Nhân Tông Bệ Hạ một bên ngồi tại long ỷ, một bên dùng tay xoa xoa hai vầng thái dương của mình.
Dạo gần đây nhiều việc ập tới khiến lão hoàng đế nhức đầu vô cùng.
Ai nói làm vua thì sướng?
Người đeo vương miện tự nhiên phải chịu sức nặng, khi tất cả mọi thứ quốc gia đại sự đều đổ ập lên người, mà chỉ cần một bước làm sai thì cái danh hôn quân liền lúc nào có thể gán tới.
Ngươi còn dám nói sướng?!
Bệ Hạ hắn quả thật là không dễ dàng.
Chuyện cũ chưa xong, chuyện với lại tới, cầm trên tay một bản danh sách, bên trong đó ghi danh một đám hoàn khố làm loạn tại tiệc săn Ngô Gia, Bệ Hạ hắn chán chẳng muốn nói.
Tại thời điểm tiếp nhận tin này, Nhân Tông Bệ Hạ kém chút tại chỗ chỉ mặt Ngô Bá Hạo mà quát lớn.
Mẹ nó, đến cái chuyện lông gà vỏ tỏi này cũng muốn đến tay ta?
Thế nhưng Ngô Bá Hạo giống như có chuẩn bị mà đến, vừa thấy Bệ Hạ mặt mày biến sắc thì lập tức bưng ra sát khí chính là cô con gái Ngô Thanh Trà của mình.
Đối với đứa cháu gái này Nhân Tông phải nói là yêu sủng vô cùng, có lẽ chỉ kém tiểu công chúa có chút đỉnh.
Vừa thấy nàng nước mắt ngắn nước mắt dài sụt sịt xông tới thì Bệ Hạ liền không nỡ trách mắng nữa.
Trái với Lý An Bình ngoan ngoãn lễ phép, Ngô Thanh Trà đặc biệt giỏi náo, giỏi làm nũng, giỏi tranh thủ tình cảm.
Nhìn nàng biểu hiện khiến Bệ Hạ lòng chợt nhớ đến Ngô Hoàng Hậu đã mất nhiều năm, càng yêu chiều cô cháu gái, xem nàng chính là nghịch ngợm, chính là đáng yêu.
Chỉ là lần này nàng một khóc hai náo, ba treo cổ điểm mặt chỉ tên cái tên đứng đầu danh sách cần trừng trị không ai khác lại chính là Đỗ Anh Vũ.
Nhìn thấy cái tên này thì Nhân Tông liền mộng bức.
Mẹ nó, sao tiểu thái tuế cùng tiểu ma nữ này lại va vào nhau thế này??
Nói thật thì cái tổ hợp này bình thường Bệ Hạ hắn nghĩ cũng không nghĩ...
Thử tưởng tượng một chút rồi Nhân Tông liền từng mình, đây đơn giản chính là sợ thiên hạ không loạn mà hình thành tổ hợp.
Liếc nhiên sang chỗ lão Nội thị đừng khép nép bên cạnh, không thể không nói sau vài tháng không thấy, hiện tại được gặp lại người cũ thật sự khiến Nhân Tông có chút thả lỏng.
Thế nhưng khi thấy lão thái giảm này bộ dạng tủm tỉm cười, Bệ Hạ dường như lại càng căm tức mà tnói:
- Chuyện tốt của cháu gái ngươi, ngươi đi mà giải quyết!
Lão Nội thị lập tức trợn ngược, đáy lòng thì thầm nghĩ “làm như nàng không phải là cháu ngươi?”
Ho khan một chút, lão nhân đột nhiên chắp tay cúi đầu nói:
- Bệ hạ! Kỳ thật chuyện này... có thể thoáng cải biến một chút liền có thể giải quyết!
Nhân Tông nhăn nhó, làm ra vẻ chán chường đáp:
- Ngô Bá Hạo tên này trẫm hiểu rõ, nhị tử đối với hắn tựa bảo bối, hiện tại bị người đánh thừa sống thiếu chết làm sao mà nhịn được. Bình thường tên này làm việc có độ, hiện tại dám đến thẳng chỗ trẫm hạnh tội thì tức là Ngô gia tuyệt không bỏ qua rồi, việc này....
