn còn đó, thậm trí Đỗ Anh Vũ còn mờ hồ cảm nhận được khí chất trên người lão còn hơn cả lúc xưa, thấy lão Mạc nhìn mình, hắn không nhanh không chậm, chắp tay thành khẩn nói:

- Học sinh Đỗ Anh Vũ... ra mắt viện trưởng!

...

Bên trong hình ngục, không khí giữa hai người có phần kì quái.

Không gian tĩnh mịch đến mức một cái kim rơi cũng có thể thấy tiếng.

Cuối cùng, từ bên trong, tiếng lão nhân thở dài phát ra, lão nói:

- Lần cuối cùng lão gặp công tử, lão là quan, ngài là dân. Hiện tại gặp lại, ngài là quan, lão lại là trọng phạm, thế sự thay đổi thật khó lường...

Đỗ Anh Vũ lắc đầu, từ tốn đáp:

- Lão Viện Trưởng vẫn là lão Viện Trưởng, không có gì thay đổi hết thẩy!

- Viện trưởng? Ha ha, hiện tại ta nào còn là cái gì Viện trưởng, nếu công tử không chê, gọi ta một tiếng lão Mạc là được rồi! - Mạc Hiển Tích lắc đầu tự diễu.

Đỗ Anh Vũ lập tức không khách khí, gật đầu thuần thục hô lên một tiếng lão Mạc, giọng điệu tự nhiên như thể xưa nay hắn đều xưng hô như thế vậy.

Tiểu tử này đáp ứng quá nhanh khiến bản thân người đề nghị là Mạc Hiển Tích cũng trố mắt ngạc nhiên.

Ngươi đúng là thật không khách khí mà!!

Đỗ Anh Vũ thì cười khì, nói nếu hắn đã hô lão Mạc vậy thì bản thân lão Mạc cũng đừng gọi công tử gì hết cả, gọi A Vũ là được rồi.

Vừa nói, hắn vừa đặt xuống cái cạp lồng cơm trên tay xuống, bên trong cạp lồng chia ba ngăn, có cơm rau rượu thịt đủ chủng loại, Đỗ tiểu tử đặt mông ngồi bệt xuống nền đá, thoải mái lấy ra một phần cơm, tại chỗ rót chén rượu nhạt rồi... ăn ngon lành.

Ách!

Thứ này không phải là dành cho ta sao?

Ngươi đây là ý gì? Là muốn tới trêu tức ta?

Mạc Hiển Tích khuôn mặt già nua có phần tối đen lại, Đỗ Anh Vũ thì nghếch đầu nhìn lên, lộ ra vẻ khó hiểu, nói:

- Lão Mạc, đứng đó làm gì? Ngồi xuống ăn cơm a! Tay nghề đầu bếp chỗ ta làm siêu tốt, bản thân ta mang tới mà cũng thèm!

Mạc Hiển Tích ngửi thấy mùi thức ăn cùng rượu truyền tới thì cũng có chút lúng túng, hơn tháng nay ăn đồ trong ngục khiến lão đã sớm thèm các món bên ngoài, hiện tại cái bụng lão biểu tình réo ầm ĩ, nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng lão vẫn là tiến về chỗ họ Đỗ, tự động bới cơm ăn.

Để thấy lão nhân này có thể vứt xuống thể diện thật không dễ, không biết thời gian qua lão đã trải qua cái gì thế nhưng có thể khẳng định Mạc Hiển Tích biến đổi.

Đỗ tiểu tử cười cười nhìn lão, nói:

- Phải vậy chứ! Có thực mới vực được đạo, lão Mạc ngươi muốn hộ đạo thì trước tiên phải ăn no cái đã!

Mạc Hiển Tích lườm họ Đỗ, nói hắn đang ăn thì không nói chuyện, như thế là vô lễ.

Nói xong thì bản thân lão cũng bật cười, gật gù nói tiếp:

- Câu này có ý tứ, có thực với vực được đạo! Ha ha, Tiểu tư ngươi nói rất hay!

Dân dĩ thực vi thiên, thực đạo chính là thiên đạo!

Ai mang cho dân lương thực, người đó chính là trời.

Nửa giờ sau.

Hai người lặng im đánh chén hết cái cạp lồng cơm, Đỗ Anh Vũ mang theo cả rượu cả trà, ban đầu tưởng lão Mạc thích uống trà, kết cục lão lại chọn rượu.

Nhâm nhi chén rượu quả, quá lâu rồi lão không có uống cái men say này.

Bản thân lão là Lễ quan, luôn phải làm gương giữ lấy Lễ độ, vậy nên từ lúc làm quan đến giờ lão không chạm qua, hiện tại vứt xuống gánh nặng, cả người nhẹ bẫng khiến lão Mạc có thể thoải mái mà uống, uống đến thư sướng.

Đột nhiên lão nhân nhìn họ Đỗ, giọng trầm thấp nói:

- A Vũ, ngươi nói ta muốn hộ Đạo? Ngươi là hiểu cái gì?

