“Phía nam một cái trọng án, lại để cho một cái nho nhỏ Đặng gia một mình cõng nồi?”
“Bệ Hạ thọ lễ lần này thế mà lại dựa vào Đạo môn tổ chức?”
“Mạc Hiển Tích lão nhân bị bắt lại là do Gián Nghị Đại Phu nhắm vào?”
Ba cái thông tin nhận được từ chỗ Lý Dương Quang khiến Đỗ Anh Vũ đầu nhỏ có chút loạn, nhất thời không phân tích được nhiều.
Chỉ mơ hồ cảm thấy tất cả đều là âm mưu.
Nghĩ đến đây, bất chi bất giác họ Đỗ bật cười...
Mọi sự đều cong cong cuốn cuốn, chốn quan trường xưa nay không phải là vậy sao?
Nếu đã không liên quan đến ta, cớ gì phải lao tâm khổ tứ, làm một cái tiểu mỹ nam ăn dưa quần chúng hóng chuyện không phải là tốt sao.
Thông suốt một hồi, Đỗ Anh Vũ liền nhẹ đầu, chân nhỏ lon ton bước ra khỏi Tụ Kim Lâu.
Vừa ra khỏi cổng, đương lúc chuẩn bị lên xe, hắn liền chú ý thấy xa xa xa đang một tổ hợp người đang ngược hướng mà tới.
Kinh thành chợp tối, Hồng Phường dòng người nhộn nhịp đi lại ngược xuôi, nhưng con mẹ nó cái tên đi đầu của nhóm người kia mặc một cây trang phục từ đầu đến chân một màu nõn chuối, tướng tá như tinh tinh thật sự là quá bắt mắt, muốn không chú ý cũng không thể nào.
Hơn nữa đi bên cạnh hắn lúc này còn có một người thân quen khiến Đỗ tiểu tử không thể làm lơ đi được, hắn liền vung vẩy cánh tay nhỏ, kêu gọi:
- Quách Vân, ta ở đây!
Quách Vân thấy có người gọi mình, ngoảnh đi ngoảnh lại nhìn, chợt thấy một tên bạch y nhóc con đang hướng mình vẫy vẫy liền chạy tới, hồ hởi nói:
- A Vũ, thì ra ngươi ở đây, làm ta tìm ngươi nửa ngày không thấy...
Kiều Liễu Thanh, Phan An cùng hai vị tiểu hoàng từ cùng từ sau chạy tới, vừa thấy Đỗ Anh Vũ liền đi lên chào hỏi, mỗi người một thái độ khác nhau, Đỗ Anh Vũ liếc mặt nhìn qua, cảm thấy thật thú vị.
Niềm nở hào sảng nhất có lẽ chỉ có họ Kiều, tên to con vừa cười lớn vừa tiến lên nói tiểu huynh đệ, chúng ta lại gặp.
Quách Vân nghe vậy cũng bất ngờ, nhìn qua nhìn lại hai người, sau liền hỏi Kiều Liễu Thanh.
- Tiểu thúc... ngươi cùng hắn quen thuộc?
Tiểu... tiểu thúc?
Nghe thấy cách xưng hô này, Đỗ Anh Vũ kinh ngạc quá đỗi, bản thân họ Quách thì cười khổ, hắn liền tại chỗ giải thích qua...
Kiều Liễu Thanh là con trai độc nhất của Kiều gia Kiều lão, mà mẹ của Quách Vân gọi Kiều Lão là bác ruột, vậy nên xét về bối phận, Kiều Liễu Thanh chính là tiểu thúc của A Vân.
Đỗ Anh Vũ nghe xong liền gật gù, cái này xem như dễ hiểu, thế gia vọng tộc liên hôn, dây mơ rễ má là chuyện bình thường.
Họ Kiều cũng mới biết Đỗ Anh Vũ hắn là em họ của Quách Vân, mẹ nó thằng cha này còn không biết xấu hổ, lập tức cho rằng nếu là như vậy thì Đỗ Anh Vũ tính ra cũng là cháu hắn, vừa thấy họ Đỗ liền một dạng khoe khoang, vỗ vỗ vào bộ ngực rắn chắc của mình, nói “A Vũ không sợ, có tiểu thúc bảo kê người.”
Đỗ Anh Vũ liếc xéo, không thèm đáp lại, bản thân hướng lực chú ý ra phía sau, nhìn một dạng trốn tránh Phan An, ngạo kiều hất hàm Lý Dương Côn cùng có chút ngại ngùng e ấp Lý Dương Minh.
Không thể không nói tổ hợp người này rất thú vị, Đỗ tiểu tử nhếch miệng, hướng đám người chắp tay:
- Tại hạ có việc đi trước, các vị ở lại vui vẻ chơi...