Ách!
Bệ Hạ nói một tràng dài dài mới chợt nhớ ra lão thái giám bên cạnh mình cũng là người của Ngô gia, long nhan thoáng lộ vẻ xấu hổ.
Sau đó rất nhanh nhớ lại câu mà lão thái giám vừa nói, tựa như nghĩ đến thông suốt, Bệ Hạ ánh mắt mở to, thao láo nhìn về chỗ lão nội thị, run rẩy mà nói:
- Là ngươi! Ngô Quý Thường! Ngươi thật sự là dám nghĩ dám làm đấy!
Nhiều năm như vậy, Lão nội thị mới lại nghe thấy được người khác gọi tên mình mà không phải là Đại Tổng Quản, cả người có chút hoài niệm cũng có chút bần thần.
Nay bị Bệ Hạ đoán ra ý đồ, lão nhân cũng chẳng giấu diếm nữa mà tại chỗ thừa nhận.
Tất cả mọi chuyện tại Ngô Phủ là một tay lão dàn xếp!
Ngô Luân cùng đám công tử ca có thể không mang hạ nhân mà đi lại tại phủ Thiên Đức vốn là chuyện bất hợp lý.
Đám người này bình thương diễu võ dương oai, mang theo đám chân chó sai vặt là chuyện đương nhiên, vậy mà lúc xuất hiện trước mặt nhóm Đỗ Anh Vũ lại không mang bên người hộ vệ tất cả là vì bọn hắn không phải đơn thuần đi dạo.
Bọn hắn là có người đánh tiếng mời tới.
Củ thể hơn thì chính là tên Hồng y thái giám Đàm An tuân theo lệnh của lão nội thị mà đánh tiếng mới Ngô Luân cùng chúng bạn chạy tới, nửa đường gặp Đỗ Anh Vũ cùng công chúa nên sự tình bắt đầu xảy ra.
Như vậy, kể cả khi Ngô Luân hắn không chủ động trêu chọc họ Đỗ thì cũng sẽ có người sắp xếp khiến hai bên hiểm khích mâu thuẫn.
Nghe đến đây, Bệ Hạ kìm nén không được hỏi lão Thái Giám vì cái gì mà làm vậy.
Lão nhân Ngô Quý Thường chỉ đành thở dài nói:
- Trong nhà có thiếu niên hư, không nghe dạy bảo, chỉ có thể dùng hạ sách này để dạy dỗ hắn.
Ác nhân tự khắc có ác nhân trị, thiếu niên bất trị tự khắc có xã hội dạy bảo.
Đỗ Anh Vũ chính là cái đòn roi xã hội mà lão Nội thị dành cho cháu trai mình.
Chỉ có điều bản thân lão nội thị lại không nghĩ tới Đỗ Anh Vũ ra tay lại ác đến vậy.
Bệ Hạ nghe xong liền trầm ngâm, thoảng cảm giấy Ngô Luân có chút đáng thường, nhưng hoàn toàn không có ý kiến.
Ngô Bá Hạo yêu sủng thứ tử Nhân Tông cũng đã biết từ lâu, bản thân Ngô Luân cũng là cháu trái của Bệ Hạ, muốn có người dạy bảo hắn thật không dễ kiếm vì ai cũng sẽ phải nể mặt Ngô gia mà nhượng bộ.
Chỉ là không nghĩ tới từ đầu lại có một tiểu Thái Tuế giết đi ra không theo thói thường.
- Sau đó thì sao? - Bệ Hạ hỏi.
Lão nhân nhớ lại liền nhín không được bật cười, cảm thấy tự mình biết thì không thú vị, ngay lập tức kể lại cho hoàng đế nghe.
Bệ Hạ lúc nghe hiểu đầu đuôi thì khuôn mặt giống y như Ngô Quý Thường lúc trước.
“Con mẹ nó, thằng nhóc này thật là dám nghĩ dám làm mà.”
“Đánh người không đủ, còn muốn bắt cóc tống tiền?!”
“Tống tiền không đủ lại còn muốn giữ người làm con tin, ha ha, lại còn tính điều trị để đến lúc trả người lại thì Ngô gia cũng không có lý mà bắt chẹt hắn, ha ha, tên này đúng là đủ ma giáo!”