Nâng tay vuốt cái cằm nhỏ, ra vẻ ông cụ non, Đỗ Anh Vũ giọng điệu bình thản đáp:

- Bản thân liêm khiết thế nhưng tuyệt không tự bạch, muốn thanh giả tự thanh, thậm trí còn muốn lấy cái chết của mình làm gương cho sau nay, đối với tiểu tử, cái này là hộ Đạo!

Đứng ở phía sau nãy giờ, Nguỵ Quốc Bảo lặng im hầu cạnh nghe ngóng tiểu công tử cùng lão đại quan đàm thoại, lúc nghe đến đây thì híp mắt lại tự thân đánh giá, lời của Đỗ Anh Vũ vừa nói hắn cảm thấy có phần khó hiểu.

Bản thân bị oan nhưng không kêu oan, ngược lại im lặng chịu chết, cái này là chết uổng chứ hộ Đạo cái nỗi gì?

Khác với họ Nguỵ, Mạc lão thì hiểu ý tứ bên trong, chỉ âm thầm cười khổ.

Quân bảo thần chết, thần không thể không chết, đó là triết lý của Nho gia.

Hiện tại nếu Bệ Hạ muốn lão chết, lão lại một mực hô oan uổng, thì chẳng phải là đi trái lại đạo nghĩa của mình rồi rồi?!

Đỗ Anh Vũ nói một câu đúng tim đen của lão, chỉ là họ Đỗ không biết uẩn khúc bên trong khiến lão Mạc cam tâm ngậm bồ hòn làm ngọt.

Nhìn lão Mạc lúc này có chút tiều tuỵ hơn trước, thế nhưng đôi mắt lão dường như chưa lúc nào ảm đạm, ngược lại so với lúc xưa càng thêm thâm thuý tựa như nhìn thấu hồng trần, Đỗ Anh Vũ không nhịn được mà nói:

- Tái ông ngã ngựa chưa biết là họa hay là phúc, Triều Đình mất đi một Lễ Bộ Thượng Thư, thiên hạ là nhiều thêm một Mạc Đại Nho... vận mệnh đúng thật là kì diệu.

Ngồi một bên Đỗ Anh Vũ vỗ mông ngựa thật sự rất thư thái, lão Mạc thấy bản thân rơi vào tình huống này mà hắn còn có thể nói ra điểm tốt, Mạc Hiển Tích thật không biết tên này trong đầu chứa cái gì nữa.

Lắc đầu cười, sau thì lão chợt thoáng lộ vẻ buồn rầu, thở dài đáp:

- Đại nho cái gì? Hiện tại lão đã là kẻ sắp lên đoạn đầu đài, gần đất xa trời, sao dám trông chờ.

- Vậy thì đơn giản chuyển sinh một lần thôi, có gì lạ lắm sao? - Đỗ tiểu tử buột miệng nói.

- Ngươi nói cái gì?

Ách!

Đỗ tiểu tử thấy mình nói hớ, nói lung tung thì lập tức ho khan, làm ra vẻ khuyên nhủ

- Lão Mạc... lui một bước trời cao biển rộng, lão nghĩ mà xem, làm một đại quan thì có gì tốt? Quan cư nhất phẩm sau cùng cũng chỉ là nắm tro tàn, chẳng bằng làm một Đại Nho giáo hoá chúng dân...

- Ngưng, ngưng! - Mạc Hiển Tích nghe không nổi nữa, giơ tay ngăn lại, sau thì nhìn chằm chằm vào họ Đỗ, thẳng thừng hỏi:

- Nói đi, hôm nay đến đây có mục đích gì?

Đỗ Anh Vũ bị người chặn họng thì có chút nghẹn, ánh mắt liến thoắng đảo như rang lạc, sau thì ấp úng nói:

- Không giấy gì lão Mạc, tiểu tử kì thật đúng là muốn một thứ....

Mạch Hiển Tích bày ra cái biểu lộ “ta đã sớm biết từ lâu”, lão thoải mái đáp:

- Ta hiện nay thân trong lao ngục, cũng chẳng còn cái gì giá trị để Đỗ công tử tự thân đến cầu đi, ha ha, nể tình bữa cơm ngày hôm nay, ngươi nói đi, nếu có thể được thì ta chắc chắn sẽ giúp đỡ!

- Quân tử nhất ngôn? - Đỗ tiểu tử vẫn có chút lo lắng mà hỏi lại.

Đến khi nhận được cái gật đầu từ chỗ lão nhân đối diện thì hắn mới an tâm.

- Đây là lão Mạc ngươi nói đấy nhé! - Đỗ Anh Vũ vỗ tay cái đét, hào hứng hô lên:

Ánh mắt hắn từ từ híp lại, khoé miệng cong cớn hệt như một con tiểu hồ ly, nhìn chăm chú vào Mạc Hiển Tích, Đỗ Anh Vũ từng chữ nói dõng dạc:

- Thứ ta muốn chính là lão Mạc ngươi!