Thấy tên này muốn đi, Quách Vân vội vã cướp lời, xông tới nói:
- A Vũ, cha mẹ ngươi hiện tại ở Quách Phủ, bảo ta nếu gặp ngươi thì nói ngươi trở về.
Đỗ tiểu tử khẽ trầm ngâm đôi chút, nghĩ nghĩ một đợt liền gật đầu nói đã hiểu.
Quách Vân thấy tên bộ dạng không để trong lòng, tò mò hỏi:
- Ngươi... là không trở về sao?
Đỗ Anh Vũ sắc mặt bất biến, đơn giản đáp:
- Hiện tại ta còn có chút việc riêng cần giải quyết, vài ngày nữa ta sẽ trở về, nếu cha mẹ ta có hỏi thì ngươi làm như chưa từng thấy ta là được.
Nói xong, không tốn thêm chút lời thừa thãi nào, Đỗ tiểu tử lập tức nhảy lên xe ngựa, thúc Nguỵ Quốc Bảo đưa mình rời đi.
Đám người dõi mắt nhìn chiếc xe từ từ mất hút trong biển người, Lý Dương Côn bĩu môi, quệt miệng nói:
- Mao đầu tiểu tử lại làm như ông cụ non, ra vẻ ta là người bận rộn lắm ý.
Quách Vân có chút phân bua mà giải thích:
- Hắn bình thường kì thật rất bận... tại Đông Hải, sự vụ to nhỏ đều là một tay hắn giải quyết.
Bên cạnh Lý Dương Minh nghe xong khuôn mặt lập tức hiện ra vẻ hâm mộ:
- Tuổi nhỏ đã quản chế một phương, xem ra lời đồn Thăng Long Tiểu Thái Tuế bất học vô thuật là do có kẻ ghen ghét mà bày ra...
Quách Vân đầu hơi cúi xuống, từ chối cho lời bình.
Kỳ thực, đối với chuyện này hắn lại không nói giúp được Đỗ Anh Vũ, vì dù sao cái danh xưng này đã có từ lâu, bắt đầu hẳn là từ khi họ Đỗ hắn nhập học Thư Viện, giống như bát tự không hợp mà ngày đêm cùng các vị Tiên Sinh tương ái tương sát, đỉnh điểm cho đến lúc hắn một mồi lửa đốt trường...
Tha thứ Quách Vân thật sự không thể giúp hắn tẩy trắng được.
...
Xe ngựa đi được một đoạn, Đỗ Anh Vũ liếc mắt nhìn cảnh vật bên đường, chợt thấy một địa phương quen thuộc lòng liền thổn thức, hô Nguỵ Quốc Bảo dừng lại ven đường.
Di Hoa Lâu dường như vẫn vậy chẳng đổi, trời vừa chợp tối liền kết hoa giăng đèn, các cô nương trên lầu trang điểm lộng lẫy, phục trang nửa kín nửa hở, bày ra đủ loại vũ mị trèo kéo khách nhân.
Thân là Đông gia của toà thanh lâu này, Đỗ Anh Vũ hắn làm rất tốt vai trò của một vung tay trưởng quỹ, hơn một năm nay không chút ngó ngàng nào cả.
Thế nhưng nơi này không cần Đỗ Anh Vũ tại, chỉ cần dựa vào bóng của hắn để kinh doanh cũng hưởng rất nhiều lợi ích.
Hắn cùng Hồng Hạc Lâu có làm ăn, đám nữ nhân Di Hoa Lâu nhờ đó cũng được giảm giá mỹ phẩm, xà phòng ra sản phẩm, Di Hoa Lâu trước tiên được sử dụng, hơn nữa tiền bạc từ nơi này kiếm được, Đỗ Anh Vũ hắn chưa có bao giờ động vào một xu.
Trước lúc đi hắn chỉ nói Ma Ma tổng quản nơi này một yêu cầu.
Đó là để cho đám nữ nhân phong trần này trải qua tốt một chút...
Đỗ Anh Vũ hắn không phải đấng cứu thế, nhưng ép lương dân làm kỹ hắn không làm được, cũng cấm tuyệt Di Hoa Lâu không làm...
Thấy lợi không thu, vì nó vi phạm quy tắc làm người của hắn.
Hơn nữa chung quy trên đời này vẫn còn rất nhiều nữ tử có tư sắc muốn ăn mà không muốn làm, không nhất thiết phải cưỡng ép người khác bán thân làm gì.
Hắn cũng không hi vọng người khác vì chuyện này mà nể trọng mình...