Ý tưởng của Đỗ Anh Vũ Bệ Hạ nghe xong liền không nín được cười, đột nhiên hình ảnh thằng nhóc năm ngoái dám đơn thương độc mã xông vào vòng vây quân thù, muốn mình cùng hắn diễn một màn kịch lập tức hiện ra trước mắt Bệ Hạ.
Tên này... không biết gọi là kì tài hay là quỷ tài nữa.
Nhân Tông cười lắc đầu, thế nhưng trong lòng yêu thính sủng ý hiện ra rõ ràng.
Bệ Hạ thích thiếu niên thông minh, càng thích thiếu niên thông mình dám nghĩ dám làm!
Lão Nội thị một bên cũng cười, kể tiếp đến giai đoạn Đỗ gia công tử đi Ngô Phủ dự tiệc, đến đoạn mọi người tham dự tiệc săn, Đỗ công tử đột nhiên lại thành con mồi thì Nhân Tông Bệ Hạ nhịn không được nữa, ôm bụng cười lớn.
Thực sự không phải Bệ Hạ không muốn nín, chỉ là nín không có nổi, mẹ nó, thằng nhóc này mang yếu tố giải trí quá cao, ai mà chịu nổi.
Nhưng nói đây, Bệ Hạ tự nhiên lại chú ý thêm hai kẻ khác, một là Đại Hoàng Tử, hai là Dương Tự Minh.
Đối với Lý Dương Quân thì Nhân Tông khịt mũi coi thường, đối với Dương Tự Minh ngược lại gật gù khen ngợi.
Lý Dương Quân tự ô tự biện, vu oan giá họa cho Nhị Hoàng Tử không tệ, nhưng sơ hở lớn nhất chính là ở chỗ Đặng Hoài, việc tên này mang theo cái quạt tín vật kè kè bên người cứ như thể lạy ông tôi ở bụi này vậy, chỉ cần có kẻ lưu tâm liền biết.
Dương Tự Minh thì ngược lại, sau khi biết kế hoạch của Lý Dương Quân thì tương kế tựu kế ném Ngô Luân trở lại, vừa trợ giúp Đỗ Anh Vũ chạy, vừa giải quyết vấn đề của Ngô Luân giống như nhưng gì Lão Nội thị nhờ vả hắn.
Mà việc này từ đầu đến đuôi hắn thậm trí còn không tự tay đi làm, cũng chẳng phải là người trực tiếp nêu ra ý tưởng, cứ vậy mà mượn tay người khác thúc đẩy, bản thân thì an ổn đóng vai người qua đường.
Từ đây có thể nhận ra y là kẻ làm việc kín kẽ không thích phô trương.
Nhân Tông ánh mắt lập loè, hỏi Lão Nội thị Dương Tự Minh kẻ này thế nào?
Lão nhân trầm ngâm một chút liền gật gù cung kính đáp...
Xứng đáng tài bối!
Hai người bên trong không khí đột nhiên thoáng trầm, Nhân Tông là người đầu tiên lên tiếng, Bệ Hạ hắn thở dài nói:
- Quý Thường, ngươi trước muốn đẩy Ngô gia cùng Đỗ tiểu tử trở thành đối lập, hiện tại lại tính đến một chiêu thần chi lai bút này, bọn hắn mà biết thì không biết nên hận ngươi hay là nên cảm kích ngươi nữa.
Ngô Quý Thường bình thản đáp:
- Thái tử bên kia lượng người ủng hộ thật sự quá yếu, Bệ Hạ, tiểu nhân chỉ còn biết dùng hạ sách này...
Sau việc lần này, rất nhanh cả triều sẽ biết Ngô gia bất mãn Đỗ Anh Vũ.
Ban đầu Bệ Hạ muốn để Đỗ Anh Vũ nhận Lê Bá Ngọc làm cha nuôi, coi như có Lê thị làm chỗ dựa bảo kê cho hắn.
Thế nhưng lão Nội thị lại có ý tưởng khác.
Biến binh đao thành điềm lành, chỉ phúc vi hôn!