...

Phía bên ngoài, mặt trời từ từ lên cao.

Tại hoàng cung, buổi trầu sớm kết thúc nhanh hơn thường lệ.

Hiện tại bên trong Thượng Thư sảnh, ngoài trừ Bệ Hạ khuôn mặt có chút âm trầm ngồi ở chủ vị ra thì phía bên dưới lần lượt có đến bốn vị đại quan khác đứng trầu.

Hình bộ Thượng Thư Đào Nguyên Lộc bộ dạng tựa như ngủ gật.

Hộ Bộ Thượng Thư Dương Anh Nhĩ làm ra vẻ đăm chiêu.

Duy có Binh Bộ Thượng Thư Lưu Khách Đàm thì hung quanh chợt loé ra vẻ sốt sắng nhất, thình lình, y nói:

- Bệ hạ, sự tình chính là như vậy, hôm nay tin này mới chuyển tới kinh thu thì tức là đã phát sinh từ vài tháng trước.

- Nào có lý như vậy! - Nhân Tông Bệ Hạ long nhan phẫn nộ, thẳng tay nện xuống mặt bàn khiến đám nội thị kế cận sợ đến run rẩy, mặt mày xanh xám, không dám ngẩng đầu.

Nhân Tông Bệ Hạ nộ hỏa không chút suy giảm, ngược lại còn tăng, có phần mất bình tĩnh mà quát lớn:

- Đám lân bang tiểu tặc này trẫm đã nhiều lần nhân nhượng, thế nhưng bọn hắn chính là không biết điều, lần này thì quá đáng lắm rồi. Được! Được lắm, bọn hắn muốn chết thì trẫm thành toàn... Lưu Khánh Đàm ở đâu.

Binh Bộ Thượng Thư Lưu Khánh Đám đương lúc muốn đứng ra tiếp lệnh thì vì từ phía sau lưng hắn đột nhiên truyền tới tiếng hừ lạnh khiến họ Lưu chột dạ.

Vị đại quan thứ tư trong phòng, cùng là vị đại thần duy nhất được ngồi ghế để trầu lúc này mới đột nhiên lên tiếng:

- Chuyện gì cũng muốn động binh đao giải quyết, khác nào nói cho tứ phương thiên hạ biết Đại Việt chúng ta là một chủng tộc dã man, Bệ Hạ, xin ngài hãy bình tĩnh lại.

Ách!

Nhân Tông Bệ Hạ nghe thấy thanh âm này thì chợt lúng túng, âm thầm than khổ quên mất lão nhân gia này cũng tại.

Bị người chính diện đỗi, thế nhưng Bệ Hạ vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà nói:

- Thái sư, việc lần ngày ngài cũng biết, không nói đến Sơn Liêu cống phẩm, hiện tại thuế vụ tại Bố Chính cũng bị đám tặc nhân Chiêm Thành cướp đoạt, nói Ung Ma Ta Điệp không biết gì chình là nói xằng, bọn hắn chính là đang muốn thử gan chúng ta, nếu không cho Chiêm Thành biết thái độ thì chẳng hoá ra Đại Việt thành trò cười?!

Thái Sứ Trần Độ khẽ cau mày, lão chống lên cây trượng từ từ đứng dậy, giọng nói già nua trầm đục phát ra:

- Cổ nhân dạy tiên Lễ hậu Binh, muốn đánh cũng được, nhưng trước phải bố cáo thiên hạ, hạch vấn trách tội lân bang vô lễ, khi bọn hắn không thể tự biện thì mới động binh, đó mới là cách hành sử của nước lớn.

Mẹ kiếp, làm thế khác nào cho đối phương thời gian chuẩn bị binh lực?!

Nhân Tông trong lòng hô lớn nhưng không dám nói ra, Trần Độ thì ngược lại nghĩ gì nói thẳng:

- Hơn nữa việc này còn chưa điều tra rõ ràng, mọi thứ vẫn chỉ mơ hồ một phía, chưa đưa ra kết luận rõ ràng, Bệ Hạ, ngài muốn động binh đao... thứ cho lão Trần ta không tán thành!

Không khí trong phòng trở nên trầm muộn, ba vị đại thân còn lại đều là các đại nhân vật dậm chân một cái Đại Việt liền rung chuyển, thế nhưng lúc này tất cả đều bảo lưu trầm mặc, bo bo giữ mình để không bị cuốn vào cuộc chiến của các vị thần này.

Khắp Đại Việt này, có thể trực tiếp đỗi Bệ Hạ cũng chỉ có lão nhân trước mặt này mà thôi.

Đương lúc không khí căng thẳng leo thang thì từ đột nhiên bên ngoài sảnh có tiếng thị vệ báo tin truyền vào:

Lại Bộ Thượng Thư Ngô Bá Hạo tiến trầu!

...

Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi
— QUẢNG CÁO —