Đã làm Thanh Lâu, tự trát thiếp vàng lên trên mặt mình cũng là vô dụng, Đỗ Anh Vũ trước không cần trọng danh tiếng nên chẳng sao, thế nhưng nương theo thời gian, địa vị của hắn từ từ chuyển biến, Di Hoa Lâu cùng sẽ phải chuyển biến theo, tự nhiên mọi thứ sau này không thể như trước kia, hiện tại không nói nhưng việc Di Hoa Lâu chuyển hình kinh doanh cũng là việc sớm muộn Đỗ Anh Vũ phải làm.
“Đầu xuân sang năm, có lẽ nên bắt đầu...” Đỗ Anh Vũ miệng lẩm nhẩm, các ý tưởng về một Di Hoa Lâu mới trong lòng hắn đã hình thành từ lâu, có lẽ đã đến lúc hắn thử nghiệm một phen.
Sai thì thôi, nho nhỏ một cái Di Hoa Lâu, hắn chơi nát cũng được.
Xe ngựa dừng lại đã lâu, Nguỵ Quốc Bảo thấy Đỗ Anh Vũ lặng yên không động liền tò mò quay đầu hỏi:
- Công tử, không vào trong sao?
Nguỵ Quốc Bảo hắn trước đó cũng biết “tiếng xấu” của họ Đỗ, lại biết Di Hoa Lâu là sản nghiệp của công tử, vậy nên hắn hỏi rất tự nhiên, cũng chẳng lấy làm lạ lùng.
Dù sao chuyện lạ diễn ra trên thân tên nhóc này còn thiếu hay sao?
Đỗ Anh Vũ nghe tên thuộc hạ hỏi thì miệng khẽ cười, lắc đầu hồi đáp:
- Bụt chùa nhà không thiêng, không vào, chúng ta trở về Minh Nguyệt Biệt Viện.
Thở dài một tiếng...
Từ ngày Đỗ Anh Vũ trở thành ông chủ của Di Hoa Lâu, hắn đã không còn muốn tới nơi này để chơi nữa rồi.
...
Cùng lúc đó tại Lê phủ, Lê Xuân Lan cùng Lê Viễn Sơn mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
Ngồi bên cạnh, Lê Nghi Phượng làm ra vẻ bất đắc dĩ, Lê Bá Ngọc thì cười cười, cảm thấy cặp cha con này rất thú vị.
- Quỷ đầu to... - Tiểu cô nương bẽn lẽn.
- Gọi cha! - Lê Viễn Sơn lườm nàng, gắt.
Tiểu cô nương nấc cụt một cái, chớp chớp đôi mắt tròn to, rồi không hiểu từ chỗ nào nàng lại vác ra được tiểu la lỵ A Ly, chỉ chỉ vào manh manh la lỵ, Lê Xuân Lan chu mỏ nói:
- Quỷ... cha, ta rất thích nàng, cha hãy mau mau nhận nàng làm con gái đi!
- Xuân Lan... đừng náo!
Ngươi lên tiếng lại là Lê Nghi Phượng, nàng cảm thấy đứa em gái này thật là hết nói nổi... cha ruột của A Ly vẫn còn chưa có chết đâu!
A Ly ngơ ngác nhìn quanh một hồi, cảm thấy mọi người xung quanh đều nhìn mình liền sợ sệt, theo bản năng nàng rúc rúc vào ngực người quen thuộc nhất là Lê Xuân Lan khiến nàng ta bị nhột, cười sằng sặc, A Ly ló ló cái đầu, dùng cứ giọng bập bẹ nói:
- A Ly... A Ly lại gây rắc rối rồi sao?
Cái giọng yếu ớt non nớt kết hợp với khuôn mặt quá mức khả ái gần như manh sát hết đám người, Lê Nghi Phượng ngồi trên ghế tựa như cũng không kìm lại được mẫu tính bên trong bộc phát, nàng vẫy vẫy tay chiêu dụ A Ly chạy tới chỗ mình.
A Ly tự nhiên bị Nghi Phượng quyến rũ, ngay lập tức có mới nới cũ, bỏ lại thất lạc Lê Xuân Lan mà chạy tới chỗ Nghi Phượng, Trưởng quận chúa tràn ngập trìu mến ôm nàng vào lòng, nói:
- A Ly không phải sợ...
A Ly ngẩng đầu, manh manh nói:
- Tỷ tỷ xinh đẹp, A Ly không sợ...
Lê Viễn Sơn lắc đầu cười nhìn hai đứa con gái mình bị tiểu la lỵ này mê đến thất điên bát đảo, hắn quay sang chỗ Lê Bá Ngọc hỏi han về tình huống của tiểu la lỵ này.
Lão Lê đơn giản giải thích “xuất xứ mặt hàng”, Lê Viễn Sơn càng nghe càng nhíu mày.