Gả Bạch Liên Huyện Chúa Ngô Thanh Trà cho Đông Hải Tiết Độ Sứ Đỗ Anh Vũ.
Cái thần cấp chuyển ngược này e rằng khiến cho không ai có thể ngờ được, nếu Đỗ Anh Vũ trở thành con rể Ngô gia, tự khắc trở thành người một nhà, sẽ chẳng cần lo Ngô gia hại hắn nữa.
Việc này nếu đề ra, chúng thần sẽ coi đây là cách Bệ Hạ hoà hoãn mối quan hệ giữa hai nhà chứ không nghĩ đây chính là cưỡng ép cột Ngô gia lên trên chiến xa của Thái Tử Đảng.
Việc này bình thường Ngô gia chưa chắc đã cam tâm chịu nhận, thế nhưng rất nhanh bọn hắn liền sẽ ở thế yếu khi mà chuyện cống phẩm cùng thuế vụ tại phía Nam Bố Chính bị truyền ra ngoài.
Nơi đó chính là nơi mà Ngô gia phụ tử mạ vàng kiếm công tích để về kinh, bảo bọn hắn hiện tại không có trách nhiệm làm sao có thể được.
Vậy nên chỉ cần Bệ Hạ đánh tiếng thì có thể chắc đến 9 phần hôn sự này thành.
Nhìn Bệ Hạ cả người bần thần, lão Nội thị cũng thở dài một tiếng, nhẹ giọng mà nói:
- Bệ hạ, giữa Đỗ gia tiểu tử cùng công chúa, việc này nếu để lâu, chỉ e...
- Trẫm biết! - Nhân Tông Bệ Hạ cất tiếng ngắt lời.
Hai đứa nhỏ này coi như thanh mai trúc mã, Bệ Hạ nhìn thấy trong mắt, đương nhiên là hiểu.
Nếu không phải là Đế Vương gia, Bệ Hạ tự nhiên sẽ không chia tách bọn hắn đi ra.
Đáng tiếc... tất cả chỉ là nếu!!
Sinh trong nhà Đế Vương, hưởng công chúa quyển lợi, tất phải làm công chúa trách nhiệm.
Còn về Đỗ Anh Vũ...
Thở dài một tiếng, Bệ Hạ lặng người nói:
- Nhóc con này, ta không thể cho hắn một công chúa, vậy cho hắn một huyện chúa vậy...
Bụp!~
Lão Nội thị linh quang chợt loé, khẽ liếc về phía khẽ cánh cửa bên ngoài, ở đó vừa phát sinh một tiếng hoảng hốt rất nhẹ cùng tiếng người bụp miệng lại.
Lão thoáng trầm tư rồi thở dài, khẽ lắc đầu không nói gì cả.
- Chuyện gì vậy? - Bệ Hạ thấy lạ thì hỏi
Lão nhân chỉ đơn giản hồi đáp:
- Không có gì, thưa Bệ Hạ!
Cách đó không phải là quá xa, tại ngự hoa viên, Lý An Bình vừa mới trở lại Hoàng Cung, một lần nữa khoác lại trên mình một bộ Hồng Sắc Công chúa trang phục quý phái, cả người bình thản thưởng hoa uống trà chiều, việc mà vài tháng qua nàng đã không có làm.
Chợt thấy Váy vàng kim sa thêu khổng tước Ngô Thanh Trà thất thần trở lại, tò mò nàng liền hỏi:
- Sao vậy Thanh Trà, đã tìm thấy chiếc vòng đánh rơi chưa?
Ngô Thành Trà cả người như mất hồn, ngơ ngơ ngác ngác, đến khi Lý An Bình hỏi đến lần thứ ba thì nàng ta mới chợt tỉnh.
- Ngươi làm sao rồi?
Nhìn một mặt quan tâm tiểu công chúa, Thanh Trà miễn cưỡng nở nụ cười, đáp:
- Không... không sao cả!
Thế nhưng ngay khi Lý An Bình không để ý, khuôn mặt Thanh Trà biến hoá, trở nên thâm trầm, ẩn ẩn bên trong là sát ý!
...
Quỷ là gì , quỷ là đồ chơi là vật buôn bán của ta mà thôi