Cháu gái của Mạc Hiển Tích?
Có chút không tốt đi?!
Nếu là trước kia thì ai cũng muốn lấy lòng Mạc Thượng Thư, thế nhưng giờ phút này lão Mạc tình huống không tốt, ngay lập tức lâm vào cảnh chúng bạn xa lánh, mọi người gần như cắt đứt hết tất cả mối liên quan với nhà họ Mạc, nhanh gọn sạch sẽ, không chút khúc mắc.
Nghe thì có vẻ giậu đổ bìm leo thế nhưng con người mà, bản tính xu cát tịnh hung đã ăn vào máu, không trách được.
Lão Lê lắc đầu cười khổ, Tô Chính hiện tay vừa phải quán xuyến đế chế thương nghiệp của mình, vừa phải trông chừng nhà họ Mạc, không có lão Mạc che chở, đám địch thủ trước kia im hơi lặng tiếng liền nhao nhao nhảy ra chèn ép, Tô Tài Thần dù có tài ba đến đâu thì song quyền khó địch tứ thủ, chạy đôn chạy đáo khắp nơi, khổ không thể tả.
Lê Bá Ngọc chính là một trong số ít người hiếm hoi dám đứng ra giúp đỡ Tô Chính lúc này, Tô Chính lĩnh tình, không cầu gì nhiều, chỉ cầu lão Lê bảo vệ con gái Tô Mạc Ly là được.
Ít nhất có lão Lê che chở, Tô Chính không sợ nàng rơi vào tay kẻ xấu.
Lê Viễn Sơn bình tĩnh nghe hết đầu đuôi câu chuyện, hắn híp mắt, hỏi Lê Bá Ngọc:
- Tô Chính kẻ này thế nào?
- Là nhân tài, ít nhất tại thương nghiệp lão chưa thấy kẻ nào hơn hắn! - Lê Bá Ngọc vuốt râu, chân tình đưa ra lời nhận xét!
Lê Nghi Phượng một bên ôm lấy xuẩn manh A Ly, một bên mỉm cười dẫn đạo:
- Tô Chính kẻ này... vợ chết cũng nhiều năm rồi!
Lời của con gái vừa nói ra, Lê Viễn Sơn ánh mắt liền sáng rực, nhìn sang chỗ lão Lê, hắn hỏi dò:
- Hay là chúng ta... nhân cơ hội này thu lấy Tô Chính?
Ý tứ của hai cha con nhà này Lê Bá Ngọc lão hiểu, thế nhưng lão lắc đầu, bình thản nói:
- Chuyện này lão đã từng đề cập qua, thế nhưng Tô Chính kẻ này rất trọng tình nghĩa, từng từ chối Lê thị đưa tới nữ nhân... muốn hắn đi bước nữa, khó a!
Lê Nghi Phượng gật gù, nam nhân trọng tình, xứng đáng được nàng tán thưởng, liếc nhìn đáng yêu A Ly trong ngực, nàng đột nhiên nảy ra ý tưởng, chậm rãi nói:
- Cha, kì thực ta thấy ý kiến của Xuân Lan không tệ! Nàng rất đáng yêu, làm tam quận chúa nhà chúng ta thế nào?
Nếu đây là Lê Xuân Lan nói thì Lê Viễn Sơn sẽ coi như nói điên nói khùng, thế nhưng xuất phát từ Lê Nghi Phượng thì lại khác, hắn sẽ thật sự suy nghĩ.
Lê Nghi Phượng thì không chú ý đến Phụ Thiên Vương, vẫn tập trung vào con búp bê xinh đẹp trước mắt, giống như một vị tỷ tỷ giúp em gái chỉnh trang lại tóc tai, giọng nàng đều đều nói:
- Tô Chính kẻ này tại kinh thành là địa đầu xà, Lê gia muốn làm Quá Giang Long nếu thu được hắn thì thật sự rất tốt, hơn nữa họ Tô nam Bắc thông thương, càng là Hồng Hà Thương Hội đại trưởng quỹ, mạng lưới đường dây hắn xây dựng nếu Lê gia ta có thể thu lại thì chính là bỏ đi được 10 năm làm việc.
Con gái càng nói, Lê Viễn Sơn càng thực sự động tâm, kì thực chỉ là thu lấy một nghĩa nữ, hắn cũng chẳng mất gì, nhìn sang chỗ Lê Bá Ngọc, chỉ thấy lão Lê cười cười từ chối cho ý kiến, Lê Viễn Sơn lại nhìn lại một bên đáng yêu A Ly đang nhìn mình...
Không lẽ...
Vương phủ của ta thật sự nên có một đệ tam quận chúa rồi?